CHƯƠNG 23:
Thái độ xa cách này làm cho trái tim cậu đau đớn, ngước mắt nhìn Lâm Kiệt, hắn vẫn như trước không hề thay đổi, khuôn mặt đẹp tựa như một bức tượng điều khắc, thân hình cao ráo thon gầy, chỉ có điều, dường như hắn đã ốm đi…
“Kiệt, tôi…tôi đến đây là muốn tìm cậu!” Lưu Thiên Vân cúi thấp đầu khẽ nói.
“Tìm tôi, có chuyện gì không?”. Lâm Kiệt khẽ siết chặt bàn tay, lúc này có trời mới biết hắn đã phải kiềm chế bản thân của mình như thế nào để không nhào tới trước mà ôm chầm lấy cậu để mà yêu thương.
Nhưng nếu làm vậy chỉ khiến cho cậu chán ghét mình hơn mà thôi, chính điều đó làm cho hắn sợ hãi.
Một cảm giác ngượng ngùng chưa từng có bao phủ lấy tâm trí Lưu Thiên Vân, bàn tay cậu nắm lấy góc áo mà khẽ vân vê.
Nhìn cậu, Lâm Kiệt xoay người đi, hắn kiên định mà nói: “Anh có vẻ mệt cứ nghỉ ngơi đi, lát nữa tôi sẽ đưa anh ra sân bay để về lại nhà!”
Nói xong, Lâm Kiệt định rời đi lại bị người giữ chặt lấy góc áo, Lưu Thiên Vân dùng đôi mắt mở to kinh ngạc mà nhìn hắn: “Không…không muốn…Kiệt…hôm nay tôi đến đây là muốn nói cho cậu biết…tôi…”
“Xin anh đấy, Tiểu Vân, hãy để cho tôi có thời gian được hay không? Tôi biết, anh là muốn nói chúng ta làm anh em tốt, anh cũng là vì muốn mẹ của mình vui vẻ mà đến đây khuyên tôi về…ưm…”
Còn chưa nói hết câu, trên môi hắn đã được một cái gì đó mềm mềm áp tới.
Lâm Kiệt hoàn toàn ngây ngẩn. Cứ như vậy mặc cho Lưu Thiên Vân hôn mình.
Đến khi bản thân hoàn toàn tỉnh táo lại, mới vội vàng đẩy người kia ra, trầm giọng mà nói: “Tiểu Vân, anh làm gì, anh điên rồi!”
Giọng nói Lâm Kiệt vừa mang theo tâm tình kích động cùng kinh ngạc không thể tin mà có chút run rẩy. Vẻ mặt của hắn lúc này hiện tại giống như đứa trẻ bị người lớn lừa dối quá nhiều lần, khiến cho nước mắt nóng hổi của Lưu Thiên Vân không kiềm được mà chảy xuống…
Người đã khiến cho hắn như thế này, có phải là cậu…
Làm sao mới có thể khiến cho tình yêu bị tổn thương kia lành lại, làm sao có thể khiến cho người yêu mình nhất không bị tổn thương, làm sao có thể làm cho người đối tốt với cậu nhất không rời cậu mà đi? Vì sao bây giờ cậu mới hoàn toàn tỉnh ngộ, hiểu được rằng lòng mình cũng yêu đối phương quá nhiều, nhưng cũng đã làm cho tình yêu kia vỡ nát, cũng khiến cho người đó không còn tin tưởng vào tình yêu!
“Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi…đừng đuổi tôi đi, tôi chỉ muốn ở bên cậu…Kiệt, sau này trừ khi cậu có đuổi tôi đi, bằng không tôi sẽ không bao giờ rời khỏi cậu…”Cái chữ xin lỗi kia dù có lặp lại bao nhiêu lần vẫn không thể bù đắp được thương tổn mà cậu đã gây ra. Lưu Thiên Vân ôm chặt Lâm Kiệt, như muốn cùng người trước mắt hòa làm một.
