CHƯƠNG 2:
Lưu Thiên Vân sau khi nói chuyện với Lâm Xuân xong thì lại bắt tay vào việc kiểm tra vệ sinh trong nhà hàng, từ các dụng cụ ly chén cho đến khăn trải bàn.
Cậu từ khi vừa nghỉ học đã xin được việc phục vụ trong nhà hàng này, cũng do cậu làm lâu năm, tính tình lại tốt cho nên ông chủ của nhà hàng này cũng chính là Lâm Xuân quyết định cho cậu lên làm quản lý khâu vệ sinh.
Được tăng lương, lại tăng về cấp bậc, điều này càng khiến cho cậu ra sức làm việc thật tốt. Càng ngày lại càng được tín nhiệm của mọi người nơi đây. Nhưng chỉ có điều tính tình tiết kiệm đến mức keo kiệt của cậu thì họ chỉ biết lắc đầu cười khổ.
Không phải Lưu Thiên Vân keo kiệt đến mức nhịn ăn nhịn uống, nhưng số lương cậu làm ra để trang trải cho một mình cậu thì phải nói là vô cùng dư dả. Chỉ có điều ngoại trừ chi cho việc ăn uống ngày 2 bữa, còn lại mua một ít đồ dùng cần thiết thì còn lại cậu không hề chi ra một đồng.
Mỗi lần siêu thị có đại hạ giá, là cậu, một tên đàn ông con trai chen cùng đám nữ nhân mà dành giựt mua từng món đồ. Mà đồ mặc trên người cậu, ngoại trừ đồ đi làm được mua trong cửa hiệu thì còn lại là đều đồ chợ đen không quá 200 đồng.
Bạn bè đồng nghiệp tổ chức tiệc tùng, cậu đều vì sợ tốn kém mà từ chối. Chỉ những lần bất đắc dĩ lắm mới chịu đồng ý đi theo. Hơn nữa phải nói rằng cậu là một tên cuồng kiếm tiền.
Cả một ngày làm ở trong nhà hàng xong, đến tối còn kiếm việc làm thêm tại nhà vào buổi tối. Nói chung, cái gì có thể kiếm ra tiền, cậu đều không e ngại mà làm…
Tuy tính tình Lưu Thiên Vân cổ quái như vậy, nhưng mọi người xung quanh vẫn rất yêu quý cậu, bởi vì cậu thiện lương, cậu tốt bụng, tính tình hòa nhã dễ gần, không hề đối với ai có lời nói nào bất nhã.
Sau khi kiểm tra qua một lượt, cảm thấy tất cả đều hoàn hảo, Lưu Thiên Vân chuẩn bị cho người mở cửa nhà hàng.
“Xin mọi người tập trung lại đây nào! Tôi có chuyện cần thông báo.”
Lâm Xuân từ bên ngoài tiến vào, mà sau lưng hắn lại có thêm một người.
Tất cả đều dừng lại công việc của mình, tập trung đến trước mặt Lâm Xuân.
Cậu cũng có chút hiếu kì, không biết là có việc gì mà ông chủ lại có vẻ nghiêm túc như vậy? Nhưng khi nhìn thấy người đứng phía sau Lâm Xuân, Lưu Thiên Vân không khỏi có chút ngơ ngẩn…
Người kia… không phải là người lúc sáng cậu đã gặp tại trạm xe bus sao?
Lâm Xuân tiếp tục hướng mọi người cười nói: “Đây là Lâm Kiệt, một người cháu của ta, bắt đầu từ hôm nay nó sẽ làm việc cùng mọi người, vậy nên mong tất cả hãy chiếu cố, cùng chỉ bảo nó!”
Nói xong Lâm Xuân vỗ vỗ vai Lâm Kiệt, nhẹ đẩy hắn về phía trước một chút, vui vẻ mà nói: “Nào! Tiểu Kiệt, mau chào mọi người đi nào!”
