CHƯƠNG 9:
Sáng hôm sau tỉnh lại, Lưu Thiên Vân cảm thấy đầu của mình đau đến lợi hại, lấy tay xoa xoa thái dương, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều nhăn cả lại.
Nhìn đến người nằm bên cạnh, cánh tay to lớn ôm chặt lấy mình, cậu không hề cảm thấy chút kì lạ nào, hai người thường xuyên vẫn ngủ chung như vậy, cho nên hiện tại cũng không cảm thấy có gì xa lạ nữa.
Cảm nhận được động tĩnh của người ở trong lòng, Lâm Kiệt mơ màng mở mắt, giọng nói còn mang chút ngái ngủ mà hỏi: “Tiểu Vân, anh dậy rồi sao? Có thấy kho chịu ở đâu không?”
“Có a, đầu tôi đau lắm, chắc hôm nay phải xin nghĩ một hôm!”. Cậu có chút cảm thán.
Nghe Lưu Thiên Vân nói, Lâm Kiệt nhanh chóng ngồi dậy, bàn tay to lớn ấm áp ở trên đầu của cậu mà nhẹ nhàng xoa bóp.
Hưởng thụ cảm giác được hắn hầu hạ, cậu thỏa mãn mà nhắm mắt, trong miệng không tự chủ mà hừ nhẹ một tiếng đầy thỏa mãn.
Nhìn bộ dạng của Lưu Thiên Vân tựa như con mèo nhỏ, hắn khẽ cười, sau đó lại tận lực giúp cậu xoa bóp để giảm bớt đau nhức.
“Tối qua anh uống nhiều rượu, đau như vậy là phải rồi!”
“Ai, thật đáng ghét a, lần sau tôi nhất định không bao giờ uống nhiều rượu như vậy nữa!”
Giúp cậu xoa bóp một lát cho thoải mái, hắn liền đứng dậy, và phòng tắm rửa mặt cho tỉnh táo, sau đó đi thẳng ra bên ngoài mua bữa sáng.
Hắn mua cho cậu một phần cháo thật ngon, sẵn tiện mua ít thuốc giúp cậu đỡ đau đầu hơn.
Vừa mở cửa bước vào nhà đã nhìn thấy Lưu Thiên Vân từ phòng tắm đi ra.
Hai người cùng nhau dùng bữa sáng.
Nhìn dáng vẻ ăn tao nhã của Lâm Kiệt, Lưu Thiên Vân nói: “Cậu có gọi điện cho Lâm Xuân, nói hôm nay tôi nghĩ một bữa chưa?”
“Yên tâm, tôi nói rồi! anh cứ nghỉ ngơi cho thoải mái đi, hôm nay tôi sẽ ở nhà cùng anh!”
Nghe Lâm Kiệt nói như vậy, trong lòng cậu có chút vừa vui mừng lại mang chút lo lắng. Hắn vì cậu mà nghỉ làm thì thật không tốt. Vội nói: “Không sao! Tôi ở nhà một mình được mà, cậu cứ đi làm bình thường đi!”
Lấy đũa gắp ít thức ăn trong bát mình qua cho Lưu Thiên Vân, Lâm Kiệt vừa nói: “Để anh ở nhà một mình như vậy tôi không an tâm, dù sao tôi nghỉ làm môt bữa cũng không phải là vấn đề trọng yếu gì, anh không phải lo đâu!”
Nhìn động tác quan tâm của Lâm Kiệt dành cho mình, bất giác khóe miệng Lưu Thiên Vân khẽ cong lên nụ cười hạnh phúc, trong nội tâm cũng có chút rung động mà chính bản thân cậu cũng không hề nhận thấy.
Đã lâu lắm rồi, cậu mới được hưởng lại cái tư vị được người khác quan tâm như thế này…
Dù sao bản thân cũng không cón quá cố chấp đến vấn đề kia nữa, vậy thì cứ buông thả một lần, hưởng thụ những gì mà mình mong muốn…
Sau khi ăn sáng xong, Lưu Thiên Vân nằm dài trên sô pha, gối đầu lên chân Lâm Kiệt mà xem truyền hình, thỉnh thoảng lại há miệng để cho hắn đút kem.