“Kiệt, tôi thích cậu, tôi thật sự rất thích cậu…tôi biết mình gây cho cậu tổn thương thật lớn, nhưng mà tôi thật lòng yêu cậu, cho nên, tôi muốn bù đắp tất cả những gì mình đã gây ra!”. Khuôn mặt Lưu Thiên Vân lúc này đã đầy nước mắt đến khó coi, nhưng cậu bây giờ cũng chẳng thể làm khác hơn được.
Lâm Kiệt tựa như tảng đá không có chút sứt mẻ, hoàn toàn tương phản với tâm tình kích động mãnh liệt hiện tại của Lưu Thiên Vân. Cậu thực sự không biết phải làm gì, cũng không biết nói mấy lời hoa mỹ gì đó, cho nên đối với cậu, có lẽ dùng hành động sẽ thiết thực hơn. Vì thế liền liều mình mà cược một ván, không nói thêm lời nào liến cố định gáy của người kia, sau đó cứ như vậy mà hôn lên…
“A…”. Thanh âm kinh ngạc bị bao phủ giữa đôi môi bị phong kín. Sợ đối phương không tiếp nhận mình mà đẩy ra, Lưu Thiên Vân liền vội vàng khơi mở răng hắn, đầu lưỡi vói vào trong mà đảo loạn. Cường hôn đột ngột lại thô lỗ, một chút kỷ xảo cũng không có, chỉ là ra sức hấp thu hơi thở trong miệng đối phương, dùng đầu lưỡi mềm mại mà ma sát, muốn nhờ phương thức thân mật này mà nói ra tất cả lòng mình.
Người kia vẫn không có chút phản ứng gì, cứ trơ ra, mặc cho cậu hôn đến nghẹn đỏ cả mặt. Tựa hồ, từ đầu đến cuối chỉ có mình cậu độc diễn, Lưu Thiên Vân chậm rãi mà buông đối phương ra. Trong miệng truyền đến vị sắt gỉ, có lẽ động tác vừa rồi quá mạnh bạo đã làm cho miệng mình bị xước. Cậu chỉ khẽ lau đi, sau đó lại nhìn đối phương chằm chằm không chớp mắt…
“Tiểu Vân, anh điên rồi, anh có biết rốt cuộc mình đã làm cái gì không?”. Người kia rốt cuộc đã lấy lại tinh thần, trong đáy mắt hiện lên một chút hoang mang cùng kinh hỷ.
“Tôi không điên, tôi rất tỉnh táo, chưa bao giờ tỉnh táo như bây giờ, đi theo tôi!”. Lưu Thiên Vân nhanh chóng mà túm lấy tay của Lâm Kiệt mà lôi đi thẳng đến phòng ngủ.
“Tiểu Vân, anh rốt cuộc muốn làm gì? Anh nhất định sẽ hối hận đó…!”
“Cái gì mà hối hận hay không chứ, cậu không nhìn ra là tôi yêu cậu sao, ngay cả chuyện thưa với dượng tôi muốn ở bên cậu tôi đều làm cả rồi! cậu còn không muốn tin…”. Lưu Thiên Vân phát điên mà quát lên, sau đó xông lên mà áp đảo hắn.
Nghe cậu nói, Lâm Kiệt trong lòng không khỏi kinh ngạc, cậu thực sự vì hắn mà làm như vậy? thực sự vì hắn mà vượt qua định kiến cùng rào cản mà ở bên cạnh hắn? thật sự là vậy sao?
“Anh bình tĩnh chút, Tiểu Vân…”. Người kia nắm lấy hai tay của cậu, nửa thân trên ngẩng dậy, cố gắng mà khuyên nhủ con người phát điên đến mất lý trí kia.