Lâm Kiệt đảo mắt nhìn lướt qua mọi người một cái, sau đó như có như không mà dừng lại trên người Lưu Thiên Vân, hắn khẽ nhếch thành một nụ cười mê người: “Xin chào mọi người! tôi là Lâm Kiệt, từ này về sau mong mọi người chỉ bảo!”
Nhìn hắn tướng mạo cao lớn, khuôn mặt anh tuấn mê người, lại cười thân thiện như vậy, những nữ nhân viên phục vụ trong nhà hàng không khỏi đỏ mặt, cúi đầu cười e lệ, có người còn không ngại mà liếc mắt đưa tình cùng hắn.
Lưu Thiên Vân nhìn thấy hắn có thể mê đảo bao nhiêu nữ nhân, bộ dáng lại thay đổi hoàn toàn không còn mang dáng vẻ quê mùa lúc sáng, mà lúc này trên người hắn khoác bộ vest màu đen bó sát người càng làm nổi bật thêm khuôn mặt anh tuấn cùng dáng người cân đối.
Cậu không khỏi có chút ghen tị.
Vốn định tiến lên nói chuyện với hắn một chút, nhưng khi nhìn thấy Lâm Kiệt như vậy, cậu cũng hoàn toàn im lặng, xem như là xa lạ.
Dù sao hai người củng chỉ gặp nhau một lần, chắc chắn hắn cũng sẽ không nhớ đến cậu…
Sau khi giới thiệu Lâm Kiệt với mọi người xong, Lâm Xuân vỗ vỗ tay nói: “Được rồi, từ nay Lâm Kiệt sẽ đảm nhiệm vị trí quản lý thay tôi, mọi người làm quen với nhau như vậy cũng được rồi, mau trở lại làm việc đi thôi!”
Nghe Lâm Xuân nói như vậy, tất cả mọi người đều nhanh chóng giải tán đi làm công việc của mình, Lưu Thiên Vân thấy cũng không có chuyện gì nữa nên xoay người định rời đi.
“Thiên Vân, cậu lại đây, tôi nói chuyện với cậu một lát!”. Tiếng Lâm Xuân vang lên kéo lại bước chân của cậu.
Lưu Thiên Vân có chút khó hiểu nhìn hắn.
“Lâm quản lý, có chuyện gì vậy?”. cậu cẩn thận hỏi. Trong lòng cũng không khỏi oán than: “Hôm nay làm gì có nhiều chuyện mà nói như vậy chứ, hừ! thật phiền phức quá đi.”
Lâm Xuân mĩm cười hiền lành nhìn Lưu Thiên Vân, tay kéo lấy Lâm Kiệt đến trước mặt, nói: “Thiên Vân, còn nhớ chuyện lúc sáng tôi nói với cậu chứ! Đây là cháu của tôi, từ hôm nay trở đi nó sẽ ở chung với cậu, cậu nhớ chiếu cố nó thật tốt có được hay không?”
Lưu Thiên Vân liếc nhìn Lâm Kiệt một cái, sau đó không nặng không nhẹ mà lên tiếng: “Lúc sáng tôi cũng đã đồng ý với ông chủ Lâm rồi thì đương nhiên sẽ thực hiện, miễn là cậu ta cứ trả tiền đều đặn hàng tháng cho tôi, còn lại cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng.”
Lâm Xuân nghe cậu nói như vậy, nụ cười càng thêm rực rỡ, kéo lấy tay Lâm Kiệt đặt vào bàn tay cậu cứ như cha già gả đi con gái của mình, căn dặn: “Thiên Vân đã nói như vậy là được rồi, thằng cháu này còn trẻ, tính tình có chút nóng vội, có gì cậu chăm sóc nó giùm tôi, tôi sẽ không để cậu chịu thiệt mà, còn tiền nhà nhất định sẽ đóng đủ cho cậu, không thiếu một xu nào.”
