CHƯƠNG 8:
Khẽ xoay người một cái, Lưu Thiên Vân chậm chạp mở mắt, mơ màng mà nhìn lên trần nhà, cậu cảm thấy được thân thể có chút nặng nhọc như bị vật nặng đè lên.
Lúc này Lưu Thiên Vân khẽ nhúc nhích, lại phát hiện ra một chuyện, hiện tại bản thân mình đang nằm gọn trong vòng tay của Lâm Kiệt.
Mà hai tay cậu cũng đang ôm chặt lấy hắn.
Lưu Thiên Vân khẽ nâng mắt, hình ảnh mà cậu nhìn thấy lúc này chính là khuôn mặt anh tuấn của Lâm Kiệt đang nhắm mắt ngủ say.
Khuôn mặt đường nét rõ ràng, đôi chân mày cương nghị, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi không dày cũng không mỏng, tất cả đều tập hợp trên khuôn mặt hắn, dung hòa với nhau tạo thành một bức tranh hoàn mỹ không có lấy một chút khuyết điểm.
Lưu Thiên Vân vừa mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt mê người như vậy đang nhắm mắt mà ngủ say, trong đầu có chút mơ màng, cậu không hề ý thức được bản thân đang nhìn hắn đến thất thần…
Không biết là do buổi sáng tinh thần cậu không tốt, hay là do cậu bị mê hoặc bởi khuôn mặt kia, mà bản thân cậu cứ nằm im như vậy ngắm nhìn Lâm Kiệt.
Lâm Kiệt, con người hắn thực sự rất ấm áp…
Lưu Thiên Vân cảm thấy bản thân mình thật kì lạ, rõ ràng mình nằm cạnh một người nam nhân, nhưng mà bản thân lại luyến tiếc hơi ấm của người kia đến không muốn rời khỏi.
Từ trước đến này cậu chỉ sống có một mình. Khi đi làm về, mở cửa vào nhà là một căn phòng lạnh lẽo, trống trải.
Đôi lúc cậu cảm thấy thật cô đơn…
Nhưng từ khi có người này sống chung, cuộc sống của cậu lại trở nên phong phú đến kì lạ, vừa cãi nhau vừa nói chuyện vui đùa, khi đi làm về nhà lại có người đợi mình, tuy không phải là vợ, cũng không phải là một người nữ nhân nào khác, nhưng cậu lại cảm thấy có chút thỏa mãn đến kì lạ…
Có lẽ là do bản thân đã cô đơn quá lâu đi, cho nên mới tham lam muốn có tình cảm cùng hơi ấm của người khác như vậy. Đôi lúc Lưu Thiên Vân cảm thấy có chút sợ hãi với chính suy nghĩ của mình…
Sợ mình chìm quá sâu, đến khi hắn rời đi thì chính mình không chịu nổi cô tịch một lần nữa…
Cho nên, cậu mới quyết định kết hôn nhanh như vậy…
Dù sao nếu cậu kết hôn rồi! đến lúc hắn rời đi thì bên cạnh mình vẫn còn người có thể trò chuyện, tâm sự. Sẽ không còn phải chịu cái cảnh cô đơn một người.
Bên tai truyền đến tiếng rên khe khẽ làm cho Lưu Thiên Vân nhanh chóng trở về thực tại.
Nhìn thấy Lâm Kiệt mơ màng mở mắt, cậu liền nói: “Na! Tối qua sao cậu không vào phòng mà ngủ, hai đại nam nhân chen chúc trên cái sô pha nhỏ như thế này, chật chội muốn chết!”
Hắn ý thức còn chưa có tỉnh táo, cứ như vậy đem đầu mình cọ cọ vào cổ của Lưu Thiên Vân, bên miệng còn nhỏ giọng lầm bầm: “Là ai chứ! Không phải tối qua anh cùng tôi đùa qua giỡn lại, sau đó thì ngủ luôn, tôi sợ anh nằm ngủ một mình ở đây sẽ buồn, cho nên mới ủy khuất chính bản thân mình cùng anh ngủ trên cái sô pha nhỏ này, thật là, còn không biết cảm ơn một tiếng…”
Nghe Lâm Kiệt không biết xấu hổ, mặt dày nói những lời như thế, Lưu Thiên Vân vừa có chút buồn cười, vừa có chút hờn giận.
Cậu không nặng không nhẹ hất tay của mình ra, cả người Lâm Kiệt nằm nghiêng trên sô pha bị một động tác của cậu mà lăn thẳng xuống đất.