Hắn không muốn trong một giây phút không kiềm chế được mà lãnh thêm nhiều vết thương…
“Tôi không thể bình tĩnh được, cậu không tin tôi cũng được, tôi sẽ làm cho cậu phải tin.” Cưỡi trên thân người kia, mở hai chân mà kẹp chặt lấy thân hình người bên dưới, Lưu Thiên Vân mới bắt đầu cởi bỏ quần áo của mình.
“Tiểu Vân, không cần làm như vậy, tôi không muốn anh phải chịu tổn thương!”. Người kia trầm trọng nói: “Hơn nữa, anh thật sự đã chấp nhận mối quan hệ này, sau này nếu có chuyện sẽ không hối hận, không rời bỏ tôi một lần nữa?”
Hắn nhớ khi đó, lúc Lưu Thiên Vân rõ ràng mà nói “Chúng ta chỉ có thể làm anh em” trái tim của hắn dường như cũng theo đó mà vỡ nát, những kỉ niệm cùng cậu hắn chưa bao giờ quên, luôn xem nó như trân bảo mà giữ gìn trong sâu tận thâm tâm. Nhưng cái nỗi đau khắc sâu ấy lại làm cho hắn sợ, hắn đã từng nghĩ rằng, có lẽ mình sẽ không bao giờ yêu thêm ai một lần nữa…
“Không đúng, Kiệt, lúc trước là do tôi suy nghĩ không thông, cho nên mới muốn cùng cậu làm anh em, nhưng lúc cậu rời đi, lúc đó tôi mới biết được nó đau đớn nhường nào, cái cảm giác mất mát đó khiến cho tôi khó chịu vô cùng, chỉ muốn tìm cậu ngay tức khắc, nhưng cậu thì đã rời đi…” Lưu Thiên Vân nắm chặt vạt áo trước ngực, môi run rẩy: “Tôi cứ nghĩ rằng có thể quên đi nhưng mà khó quá, lại đau nữa, tất cả những nơi đó đều có hình bóng của cậu, tôi chỉ cảm thấy càng ngày càng nhớ, nhớ đến phát điên lên…Kiệt, tôi phải làm sao, làm sao để cho cậu yêu tôi thêm một lần nữa…”
Như một tảng đá lớn ném xuống mặt hồ phẳng lặng khiến cho nó gợn sóng, trên mặt Lâm Kiệt hiện ra dao động rõ ràng: “Anh, anh nói, tất cả đều là thực…anh thực sự yêu tôi?”
Hắn có chút không tin mà hỏi lại. Lúc này hắn như người chìm giữa cơn mơ, trôi nổi vô định mà lại không chân thực.
Nếu như là mơ, hắn nguyện ý không bao giờ tỉnh lại…
“Anh…anh chắc chắn là mình không bị bệnh mà nói bậy?” Lâm Kiệt nhíu mày nhìn Lưu Thiên Vân.
“Cậu…cậu khốn kiếp, rốt cuộc thì muốn tôi phải làm sao? Có phải muốn tôi lấy dao moi ruột gan ra cho cậu nhìn thì cậu mới tin?” Lưu Thiên Vân có chút thẹn mà hét to lên, mình đã cố gắng lấy hết dũng khí ra mà thổ lộ, không ngờ nhận lại chỉ là những câu hỏi nghi vấn, hốc mắt cậu có chút nóng rát đến phát đau: “Tôi đời này, người mà tôi làm tổn thương nhất chính là cậu, người mà tôi không muốn tổn thương nhất cũng chính là cậy! cậu có hiểu được cái cảm giác này hay không? Khi nghĩ đến liền cảm thấy hạnh phúc, giống như nó là điều may mắn nhất cuộc đời này, nhưng lại không ngờ đến nó lại vô cùng đau khổ, như bị dao nhọn không ngừng đâm vào ngực! chưa có ai khiến cho tôi có cảm giác này. Tôi yêu cậu, khó khăn lắm mới có được một người mà mình yêu rất nhiều, nhưng lại khiến cho cậu bị tổn thương đến không thể tha thứ, có phải, cậu đã không thể chấp nhận tôi nữa rồi hay không?”