“Vậy là được rồi! tôi đi làm việc!”. Cậu từ đầu đến cuối đều không liếc nhìn Lâm Kiệt lấy một cái, trong lòng có chút khó chịu, không rõ là tư vị gì, chỉ nghĩ đến việc hắn như vậy lại làm như không biết mình, điều đó khiến cho sự khó chịu trong lòng Lưu Thiên Vân ngày càng tăng cao.
Nghe Lưu Thiên Vân nói, Lâm Xuân vỗ vỗ vai cậu đầy thâm tình: “Được, được rồi, cậu đi làm việc của mình đi, tôi không cản trở cậu nữa…”
Cậu khẽ cúi người, chào ông chủ của mình một cái, sau đó không chút do dự rời đi. Chân chỉ bước được vài bước, cánh tay của mình đã bị người mạnh mẽ nắm lấy.
Bị người cản trở, Lưu Thiên Vân khó chịu, cau lại hàng lông mày thanh tú, xoay mặt nhìn người kia.
Lâm Kiệt nhận thấy cậu có chút tức giận liền trưng ra nụ cười vô hại, gãi gãi đầu, nói: “Thực xin lỗi, tôi không cố ý!”
“Không sao, cậu có chuyện gì sao?”. Cậu vẫn như trước giữ thái độ lãnh đạm.
Hắn nghe cậu nói, kinh ngạc mà mở to hai mắt, tay chỉ thẳng về phía mặt mình nói: “Anh, anh không nhớ tôi sao? Tôi tà người lúc sáng ở trạm xe bus, lại cùng anh đi xe bus đến tận nhà hàng này mà…”
Nhìn khuôn mặt mang chút thương tâm cùng ủy khuất của người trước mặt, lửa giận trong lòng Lưu Thiên Vân liền được dập tắt, nghĩ đến việc thiếu niên trước mắt không phải là cố ý giả bộ không quen mình, tâm tình không khỏi thoái mái đi rất nhiều. Cậu khẽ mĩm cười, nói: “Hừ! tôi cứ tưởng cậu cố ý không nhớ tôi!”
Lời nói mang theo chút ý tứ trách cứ khiến cho Lâm Kiệt cười đến càng vui vẻ, hắn hồn nhiên mà nói: “Làm sao lại phải cố ý không quen biết anh, lúc vừa bước vào nơi này, nhìn thấy anh là đã nhận ra ngay, nhưng thấy anh không nhìn tôi lấy một cái, tôi nghĩ là anh không thích tôi, cho nên cũng không dám bước lên nói chuyện cùng, sợ anh sẽ giận.”
“Ồ! Thì ra là như vậy!”. Lưu Thiên Vân khẽ cảm thán một câu, sau đó nụ cười trên môi càng nồng đậm, ánh mắt cũng khẽ cong lại, trong suốt vô tận làm cho Lâm Kiệt khi nhìn đến có chút thất thần.
Vỗ vỗ vai hắn vài cái, Lưu Thiên Vân nói: “Tôi cũng giống cậu nha, thấy cậu không nói chuyện với tôi, tôi cũng không có mặt dày mà chạy lên nhận bậy, dù sao chuyện cũng không có gì lớn lắm, bỏ qua hết đi, mà nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy thật kì diệu nha, không ngờ cậu lại là cháu của Lâm quản lý, lại chuẩn bị cùng tôi sống chung một mái nhà, thật đúng là tình cờ mà ha hả…”
Lâm Kiệt vẫn nhìn cậu chăm chú, sau đó lộ ra một nụ cười mê người, khẽ thì thầm: “Đúng vậy! quả thật rất tình cờ, tôi cũng rất mong chờ cuộc sống sau này nha…”
Sau khi hai người nói thêm vài câu, Lưu Thiên Vân liền nói lời tạm biệt, bắt đầu vào làm việc của mình. Chỉ còn Lâm Kiệt vẫn đứng tại nói đó, nhìn theo thân ảnh cậu khuất vào phía bên trong nhà bếp, bên miệng kéo lên một độ cong nhẹ nhàng, ánh mắt mang đầy thú vị cùng vui thích nhưng lại chứa thêm vài phần gian xảo.