Hắn đỡ lấy thắt lưng cùng cánh tay của mình mà nhỏ giọng oán thầm: “Hừ! thật nhỏ nhen, không phải tối qua tôi chịu lạnh ủ ấm cho anh sao, cánh tay bị anh gối cũng đã tê dại đến không cử động được…”
Lưu Thiên Vân ngồi trên sô pha, nhìn xuống bộ dáng chật vật của Lâm Kiệt, trong lòng thoải mái đến cực điểm, cái con người này, thật sự là một chút xấu hổ cũng không có biết mà…
Lấy chân đạp đạp lên tay của Lâm Kiệt, cậu hỏi: “Sao, thật sự là tê lắm sao?”.
Hắn dùng đối mắt ủy khuất mà nhìn cậu, sau đó lại gật gật đầu.
Nhìn bộ dáng đáng thương của hắn, cậu không biết làm sao hơn là ngồi xuống.
Nắm lấy cánh tay to lớn của Lâm Kiệt, cậu bắt đầu giúp hắn xoa bóp, động tác nhẹ nhàng lại mang theo chút yêu thương mà chính cậu cũng không nhận ra.
Lâm Kiệt nhìn bộ dáng của Lưu Thiên Vân vì mình mà làm như vậy, trong lòng dâng lên một chút thỏa mãn, khóe môi không kìm được mà cong lên, tạo thành một nụ cười hạnh phúc.
Hai người sau khi ăn sáng thì lại cùng nhau đi làm.
Vừa bước chân vào nhà hàng, Lâm Xuân dường như đang chờ sẵn mà ngay lập tức nhào tới. Không hề để ý đến sắc mặt của Lâm Kiệt, hắn liền mở miệng hỏi: “Thiên Vân, tối qua đi xem mắt như thế nào? Tốt chứ?”
Lưu Thiên Vân cười khổ một chút, sau đó bình thản mà nói: “Tối qua sao? Người dó rất tốt, tuy nhiên cô ấy không thích tôi, tôi còn chưa mở miệng nói đến chuyện hẹn hò, cô ấy đã lên tiếng từ chối trước rồi!”
Nghe cậu nói xong, ánh mắt Lâm Xuân không tự chủ mà liếc nhìn về phía Lâm Kiệt, chỉ thấy hắn cười cười…
Lâm Xuân biết, trong chuyện này, hắn chắc chắn là có giở trò quỷ…
Lưu Thiên Vân đáng thương a, sao lại lọt vào trong mắt tên tiểu quỷ này chứ…
Mà cái này hắn cũng có trách nhiệm một phần a…
Vỗ vỗ vai cậu vài cái xem như an ủi, Lâm Xuân lại nói: “Được rồi! người ta không thích cậu thì thôi, tôi chắc chắn sẽ có người nhận ra điểm tốt của cậu và yêu thương cậu thật lòng a…”
Nghe Lâm Xuân an ủi mình như vậy, Lưu Thiên Vân chỉ là mĩm cười một cái.
“Mà, cậu còn có ý định xem mắt nữa hay không?”
Cậu nhìn Lâm Xuân một cái, sau đó lại cười lớn mà nói: “Đương nhiên rồi a! làm sao mà có thể dừng được, tôi còn chưa có kiếm được vợ mà!”
Bỏ lại một câu như vậy, Lưu Thiên Vân tiến thẳng vào phòng thay đồ, để lại phía sau là Lâm Xuân cùng Lâm Kiệt trừng lớn mắt mà nhìn theo.
Lâm Xuân nhìn bóng lưng của Lưu Thiên Vân khuất vào trong phòng thay đồ, liền tiến lại gần hắn, dùng vai huýnh nhẹ vào tay Lâm Kiệt, nói: “Nè! Cậu tính làm gì tiếp theo đây? Xem ra Thiên Vân rất quyết tâm trong chuyện này…hay là cậu buông tha cho cậu ta đi…”
Nghe hắn nói xong, Lâm Kiệt tà tà liếc nhìn hắn một cái, sau đó không nặng không nhẹ mà phun ra một câu ngắn gọn: “Câm miệng…”.
Tiếp theo cũng không nhìn đến sắc mặt của Lâm Xuân mà bước thẳng vào phòng làm việc của mình.
Lưu Thiên Vân quả thực là không hề từ bỏ chuyện xem mắt…
Mà phía bên Dương Tử Hạo cũng không nói gì, vẫn tiếp tục giới thiệu cho hắn vài cô gái khác.