Thanh âm nghẹn trong cổ, khóe môi nếm được vị của nước mắt.
Chất lỏng trong suốt trên mặt tùy ý tuôn rơi, Lưu Thiên Vân cắn chặt răng để ức chế nội tâm muốn khóc lớn của mình.
Bỗng ngón tay ấm áp xoa nhẹ lên khóe môi cậu, Lưu Thiên Vân khẽ rung động mà nâng mắt, trong tầm mắt mơ hồ là đôi mắt sâu thẳm của người kia, lúc này đây dường như nó đang rực sáng.
“Khóe miệng anh bị thương rồi!”
Người kia khàn khàn giọng mà nói, nhẹ nhàng chạm đến khóe môi rạn nứt của cậu, như muốn xác nhận điều gì…
Sau đó nhẹ nhàng rướn người sát vào, dùng động tác thật chậm rãi mà từ tốn hôn lên đôi môi khẽ nhếch của cậu, liếm đi tơ máu đang hiện rõ.
“Đây không phải là mơ chứ, anh thực sự là Tiểu Vân?”
Nhìn đối phương thật lâu, Lâm Kiệt mơ hồ mà nói.
Hạnh phúc tới quá nhanh, quá đột ngột.
Đã trải qua hai lần đau thương, cứ nghĩ rằng nó là kết thúc, không ngờ được phía cuối con đường lại là ánh sáng rực rỡ, Lâm Kiệt suýt nữa thì nghĩ chính mình đã sinh ra ảo giác, phải tự nhủ với chính mình còn đang nằm mơ, mơ một giấc mơ thật đẹp, đẹp đến nỗi không muốn tỉnh lại.
“Đương nhiên là tôi, là Tiểu Vân của cậu!”
Bộ dáng người kia ngây ngốc khiến cho Lưu Thiên Vân chua xót. Cậu không chút do dự ôm lấy cổ hắn mà cúi đầu hôn xuống…
Bắt đầu một lúc nhưng phản ứng của người kia vẫn là chậm chạp tiếp nhận, so với vừa rồi một chút tiến triển cũng không có.
Lưu Thiên Vân quyết tâm hé miệng ngậm lấy môi hắn, đem đầu lưỡi vói vào trong khoang miệng ấm áp kia mà khuấy đảo, chậm rãi mà nhấm nháp hương vị của hắn…
Loại hôn này đầy khiêu khích cùng ý tứ quyến rũ. Nếu là bình thường cậu tuyệt đối sẽ không bao giờ hôn hắn như vậy, nhưng bây giờ không thể so với lúc trước.
Lần đầu tiên mở lòng mà hôn, liền tràn ngập cảm giác ái muội khiến cho kẻ khác không khỏi đỏ mặt. Cảm giác không thể trút vào lời nói, đành dùng hành động mà biểu đạt tâm ý.
Hôn thật lâu, người kia rốt cuộc mới phản ứng lại, chậm rãi đưa tay đỡ lấy gáy cậu, cùng đầu lưỡi của anh hòa quyện vào nhau…
Không khí chung quanh dần bị đốt nóng. Lâm Kiệt gần như cả thở mạnh một cái cũng không dám, sợ chỉ cần kích động sẽ đánh vỡ mộng cảnh tốt đẹp này.
Cánh môi của cậu vừa mềm mại lại ngọt ngào, hắn muốn vĩnh viễn chính mình dừng lại ở cái khoảnh khoắc của chiếc hôn say đắm này, muốn cùng cậu hòa làm một, tâm linh giao hòa.
Hạnh phúc khát khao từ lâu nay đang hiển hiện trước mắt, chỉ cần đưa tay là có thể chạm vào, ngược lại trong thâm tâm có chút sợ hãi, lùi bước, thậm chí có chút hoài nghi cái khoảnh khắc kì diệu này.
“Kiệt, nhìn tôi đi, đây không phải là mơ!”