Lâm Kiệt vì lo Lưu Thiên Vân lại nghĩ đến những chuyện gặp mặt kia mà không vui, cho nên hắn liền đặt một đống đồ ăn nhanh, cả một buổi sáng, hai người vừa xem phim, vừa nói chuyện phím, lại cùng nhau ăn hết thứ này đến món khác.
Nhìn nhìn mấy túi thức ăn nhanh trên bàn, Lưu Thiên Vân ngước mắt nhìn Lâm Kiệt cười nói: “Nè! Cậu cứ mua đồ cho tôi ăn như vậy, có ngày tôi thực sự bị cậu biến thành heo đó nha!”
Hắn hạ mắt nhìn xuống khuôn mặt đáng yêu kia, ngòn tay khẽ điểm nhẹ lên mũi cậu một cái, sủng nịch mà nói: “Hì, anh mập lên cũng tốt mà, như vậy ôm rất mềm mại, cảm giác nhất định là rất tốt, chứ không như bây giờ, không có bao nhiêu thịt cả!”
Nói nói, hắn lại dùng tay mình mà sờ sờ ngực cậu, vừa cười cười, vừa khoa trương nói: “Nhìn xem, chỉ có xương không thôi”.
Bị hắn sờ đến có chút nhột, cậu bất cười thành tiếng, tránh đi khỏi cái vuốt sói kia: “ha hả, Cậu đừng có sờ loạn nữa, nhột lắm a, đó là ngực tôi, đương nhiên phải cứng rồi, làm sao mà giống nữ nhân mềm mại được chứ!”
Thu hồi lại bàn tay xấu xa của mình, nhìn Lưu Thiên Vân đã không còn mang bộ dáng oán khí như tối qua nữa, lúc này hắn mới cảm thấy thỏa mãn mà cưng chiều xoa xoa tóc cậu.
Không khí giữa hai người lại trở nên an tĩnh lạ thường.
Nhưng không ai trong hai người lại có cảm giác chán ghét hay cảm thấy buồn chán.
Nhắm mắt hưởng thụ cái không gian yên bình, cậu cảm thán một câu: “Lâm Kiệt, cậu biết không, tôi từ trước đến nay chỉ có một ước mơ duy nhất là có một người vợ tốt, cũng giống như bây giờ, những lúc buồn chán có thể nằm gối đầu lên đùi cô ấy mà ngủ, hưởng thụ những gì mà cô ấy mang đến, nhưng sau những lần gặp mặt kia, tôi cảm thấy, giấc mơ đó thực xa vời, không ai để ý đến tôi, họ chỉ chú trọng đến những thứ bên ngoài…”
“Mà cái tôi muốn chính là tình cảm thực sự kia…”
Ngón tay nhẹ nhàng mà xuyên qua mái tóc mềm mại của Lưu Thiên Vân, vừa nhẹ nhàng xoa nắn, Lâm Kiệt không nặng không nhẹ mà lên tiếng: “Vậy bây giờ anh tính sao? Vẫn tiếp tục đi xem mắt?”
“Ha hả, xem mắt, cậu nghỉ tôi còn có cơ hội nào nữa sao? Tôi cũng không muốn bị bẽ mặt lần nào nữa a, dù sao qua mấy lần xem mắt kia, tôi cũng biết được, duyên phận là không thể cưỡng cầu, vậy nên cứ thuận theo tự nhiên thôi, cái gì đến thì nó sẽ đến, ông trời mà muốn tôi cơ đơn thì tôi cũng đành nhận mệnh mà thôi, biết làm sao hơn…”
“Không thể nào! Anh nhất định sẽ không cô đơn, anh còn có tôi mà…”. Lâm Kiệt cười cười mà nói.
Nghe Lâm Kiệt nói, Lưu Thiên Vân không nhịn được mà cười ha hả: “Tiểu Kiệt a, cậu nói chuyện cứ như cậu sẽ ở bên cạnh tôi cả đời vậy, ha hả, nếu như cậu là nữ nhân tối nhất định sẽ theo đuổi cậu rồi a!”
Nhìn Lưu Thiên Vân cười đến cong cong hai mắt, khóe miệng hắn nhếch lên càng cao, cúi đầu mình xuống đồi diện với mặt cậu, nói: “Rất tiếc tôi không phải nữ nhân, nhưng mà….tôi vẫn sẽ ở bên cạnh anh cả đời!”