Nhưng cậu không ngờ đến chính là, hơn mười lần xem mắt, lần nào cũng bị từ chối thẳng thừng việc tiến thêm một bước.
Cậu không biết rốt cuộc là bản thân của mình tệ ở điểm nào. Nói về hình thức bề ngoài, cậu quả thực là không xuất sắc như Lâm Kiệt, cũng không được anh tuấn cho lắm. Cậu chỉ có vẻ ngoài vô cùng bình thường, quả thực nếu như đem cậu đặt ra đường, xét về bề ngoài như cậu thì quơ tay một cái là có được cả đống…
Nhưng mà tình yêu, có cần phải xét nhiều đến hình thức bên ngoài như vậy không? Cậu tuy không đẹp, nhưng cũng không phải là xấu xí đến cực điểm…
Còn về phần nhà cửa, nếu cưới được vợ, cậu sẽ mua một ngôi nhà thật tốt, sẽ không để cho vợ mình chịu bất kì ủy khuất nào, tiền để dành của cậu, hiện tại là có thể mua được một căn nhà nhỏ rồi…
Nhưng điều khiến cho cậu đau lòng nhất là, những cô gái cậu đi xem mắt, khi nghe đến hoàn cảnh hiện tại của mình, đều không nói hai lời mà từ chối không chút kiêng nể….
Có người thì nói cậu quá nghèo không xứng với cô, người thì nói cậu quá tẻ nhạt không đáng quen biết…
Những lời nói đó như từng mũi dao đâm thẳng vào trái tim của cậu…
Lưu Thiên Vân biết mình không tốt, nhưng lòng tự trọng cậu vẫn có, những lời nói đó khiến cho cậu cảm thấy mình giống như bị xúc phạm…
Cứ như vậy khiến cho Lưu Thiên Vân cảm thấy càng ngày càng áp lực, thậm chí có chút chán nản, việc đi xem mắt càng ngày càng khiến cậu cảm thấy mệt mỏi…
Mà Lâm Kiệt, hắn từ đầu đến cuối chỉ đứng một bên nhìn, nhìn cậu thất vọng, nhìn cậu chán nản, hắn muốn cậu vì những lời nói đó mà chết tâm, quên đi chuyện kết hôn…
Lần trước, đối với chuyện của Tử Liên, hắn thật sự là đã nhúng tay vào, còn những cuộc gặp mặt sau này của cậu, trong lúc hai người kia gặp mặt, hắn chỉ gửi một cái tin nhắn về Lưu Thiên Vân cho đối phương, không ngờ được là kết quả thu được còn hơn những gì hắn tưởng tượng.
Những cô gái luôn có đòi hỏi cao trong cuộc sống khi biết được hoàn cảnh thực sự của Lưu Thiên Vân đã không chút kiêng nể mà từ chối, nhưng cũng có vài người không hề để ý đến mà muốn tiếp tục, đối với những người này, hắn cũng không chút tốn sức nào…
Vẫn là bổn cũ soạn lại, hắn gặp riêng đối phương, sau đó nói cho họ Lưu Thiên Vân là gay, vừa nghe hắn nói xong, họ cứ như vậy mà từ chối cậu sau đó rời đi…
Nhìn bộ dáng đau lòng cùng thương tâm của cậu, trong lòng hắn cũng không có thoải mái gì, nhưng vì hạnh phúc của bản thân, hắn bắt buộc mình phải tàn nhẫn trong lúc này…
Hắn phải làm cậu chết tâm hoàn toàn, như vậy, cậu mới hoàn toàn thuộc về hắn, chỉ một mình hắn mà thôi…
Vừa kết thúc cuộc gặp mặt, Lâm Kiệt liền lên xe quay về nhà. Hắn luôn như vậy, sau khi nhìn thấy cuộc gặp mặt của Lưu Thiên Vân kết thúc, hắn liền nhanh chóng quay về, mua một ít đồ ăn ngon, để khi cậu mệt mỏi quay về, hắn có thể an ủi, giúp cậu vui vẻ lên một chút.
Thay đồ xong Lâm Kiệt lại ngồi trên sô pha nhìn đồng hồ, ước chừng thời gian Lưu Thiên Vân trở về, ánh mắt không tự chủ mà nhìn cửa nhà chằm chằm.
Nhưng hôm nay, đã quá thời gian, cánh cửa kia vẫn không hề mở ra…
Nhìn nhìn đồng hồ, đã gần 11h đêm, trong lòng dâng lên chút bất an cùng lo lắng, Lâm Kiệt nhanh chóng lấy di động ra gọi cho cậu.