“Không đâu, chắc là tôi vẫn còn nằm mơ rồi…Tiểu Vân, anh đánh tôi một cái đi.” Một lời này, hắn đã lập lại rất nhiều lần.
“Cậu không mơ, là thực, không tin thì cậu thử sờ mà xem.”
Lưu Thiên Vân giữ chặt tay người kia chạm vào mặt mình, sau đó lại trao cho đối phương tiếp xúc thân mật, chủ động hôn lên trán, lên mắt, lên chóp mũi, vừa hôn vừa cởi bỏ quần áo.
Cái hôn nồng cháy trượt dài trên hai má, sau đó lại đi thẳng xuống vòm ngưc rộng…
“Nói cho tôi biết, anh tuyệt đối không hối hận?” Lâm Kiệt căng thắt lưng, trong mắt khẽ chop18, trên mặt chỉ còn lại một tia do dự cuối cùng.
“Không hối hận!”. Lưu Thiên Vân khẳng định nói, lần nữa mà hôn xuống…
Quần áo không tiếng động mà rơi xuống, chỉ trong chốc lát, hai người toàn thân đều trần trụi. nhìn Lưu Thiên Vân trần trụi trắng nõn, trong đáy mắt Lâm Kiệt khẽ trầm xuống, lộ ra bản năng dã tính của đàn ông.
Lưu Thiên Vân vừa hôn vừa sờ soạng cơ thể người dưới thân, tiến dần xuống phía dưới, ngậm lấy dục vọng của hắn mà tinh tế hấp duyện.
Âu yếm lớn mật của cậu khiến cho hắn thực hưởng thụ, ngón tay không ngừng luồn vào tóc cậu, vẻ mặt nhu hòa mà vuốt ve. Lưu Thiên Vân được hắn cổ vũ, lại càng ra sức lấy lòng dục vọng của hắn.
“Tiểu Vân…”. Hơi thở của hắn trở nên ồ ồ, hai tay cũng không nhàn rỗi mà bắt đầu xoa lên chiếc lưng trần của cậu, phân thân vốn đơn thuần nằm giữa hai chân, lúc này vì khiêu khích của người kia mà dần cương cứng.
Lâm Kiệt phát ra tiếng thở dài thỏa mãn, hai tay bắt đầu trườn lên bờ mông mềm mại lại co dãn kia, xúc cảm của lần trước vẫn không hề thay đổi. Nhiệt độ phát ra từ bàn tay của hắn khiến cho cậu có chút run rẩy.
Hắn dường như không thể chịu thêm được liền ôm lấy anh, nhanh chóng xoay người, đem cậu đặt dưới thân mình.
Trải qua vài lần khiêu khích, phân thân của hắn đã hoàn toàn cương cứng, mà dưới ánh sáng rực rỡ của ban ngày làm cho Lưu Thiên Vân nhìn đến rõ ràng không thiếu chi tiết nào, khuôn mặt phút chốc mà nhiễm đỏ, sau đó vì quá xấu hổ mà quay mặt đi.
Lâm Kiệt dịu dàng hôn lên môi cậu, rồi nâng chân cậu lên gần sát nách của mình kéo gần khoảng cách. Tư thế này khiến cho Lưu Thiên Vân cảm thấy có chút không ổn, vì dục vọng của cậu cũng đã cương, gần như là đụng tới trước ngực hắn, chỉ cần đối phương hạ tầm mắt là có thể nhìn thấy rõ ràng.
“Kiệt…”. cậu có chút run rẩy mà đặt tay lên bả vai của hắn, có chút ngượng ngùng mà gọi tên của người kia. Lâm Kiệt không để ý đến cậu, cuối đầu mà nuốt lấy dục vọng của cậu làm cho Lưu Thiên Vân phải hít một hơi thật sâu, cả người đều căng thẳng.