Một ngày cứ vậy mà trôi qua bình lặng như thường lệ đến 9 giờ tối.
Đến giờ về nhà, Lưu Thiên Vân dẫn theo Lâm Kiệt ra đón xe bus, từ lúc lên xe cho đến khi về tới nhà, hai người chỉ nói với nhau vài cậu xã giao bình thường.
Nhà cậu ở là khu chung cư cũ được xây dựng từ lâu. Ở nơi này chỉ có những hộ gia đình, toàn người trung niên lớn tuổi, rất ít những người trẻ như Lưu Thiên Vân còn ở lại nơi này. Phòng cậu ở trên tầng 2.
Bước lên cầu thang đến trước cửa phòng mình, Lưu Thiên Vân lục trong túi xách kiếm chìa khóa, mở cửa, cậu cởi giày bước vào bên trong.
Không nghe thấy động tĩnh ở phía bên ngoài, cậu có chút nghi hoặc mà nhìn ra. Chỉ thấy hắn ngơ ngẩn đừng ngoài cửa, ánh mắt đảo quanh khắp nơi mà đánh giá, biểu tình trên mặt có chút khó chịu, cậu nhìn là có thể đoán ra, hắn đối với nơi ở này căn bản là không thích, trong mắt hiện rõ sự chê bai.
Khẽ nhăn mày, cậu nén giận mà nói: “Làm gì vậy hả? sao còn không mau bước vào trong, có muốn hay không tôi nhốt luôn cậu ở bên ngoài đó?”
“Hừ! tên khôn kiếp này, dám chê nơi này cũ kỹ sao? Thật không biết tốt xấu, nếu không phải vì tiền thuê phòng, tôi đã đá cậu ra đường từ sớm!” Trong lòng Lưu Thiên Vân không ngừng oán thầm.
Hắn nghe cậu nói, hồi thần lại một chút, sau đó cũng tiến vào nhà. Thật cẩn thận mà bước vào trong, sau đó ánh mắt lại không tự chủ được mà đánh giá khắp căn nhà một lượt.
Căn nhà của Lưu Thiên Vân không lớn gồm hai phòng ngủ, một phòng bếp và một phòng tắm. Tuy bên trong không quá bừa bộn nhưng trong đầu Lâm Kiệt chỉ có duy nhất một suy nghĩ: “Căn nhà cũ kỹ này thật sự là có thể ở hay sao?”
Bốn bức tường xung quanh đã không còn giữ được màu sơn như lúc đầu mà có chút ố. Bên trong phòng khách thì hầu như là trống trải hoàn toàn, chỉ có chứa duy nhất một bộ salon nhỏ cùng một cái ti vi khá cũ. Gần bên ngoài cửa sổ ra ban công có đặt một chiếc ghế mây nhỏ, tất cả cũng chỉ có vẻn vẹn như vậy.
Lâm Kiệt dường như không chú ý thấy sắc mặt đang hóa đen của Lưu Thiên Vân khi nhìn thấy hắn không chút ngần ngại mà đánh giá căn nhà của mình, lên tiếng: “Tôi nói, nhà của anh đã có từ bao lâu rồi vậy, thực sự là quá cũ, anh cũng không phải không kiếm ra tiền, sao lại ở trong một căn nhà như thế này, tôi thấy nơi này cũng có thể cho vào viện bảo tàng được rồi đấy!”