Điện thoại vừa kêu vài tiếng cậu liền bắt máy, nhưng giọng điệu lại có chút kì lạ, giống như đang say…
Trong lòng thoáng trầm xuống, hắn lên tiếng, trong giọng nói mang đầy lo lắng: “Anh đang ở đâu vậy? sao giờ này còn không về nhà?”
Từ phía bên kia điện thoại truyền đến giọng nói ấm áp khiến cho người ta an tâm, trong lòng Lưu Thiên Vân bất giác thả lỏng một chút, giọng điệu mơ hồ mà gọi tên người kia: “Lâm…Kiệt a!”
“Anh đang ở đâu? Nói đi tôi sẽ tới đón anh?” Nghe giọng điệu của Lưu Thiên Vân, hắn biết cậu say rồi, lo lắng càng ngày càng dâng cao, giọng nói mang theo chút gấp gáp.
Lưu Thiên Vân mơ màng nhìn về phía trước, đôi mắt mông lung không còn chút tiêu cự nào, cậu mơ hồ nói: “Cậu…tới đón tôi sao? Lâm Kiệt, tôi thực buồn, cậu tới đây với tôi đi, hức…”
Nghe cậu nói, trái tim hắn như bị ai bóp chặt một cái, có chút đau đớn, cầm lấy áo khoác, Lâm Kiệt nhanh chóng ra khỏi nhà, đến chỗ Lưu Thiên Vân.
Hắn lo cậu sẽ xảy ra chuyện, hắn lo sẽ có người thấy cậu say mà khi dễ cậu, trong lòng bất an không ngừng dâng lên mãnh liệt làm cho hắn hận bản thân mình tại sao lại ngu ngốc, ngu ngốc khi để cậu ở một mình…
Trong cuộc đời hắn từ trước đến nay chưa từng nếm trãi qua cái cảm giác bất an cùng lo lắng này, Lâm Kiệt biết, bản thân mình đã hãm quá sâu vào mối tình cảm này, đã dây dưa cùng cậu đến không thể thoát ly…
Bước chân vào quán rượu nhỏ, bầu không khí ồn ào bên trong ập đến khiến cho hắn có chút khó chịu đến nhăn chặt hàng mày kiếm của mình. Đảo mắt nhìn quanh tìm kiếm thân ảnh của Lưu Thiên Vân, mà hình ảnh trước mắt khiến cho lửa giận trong lòng hắn không khỏi dâng cao…
Cậu mơ màng ngồi đó, say đến không nhận thức được mà ngã trái ngã phải, vài tên say rượu lại không biết sống chết cứ bám lên trên người Lưu Thiên Vân, bàn tay đang quàng trên cổ cậu khiến hắn chán ghét đến cực điểm…
Không nói lời nào, hắn mang khuôn mặt âm trầm mà bước tới, bàn tay to lớn đem cái tay đang quàng trên cổ cậu quăng ra ngoài.
Sau đó lại nhanh chóng đem Lưu Thiên Vân ôm chặt vào trong lòng mình.
Hai mắt tỏa ra hàn quang lạnh lẽo, Lâm Kiệt tựa như muốn giết người mà nghiến răng nói ra từng từ: “Bỏ bàn tay các người ra khỏi anh ấy ngay đi!”
Vì có hơi men trong người, lại bị người ta quăng xuống đất như đồ vật, lửa giận trong lòng không ngừng dâng lên, mấy tên say rượu kia không biết sống chết mà đứng lên lớn tiếng gây chuyện.
“Nhóc con hỗn xược, thật không biết điều, để anh dạy cho chú mày hiểu một chút lễ nghi trong cuộc sống!”.
Nói rồi, mấy tên đó lại xông lên phía trước, định nhào vào đánh Lâm Kiệt. Nhưng không ngờ được hắn nghiêng người tránh né…
Lâm Kiệt nhanh chóng đem Lưu Thiên Vân ra phía sau mình để bảo hộ, nhanh như chớp mà tiến đến, bàn tay rắn chắc nắm lấy cổ áo một tên, mạnh mẽ mà hữu lực giáng xuống một cú đấm.
Đôi chân dài nhanh chóng vươn ra, đem một tên đạp ngã xuống đất…
Hắn dùng lực rất lớn, cho nên mấy tên kia vừa bị đánh liền nằm dưới đất mà rên rỉ không thể đứng dậy được…
Lâm Kiệt đem vạt áo chỉnh lại một chút, sau đó ôm ngang lấy Lưu Thiên Vân, tiêu sái mà bước đi…
Về đến nhà, Lâm Kiệt đem cậu đặt lên giường, giúp cậu thay quần áo sạch sẽ, sau đó lại thay cậu đắp chăn.