Đối với cậu đây không phải lần đầu, nhưng lần trước cậu say đến không biết trời trăng cho nên không tính, còn lần này là thực sự đối mặt, cũng có thể nói lần đầu chân chính làm với người mình yêu.
Kích thích đột ngột ùa tới khiến cho cậu kiềm không được mà kêu lên, ngay cả đầu ngón chân cũng run rẩy. Lâm Kiệt dùng hết mọi kỷ xảo mà lấy lòng Lưu Thiên Vân, khiến cho cậu không nhịn được, cả người căng thẳng mà bắn ra…
Chờ Lưu Thiên Vân tỉnh táo lại mới thấy được phần lớn dịch thể kia đều bắn hết vào miệng của hắn, cậu bối rối mà nói: “Xin…xin lỗi….tôi nhịn không được…”
“Không có gì, hương vị của anh tốt lắm.” Nói xong, Lâm Kiệt khẽ ực một cái, đem toàn bộ dịch thể kia mà nuốt vào bụng.
Lưu Thiên Vân nhìn các động tác của hắn mà xấu hổ đỏ cả mặt, lại nhìn đến dục vọng chưa được phát tiết của hắn, liền nói: “Tôi giúp cậu.”
Cái vật nóng đến phòng tay kia làm cho cậu biết hắn nhẫn nhịn rất cực khổ, cậu biết, hắn là vì không muốn lám cậu bị thương, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác ngọt ngào.
Lưu Thiên Vân nhanh chóng đè vai hắn xuống, mở đùi ngồi lên thắt lưng Lâm Kiệt, từng chút, từng chút một mà ngồi xuống…
Cánh mông non mềm chạm đến lửa nóng của người kia khiến cho cậu cả người run lên, theo bản năng hạ mông, vừa lúc vây bọc lấy phần kia…
So với lần đầu tiên kia càng gấp hơn, Lâm Kiệt không khỏi gượng cười, ôm lấy anh lay kh: “Tiểu Vân, đừng nóng vội, tôi không muốn làm anh bị thương, dùng ngón tay làm trơn một chút được không?”
Lưu Thiên Vân lúc này mới phản ứng lại, trong lòng quẫn bách đỏ mặt gật gật đầu, vùi mặt vào bả vai cậu…
“Trông anh ngượng ngùng như vậy thực đáng yêu!”. Người kia cười trêu chọc bên tai. Vừa rồi không nghĩ đến, giờ lại bị hắn cố ý nhắc tới, nhất thời mặt hồng rực.
“Còn không phải tại cậu”. Nếu không phải là hắn, sao cậu lại thành ra bộ dáng “dục cầu bất mãn” này? Không nhịn được mà cắn một phát lên bả vai Lâm Kiệt, còn chưa kịp dùng chút sức nào đã đau lòng mà vội nhả ra, đầu lưỡi liếm lên dấu răng nhàn nhạt.
“Phải, phải, đều là tôi không tốt”. Hắn dỗ dành, ôm lấy mông, dùng ngón giữa dính chút chất lỏng mà tiến vào tiểu huyệt, sau đó nhẹ nhàng mà tiến ra tiến vào…
Đôi tay ôm cổ hắn lập tức siết chặt lại, cảm nhận ngón tay chậm rãi tiến vào, Lưu Thiên Vân phát ra tiếng than nhẹ…
“Rất đau à?” Ngón tay trong nội vách khuấy đảo, động tác vô cùng mềm nhẹ.
“Không đau, chỉ hơi trướng chút”.
“Trong nhà không có bôi trơn, giờ chỉ có thể như vậy, anh nhẫn nại một chút”. Hắn lại bắt đầu cho thêm một ngón tay, kiên nhẫn ma sát trong nội vách.
“Không sao, cậu đi vào đi”. Lưu Thiên Vân thúc giục, hai chân kẹp chặt lấy thắt lưng Lâm Kiệt. Tim đập rất nhanh, thân thể càng ngày càng nóng…
Thấy anh chủ động như vậy Lâm Kiệt cũng dần kích động, cúi người đè anh xuống giường, nắm lấy tay anh đặt lên phân thân, “Này, sờ thử xem, nó đã trướng đến không chịu được rồi.”