Khuôn mặt Lưu Thiên Vân từ đen chuyển dần thành màu xanh…
Mà Lâm Kiệt lại không chịu nhìn sắc mặt của cậu, lại tiếp tục mở miệng chê bai: “Anh xem, tường đã cũ đến mức có thể tróc ra mảnh sơn, tôi không biết khi nào thì nó sẽ sập nha, mà mấy vật dụng trong nhà này cũng vậy, đều thật cũ, tôi nghĩ nếu đặt chúng ra đường thì ai cũng sẽ cho nó là rác mà không thèm để mắt tới đâu. Mà tôi hỏi thật, nơi này thật sự là dành cho người ở sao? Máy sưởi không có, mùa đông thì phải sống làm sao?”
Lâm Kiệt còn đang thao thao bất tuyệt chê bai căn nhà của cậu, thì một tiếng nói lạnh lẽo vang lên: “Cậu câm miệng, cái tên không biết tốt xấu kia, cút ra khỏi nhà tôi ngay!”
Hừ! tên khốn kiếp này, hắn lấy quyền gì mà chê bai ngôi nhà của cậu như vậy chứ! Cậu biết ngôi nhà này đã cũ, mà cũng bởi vì bản thân tiết kiệm cho nên không dám mua đồ gì có giá trị, chỉ mua những thứ hạ giá vừa đủ tiền, nhưng đây là nơi mà cậu gắn bó từ lâu, ít ra nó cũng là một mái nhà thuộc về riêng cậu, chứ không phải là ở nhờ nhà người khác hay lang thang đầu đường xó chợ.
Hắn thì có gì hơn ai, không phải cũng chỉ là một tên nhà quê lên thành phố này làm việc thôi sao? Không phải là chú hắn năn nỉ cậu cho hắn tới đây ở trọ, vậy thì hắn lấy cái quyền gì mà dám lên tiếng ở đây?
Xách lấy túi đồ của Lâm Kiệt, Lưu Thiên Vân không chút nể tình mà đẩy hắn ra khỏi cửa, vốn định nhốt cái tên đáng ghét kia ra bên ngoài, cậu vừa tức giận vừa lớn tiếng mắng: “Cậu cút ra khỏi đây cho tôi! Nếu cậu chê nơi này không tốt thì đi ra ngoài kiếm nơi khác mà ở, đừng có đứng ở đây lên tiếng khiến cho tôi khó chịu. Tôi không cho cậu ở trọ nơi này nữa.”
“Ai, ai, nè, anh làm cái gì, tôi chỉ nói như vậy mà thôi, tôi muốn sống ở đây cùng anh nha….”. Lâm Kiệt bị người đẩy ra bất ngờ, lúc này mới nghĩ tới mình có chút quá đáng, loay hoay chống đỡ mà cũng không biết phải làm sao.
Còn đang đẩy cái tên cao to kia ra ngoài thì đột nhiên trước mặt xuất hiện một xấp giấy…
À không! Là một xấp tiền nha…
Hai mắt cậu ngay lập tức phát sáng, ($o$), nước miếng không ngăn được mà chảy dài…
Nhìn bộ dạng hám tiền đáng yêu của Lưu Thiên Vân, tâm của Lâm Kiệt lại nổi hứng muốn trêu đùa người trước mặt một chút.