Lưu Thiên Vân ngu ngốc không hề nhận ra những ý tứ trong lời nói của Lâm Kiệt, vẫn vô tư mà nói: “Như thế nào? Cậu định không cưới vợ, bám theo tôi cả đời sao?”
“Ý kiến này của anh cũng không tồi!”
“Ha hả, cho tôi xin đi, tôi không có đủ tiền nuôi nổi đại thiếu gia như cậu đâu!”
“Nhưng mà tôi có a!”. Lâm Kiệt vừa dùng nửa đùa nữa thật mà nói.
Hắn nhìn cậu, trong đầu suy nghĩ điều gì đó, sau có cẩn cẩn dực dực mà nói: “Tiểu Vân, tôi hỏi anh một chuyện được chứ?”
“Chuyện gì, cậu nói đi!”
“Anh thích người vợ như thế nào?”
Cậu dùng ánh mắt gian xảo liếc nhìn hắn một cái, sau đó cười tươi: “Sao, có hứng thú muốn biết sao?”
Lâm Kiệt nhẹ gật đầu, bên môi vẫn thủy chung là nụ cười vô hại.
Cậu chậc chậc vài tiếng, sau đó hướng ánh mắt đến ti vi, không nhìn đến khuôn mặt anh tuấn kia nữa mà nói: “Rất đơn giản thôi, không cần phải xinh đẹp, chỉ cần có thể mang lại hạnh phúc cho tôi, có thể chăm sóc cho tôi từng bữa ăn gia đình thật ngon, tôi không cần cô ấy kiếm được tiền, chỉ cần cô ấy có thể chăm sóc gia đình thật tốt, sau những lúc tôi đi làm về, có thể cho tôi một gia đình hạnh phúc là được, còn sinh cho tôi một hài tử mập mạp khả ái nữa chứ!”
Nghe cậu nói xong tiêu chuẩn về một người vợ của mình, hắn có chút đăm chiêu mà lâm vào trầm tư, suy nghĩ một lát, hắn nghiêm túc mà mở miệng hỏi lại: “Nếu như vợ anh không thể sinh cho anh một hài tử thì như thế nào! Anh có chấp nhận cô ấy hay không?”
Cậu kinh ngạc mở lớn hai mắt nhìn hắn, như thế nào hôm nay hắn lại nghiêm túc hỏi về vấn đề này nhiều như thế chứ…
Trong lòng có chút nghi hoặc…
Không lẽ hắn ta đã tìm được người như ý mà muốn cưới về làm vợ rồi sao?
Trong đầu chợt nghĩ đến việc hắn sau khi cưới vợ sẽ rời khỏi nơi này, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút trống trải cùng mất mát…
Lưu Thiên Vân hạ mi mắt, giọng nói có chút buồn bực mà hỏi: “Cậu…cậu có…đối tượng để cưới rồi sao?”
Nghe cậu hỏi xong, Lâm Kiệt có chút kinh ngạc, như thế nào có thể xuyên tạc ý của hắn như vậy chứ, nhìn dáng vẻ đau lòng kia của cậu, trong lòng hắn lại cảm thấy thỏa mãn đến dị thường, xem ra là cậu cũng đã bắt đầu chú ý đến hắn rồi…
Xem ra ngày hắn ôm cậu trong tay cũng gần tới rồi đi…
Ha hả…
Nội tâm không ngừng vui mừng, toàn bộ cảm xúc của hắn lại đều thể hiện hết ra trên nét mặt, mà vào trong mắt cậu lại càng khiến cho cậu thêm hiểu lầm, cho rằng suy nghĩ của mình là đúng…
Lưu Thiên Vân có chút mất mát mà nói: “Không sao đâu, nếu như cô ấy không thể sinh hài tử thì cũng không vấn đề gì, cậu không nên xem trọng về vấn đề đó, có thể nhận con nuôi cũng được mà!”
Nói xong, Lưu Thiên Vân liền đứng dậy rời khỏi người hắn, trong lòng có chút khó chịu mà chính cậu cũng không hiểu tại sao, hắn ta có người để kết hôn như vậy phải vui mừng thay cậu ta mới đúng, tại sao mình lại cảm thấy khó chịu như vậy chứ!