Tay Lưu Thiên Vân run lên một chút. Hắn một tay đỡ lưng cậu, tay kia đặt dục vọng ở cửa vào, từng chút từng chút đẩy vào chỗ nếp uốn, vùi cả chất lỏng trong suốt chảy ra phía trước vào trong, rồi lại không vội đi vào mà chờ cậu chậm rãi thích ứng.
“Haa…” Không chịu nổi va chạm như thế, khóe mắt Lưu Thiên Vân dâng lên một tầng hơi nước. Cố gắng thả lỏng thân mình mà tiếp nhận người kia…
Cậu đỏ mặt đến cơ hồ xuất huyết. Vẻ mặt này càng làm cho Lưu Thiên Vân quyến rũ hơn bao giờ hết càng làm cho Lâm Kiệt thâm nhập sâu thêm, kêu lên một tiếng, buông tay cậu ra rồi nín thở đẩy thắt lưng…
Lưu Thiên Vân ôm chặt cổ Lâm Kiệt, cảm nhận lửa nóng từng chút từng chút nhập sâu trong cơ thể, giữa vui sướng và đau khổ, cùng hắn hoàn toàn hợp thành một thể.
Đôi bên đều thở dài một hơi, tâm hồn cùng thân thể kết hợp, tuyệt diệu đến khó có thể hình dung. Đủ loại dày vò trong quá khứ, giờ khắc này đều đã được bù đắp. Nhìn đối phương, môi hai người lần nữa cận kề…
Chiếc hôn tràn ngập tình yêu khiến kẻ khác mê muội, cũng không vội đưa đẩy, mà dừng lại trong cơ thể nhau, lẳng lặng cảm nhận khoảnh khắc dịu dàng khó có được sau khi chia lìa dài lâu.
“Tôi thật sự yêu cậu, Kiệt”. Lưu Thiên Vân lấy tay khẽ vuốt ve khuôn mặt hắn.
“Tôi cũng yêu anh!”. Hắn rốt cuộc kiềm nén không được mà nói ra, sau đó đẩy lưng về phía trước, đâm sâu vào nội vách, nhìn thấy cậu không có vẻ quá đau đớn mới yên lòng, bắt đầu thong thả mà hữu lực ra vào…
Lưu Thiên Vân cúi đầu rên rỉ, bị hắn vùi sâu, ***g ngực trắng nõn hơi phập phồng…
Tính khí của người kia hoàn toàn biến mất trong cơ thể cậu, phía dưới chặt chẽ không một khe hở. mỗi khi ra vào một chút, lửa nóng lại ma sát vào nội vách mẫn cảm, có chút đau, có chút trướng, nhiều hơn cả vẫn là cảm giác hạnh phúc.
Có loại cảm giác như sinh mệnh lần thứ hai được tái sinh, rốt cuộc có thể níu giữ lại. Quá khứ dang dở, sợ hãi mà trốn tránh, giờ khắc này đều vứt bỏ hết thảy. Cậu quyết định sẽ làm cho người kia hạnh phúc.
“A…Ưm…” Lưu Thiên Vân nhắm mắt lại rên rỉ, vẻ mặt không rõ là thống khổ hay vui sướng.
Trong cơ thể như bị một ngọn lửa mãnh liệt đốt cháy, vừa đau vừa trướng lại nóng bừng, còn có khoái cảm nói không nên lời. Lúc mở mắt ra, là người mình yêu khuôn mặt anh tuấn giăng kín dục vọng, đôi môi gợi cảm mím chặt, đồng tử sâu thẳm như đáy hồ sâu nhấn chìm cậu vào đó.
“Thoải mái không?” Hắn thì thào bên tai, hơi nóng thổi đến từng đợt khiến cho cậu cảm thấy mình mềm nhũn ra, đôi mắt ẩm ướt mông lung mà mê người.