Lại mang đến ít nước cùng thuốc giải rượu mua sẵn trên đường về, hắn nhẹ nhàng giúp cậu uống từng ngụm. Từng cử chỉ đều ôn nhu mà mang theo yêu thương vô hạn.
Nhìn nhìn khuôn mặt đang mơ màng kia, Lâm Kiệt cúi người đặt trên trán Lưu Thiên Vân một nụ hôn, sau đó đứng dậy dự định về phòng mình nghỉ ngơi.
Không ngờ đến vừa xoay người, một bàn tay đem vạt áo hắn nắm lấy…
Lâm Kiệt xoay mặt nhìn Lưu Thiên Vân.
Cậu dùng ánh mắt đáng thương nhìn hắn, miệng nhỏ giọng nói: “Đừng đi…cậu có thể ở lại một chút không?”
Hắn không nói hai lời liền xoay người nằm xuống bên cạnh cậu.
Đưa tay ôm người kia vào lòng, Lâm Kiệt thỏa mãn mà khẽ thở dài một tiếng, không nặng không nhẹ mà hỏi: “Anh sao hôm nay lại uống say như vậy? có chuyện gì buồn cũng có thể tìm tôi nói chuyện mà?”
Ôm lấy người khiến cho mình cảm thấy ấm áp cùng an tâm, Lưu Thiên Vân đem cảm giác ủy khuất cùng đau lòng tích tụ trong mấy ngày qua mà trút ra toàn bộ.
“Lâm Kiệt, tôi thực sự rất buồn a, tôi cũng không phải tệ lắm có phải không? Vậy tại sao họ lại có thể từ chối tôi như vậy? đã hơn mười lần gặp mặt, vậy mà không lần nào thành công, ai cũng từ chối tôi hết, tại sao chứ, chỉ vì tôi không có nhà lớn, không có xe hơi sao?”
Lâm Kiệt không nói gì, chỉ lẳng lặng mà ôm lấy Lưu Thiên Vân, nghe cậu nói ra tâm sự của mình, hắn biết cậu đau lòng, mà những điều này đều xuất phát từ hắn mà ra…
Nhưng hắn tuyệt đối không hối hận vì những gì mình đã làm….
Người mang lại hạnh phúc cho cậu, không ai khác chỉ có hắn mà
thôi…
“Cậu thấy tôi có phải thực ngu ngốc không? Đã không như người ta mà cũng đòi đi xem mắt, đến cuối cùng lại bị người ta chế nhạo, đem làm trò cười, tôi thực sự rất, rất tệ có phải hay không? Hức…”
Nhìn bả vai Lưu Thiên Vân khẽ rung lên, hắn đau lòng mà siết chặt cậu vào lòng mình, bên tai nhẹ giọng an ủi: “Không, không phải như vậy đâu! Anh rất tốt, tốt nhất trên đời này, nếu như họ không chấp nhận anh, thì còn có tôi mà, anh yên tâm, tôi sẽ ở bên anh đến hết đời, sẽ không để cho anh phải chịu cô đơn một giây phút nào cả!”
Lưu Thiên Vân vì say mà có chút mơ hồ, cho nên không hề nghe rõ câu nói của Lâm Kiệt, chỉ cảm thấy trong vòng tay người này khiến cho cậu cảm thấy an tâm vô cùng. Sau khi đem toàn bộ tâm sự của mình nói ra, trong lòng đã cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Tham lam hít lấy mùi hương bạc hà thoang thoảng từ người kia phát ra, cậu cứ như vậy an tâm mà chìm vào giấc ngủ.
Nhìn người trong lòng tựa như đứa nhỏ, sau khi khóc xong liền ngủ, hắn khẽ cười thành tiếng. Cúi đầu hàm trụ lấy đôi môi mà hắn vẫn khao khát từ lâu, nhẹ nhàng mà hấp duyện.
Buông ra đôi môi của Lưu Thiên Vân, trong đôi mắt Lâm Kiệt chứa đầy dục vọng chiếm hữu, hắn khẽ thì thầm bên tai cậu: “Tiểu Vân, cả đời này, em là của tôi! Dù có chuyện gì, cũng đừng mong nghĩ tới người khác, để có được em, cho dù có sử dụng thủ đoạn đê tiện nào, tôi cũng nhất định sẽ làm, cho nên em ngoan ngoãn mà làm người của tôi đi!”