Vừa mới đứng lên đã bị hắn nắm tay kéo lại, ôm Lưu Thiên Vân vào lòng, Lâm Kiệt yêu thương nói: “Anh đừng có nghĩ bậy, tôi không có ai để kết hôn cả, chỉ là muốn hỏi anh xem, nếu như là vợ anh không thể sinh hài tử, anh có yêu cô ấy không mà thôi!”
Nghe hắn khẳng định như vậy, sự khó chịu trong lòng Lưu Thiên Vân liền nhanh chóng biến mất, mà chính bản thân của cậu cũng không hiểu rõ, đến tột cùng, những cảm xúc ấy mang ý nghĩa như thế nào…
Đã không biết thì cũng không cần suy nghĩ nhiều…
Chỉ cần hắn không kết hôn là được…
Cái ý nghĩ chiếm hữu này vô thức xuất hiện trong đầu Lưu Thiên Vân, cho nên chính bản thân cậu cũng không hề nhận ra được đến tột cùng, tại sao bản thân mình lại có loại suy nghĩ này…
Lưu Thiên Vân nhìn Lâm Kiệt, khó chịu trong lòng cũng không còn, cho nên cậu vui vẻ mà cười nói: “Đương nhiên là không sao cả, vợ tôi không thể sinh hài tử thì tôi có thể nhận con nuôi, tôi vẫn yêu cô ấy bình thường thôi!”
“Anh nói thật sao?”
“Đương nhiên!”. Cậu khẳng định gật đầu.
Lâm Kiệt nhìn cậu một lát, sau đó khẽ mĩm cười một cái, nụ cười này tựa như hồ ly giảo hoạt bắt được gà, khiến cho cậu có chút rùng mình…
Hắn nhanh chóng ôm chặt lấy cậu, vui vẻ mà nói: “Anh nói như vậy là tốt rồi!”
Nhìn hắn vui vẻ mà nói chuyện không đầu không đuôi khiến cho cậu có chút mơ hồ không hiểu gì cả, vừa định mở miệng hỏi thì hắn lại nói tiếp.
“Tiểu Vân, chúng ta lên núi chơi được không? Dù sao ngày mai cũng là ngày nghỉ, chúng ta đi ngày mai lại về, dù sao hôm nay cũng không có gì làm…”
Chủ đề chuyển đổi nhanh chóng khiến cho Lưu Thiên Vân có chút theo không kịp, nhưng mà ý của hắn cũng không tồi, cho nên cũng gật đầu đồng ý.
Lâm Kiệt bảo Lưu Thiên Vân vào trong chuẩn bị vài thứ, còn hắn ra ngoài một lát sẽ quay lại.
Sau khi lấy vài bộ đồ cùng ít vật dụng cá nhân cho vào trong túi xách nhỏ, cậu ngồi trên sô pha đợi hắn quay về.
Lâm Kiệt ra ngoài chưa đầy nửa tiếng đã quay lại.
“Tiểu Vân đã chuẩn bị xong chưa, chúng ta đi thôi!”
“Được!”
Hắn giúp cậu mang đồ xuống dưới nhà.
Nhừng nhìn chiếc xe thể thao màu trắng trước mặt, Lưu Thiên Vân khó hiểu mà hỏi: “Xe này ở đâu ra vậy?”
Lâm Kiệt vừa cất hành lý vào trong xe, vừa cười nói: “Là xe tôi mượn bạn tôi đó! Dù sao xe hắn cũng để trong gara không có sử dụng tới…”
Nhìn chiếc xe thể thao trước mặt, cậu có chút không thoải mái, cho dù cậu không phải người rành về xe, nhưng chiếc này chắc hẳn rất đắt tiền đi, lỡ như làm hỏng cái gì đó, thì lấy đâu ra tiền mà đến…
Nuốt một ngụm nước bọt, cậu khó khăn mà nói với Lâm Kiệt: “Cậu đem xe trả cho người ta đi, chúng ta đón xe đi là được rồi, lỡ như làm hỏng cái gì đó thì phiền lắm, chiếc xe này hẳn rất đắt tiền đi?”