“Ưm…ư…” cậu nói không nên lời, chỉ biết run rẩy dùng sức gật đầu.
“Tôi cũng thật thoải mái, nơi đó nóng quá, lại mềm, cứ siết lấy tôi, thật muốn cứ vùi mãi trong đó.”
Hắn vừa ra vào, vừa nhẹ nhàng cắn tai cậu mà nói mấy câu tình sắc.
Hai má cậu nóng lên từng trận, thân thể lại vì ngôn ngữ kích thích mà càng thêm nhạy cảm.
Cậu mê loạn ôm lấy người kia, hai chân kẹp chặt lấy thắt lưng hắn, chỉ hận không thể khảm nhập cơ thể kia vào chính mình.
Lâm Kiệt vươn tay, nâng cơ thể anh lên chơi vơi tạo thành một đường cong mềm mại.
Sau đó quỳ gối trên giường chèn hai đầu gối phía dưới anh, càng ra vào nhanh hơn.
Lưu Thiên Vân sợ hãi kêu một tiếng, níu lấy lưng hắn, nhưng bị Lâm Kiệt va chạm càng lúc càng cuồng dã, cảm giác như đang đong đưa run rẩy giữa khoảng không.
“A…A..Kiệt…A…Haa…” Lưu Thiên Vân lúc này tựa như thất hồn lạc phách, chỉ có thể phát ra thanh âm ân a lung tung.
Mỗi một lần đẩy vào, đều chạm thẳng vào điễm mẫn cảm của Lưu Thiên Vân khiến trước mắt cậu cứ biến thành màu đen từng hồi.
Hai người quấn lấy nhau, kịch liệt mà triền miên không dứt.
Cả thế giới không còn tồn tại nữa, trong đầu chỉ có người trước mắt này, chỉ muốn cùng cậu da thịt ắp kề, đến chết chẳng rời.
Mỗi một lần thúc đẩy, khoái cảm tựa như cơn lũ bất ngờ bộc phát, từ nội vách ẩm nóng lan tràn đến từng tế bào…
“Anh là của tôi… Tiểu Vân… của tôi…” Hắn ngắm nhìn anh, trong mắt rực sáng, mồ hôi bởi động tác cuồng nhiệt từng giọt lăn trên hai má…
“Ưm…A…A” Khoái cảm dâng trào không ngừng đánh sâu vào đại não, đầu nhũ nho nhỏ hoàn toàn sưng lên, nhanh chóng sẽ tới cao trào.
Hắn cúi người, hôn lên nước mắt cậu, ngậm lấy môi cậu, quyện vào âu yếm thật sâu.
Bên dưới bị ma sát lần nữa, đầu lưỡi bên trên lại bị quấn lấy duyện hôn, Lưu Thiên Vân chỉ thấy từng trận choáng váng, chưa kịp kêu ra tiếng, bên trong lại điên cuồng co rút, như khát vọng mà quấn lấy người kia…
Mà Lâm Kiệt dường như cũng tới cao trào, khẽ kêu một tiếng, toàn bộ dịch thể nóng bỏng bắn vào cơ thể cậu.
Hắn có chút vô lực mà nằm đè lên người Lưu Thiên Vân.
Hai người mệt mỏi mà nằm im một chỗ, cảm thụ hơi ấm của nhau…
Mất mát rồi tìm lại, hồi ức có vô hạn hối tiếc, bi thương rồi lại vui sướng vô vàn, tất cả đều tụ lại sâu trong ngực giờ khắc này. Quay đầu lại quá khứ như một cuốn phim dài khiến tim cậu yếu ớt như thủy tinh, nhưng cũng đẹp đẽ chưa từng có.
Nằm trong ngực người kia ngủ vùi, một đêm này, Lưu Thiên Vân rốt cục đã biết được cái gọi là mùi vị của hạnh phúc