Hắn nhìn cậu cười cười, sau đó nói: “Không sao, anh yêu tâm đi, tôi lái xe rành lắm, không vấn đề gì đâu, có gì thì tôi chịu trách nhiệm cho…”
Nhìn cậu vẫn đứng ở bên ngoài chần chừ không chịu lên xe, lúc này hắn liền lên tiếng thúc giục…
“Nè ! anh mau lên xe đi, đừng có đứng như vậy nữa, trời tối luôn bây giờ, sẽ không lên núi kịp đâu…”
Lưu Thiên Vân nhìn hắn, lại nhìn chiếc xe, cậu thực sự có xúc động muốn quay bước trờ vào nhà a, nhưng nhìn ánh mắt tha thiết của hắn, cậu đành mở cửa ngồi lên xe.
Nhìn bộ dáng căng thẳng đáng yêu của Lưu Thiên Vân, Lâm Kiệt thật sự muốn cười thành tiếng, hắn rướn người qua giúp cậu đeo dây an toàn, còn không quên để lại một câu: “Cái xe này, bằng với số tiền tiết kiệm hiện tại của anh cũng không đủ để đền đâu a…”
“Cái gì, xe này nhiều tiền như vậy? Lâm Kiệt, mau cho tôi xuống xe, chúng ta đi bằng xe công cộng là được rồi!”
“Ha hả…”
Mặc cho cậu có la lối như thế nào, hắn vẫn là nổ máy mà chạy đi…
Hắn thật sự là rất thích trêu chọc cậu a, nhìn dáng vẻ đáng yêu lúc này của cậu, hắn thật sự không nhịn được mà muốn cắn cho một cái…
Nhưng mà, vì tính phúc lâu dài, hắn phải nhẫn nhịn…
Chiếc xe thể thao trên đường lao đi với tốc độ cực lớn…
Tuy đi với tốc độ nhanh như vậy, nhưng khi đến nơi bầu trời vẫn là tối đen.
Lâm Kiệt bước xuống xe, đem hành lý đưa cho phục vụ, sau đó nhanh chóng mở cửa trước đem cái người còn chưa có hoàn hồn lại kia lôi xuống.
Nghĩ đến việc mình ngồi trên chiếc xe thể thao tốc độ cao lao đi như gió, trái tim trong ***g ngực như muốn ngừng đập, vậy mà khi bước xuống, nhìn dinh thự trước mắt, trái tim cậu hẳn là muốn ngừng đập luôn rồi…
Nhìn dáng vẻ kinh ngạc đến ngây ngốc của Lưu Thiên Vân, Lâm Kiệt thực sự cười thành tiếng, sủng nịch mà đem cậu ủng vào trong ngực mình, lôi kéo cậu đi vào bên trong khách sạn.
Cái khách sạn xa hoa này, chắc hẳn là rất mắc tiền đi…
Cậu lấy đâu ra nhiều tiền để mà trả như vậy chứ…
Liếc mắt nhìn qua người kia, vẫn thấy hắn bộ dáng ung dung mà bước vào trong, giống như sự sang trọng xa hoa nơi này không làm cho hắn chú ý đến vậy…
Khẽ giật nhẹ cánh tay của hắn, cậu nói nhỏ bên tai: “Lâm Kiệt a, nơi này chắc hẳn rất mắc tiền đi, chúng ta không có đủ tiền để ở nơi này đâu, mau đi ra ngoài thôi, kiếm đại một cái nhà trọ là được rồi…”
Điểm nhẹ lên mũi cậu một cái, hắn cười nói: “Ngốc, yên tâm mà hưởng thụ đi, không cần lo lắng về vấn đề này, chỗ này là người quen của tôi, họ không tính tiền chúng ta đâu…”
“Vậy, chúng ta ở hoàn toàn miễn phí sao?”. Lưu Thiên Vân ngu ngốc hỏi lại.
“Đương nhiên, một xu cũng không tốn…”. hắn vui vẻ mà cười nói.
“Ha hả, vậy thì quá tốt rồi! cậu cứ làm cho tôi phải lo lắng không đâu a…”. nghe hắn nói xong, gánh nặng trong lòng Lưu Thiên Vân liền được trút bỏ, tâm trạng cũng đã thoải mái hơn, cậu bắt đầu nhìn ngắm xung quanh.
Mà cậu vì mải ngắm xung quanh, cho nên hoàn toàn không nhận ra được tất cả phục vụ cùng nhân viên ở đây, sau khi nhìn thấy Lâm Kiệt đều hạ mình cúi chào.
Lâm Kiệt chỉ nhẹ gật đầu, sau đó ánh mắt thủy chung vẫn theo dõi bóng hình của người trước mặt…