Tay cầm xấp tiền của hắn khẽ đảo qua, ánh mắt Lưu Thiên Vân không tự chủ mà chạy theo, tay hắn lại đảo lại, mắt cậu vẫn không hề rời ra một giây, nhìn bộ dáng cậu lúc này tựa như con mèo nhỏ đang nhìn chăm chăm theo miếng thịt mỡ biết chạy qua chạy lại vậy…
Thật! vô cùng đáng yêu nha…
Mà tâm trạng Lưu Thiên Vân hiện tại đang vô cùng kích động, trong lòng không ngừng gào thét: “Ông trời ơi! Lần đầu tiên trong đời con nhìn thấy nhiều tiền như vậy nha, cái sấp này cũng phải gấp 3 lần tiền lương của con…”
Trêu đùa cậu đã đủ, Lâm Kiệt đưa tay rút ra một nửa xấp tiền đưa tới phe phẩy trước mặt Lưu Thiên Vân, bên môi vẫn là một nụ cười mê người, nói: “Sao! Đây là tiền thuê nhà tháng này của tôi, nhưng thật đáng tiếc anh lại đổi ý không cho tôi ở cùng nữa, vậy thôi thì tôi cũng đành chịu, ai…”
Nói xong, hắn lại bày ra bộ mặt có chút tiếc nối…
Mà Lưu Thiên Vân không có chút nghĩa khí nào bị tiền đánh bại, mới vừa nói đuổi Lâm Kiệt ra ngoài không cho hắn ở đây, hiện tại, lại thay đổi 180 độ, hai tay nắm chặt lấy xấp tiền trên tay hắn, mặt nở một nụ cười vô cùng sáng lạng, giọng điệu dụ hống mà nói: “Ai, lúc nãy tôi lỡ miệng nói bậy, thật tình già rồi nên lẩm cẩm cả ra, tôi nói cho cậu thuê nhà nhất định là sẽ cho cậu thuê mà, nơi này tuy có chút cũ nhưng ở vẫn rất tốt, cậu yên tâm đi.”
Vừa dứt lời liền đem tiền trên tay hắn đoạt lấy, sau đó nhanh nhẹn mà cầm lấy túi hành lý của hắn xách vào nhà.
Nhìn bóng dáng của Lưu Thiên Vân đang đứng trong nhà đếm tiền, bên khóe môi Lâm Kiệt câu lên thành một nụ cười gian xảo…
Cũng may, lúc nãy hắn có hỏi Lâm Xuân về nhược điểm của Lưu Thiên Vân, không ngờ thật sự đúng là như vậy…
Quả thật, nhược điểm của cậu chính là tiền! thực thú vị mà…
Sau khi Lưu Thiên Vân đã đếm đi đếm lại tiền trong tay đến 10 lần, lúc này mới thỏa mãn mà cất vào túi, chỉ phòng cho Lâm Kiệt, sau đó bản thân cũng đi tắm rửa cho thoải mái. Dù sao hai người cũng đã nháo qua nháo lại gần 2 tiếng, bây giờ cậu thực đói bụng.
Lâm Kiệt bước vào căn phòng nhỏ dành cho mình, nhìn nhìn xung quanh một chút, không bẩn cho lắm, dường như căn phòng này được thường xuyên quét dọn. Hắn không nhanh không chậm mà mang hành lý cất vào tủ. Sau đó lấy đồ cùng một ít thứ chuẩn bị đi tắm.
Vừa mở cửa bước ra ngoài đã nhìn thấy Lưu Thiên Vân từ trong phòng tắm bước ra. Cậu vừa tắm xong chỉ mặc chiếc quần đùi, không mặc áo, trên người vẫn còn ướt đẫm, mái tóc chưa được lau khô, những giọt nước theo đó mà nhỏ xuống, chạy theo đường cong khuôn mặt xuống đến chiếc cổ duyên dáng, sau đó lại trượt đến xương quai xanh cùng bờ ngực trắng nõn, hai khỏa anh đào hồng nhạt trước ngực do nhiễm nước mà trở nên sáng bóng.
Lướt xuống chiếc eo mảnh mai sau đó là tiến vào bên trong chiếc quần đùi cậu đang mặc, cảnh tượng xuân sắc, gợi cảm trước mặt khiến cổ họng Lâm Kiệt có chút khô nóng.
Nhận thấy có ánh mắt nóng cháy đang nhìn mình chằm chằm, Lưu Thiên Vân có chút không thích ứng được mà ngước đầu lên nhìn, vừa thấy Lâm Kiệt, cậu có chút khó hiểu, không biết tại sao hắn lại nhìn mình như vậy, sau đó không chút nể nang mà nói: “Làm cái gì mà đứng ngơ ngẩn ở đây, nhà tắm phía kia, mau đi tắm đi, à nhớ không được lãng phí nước đó, có nghe hay chưa.”
Nói xong cậu không hề để ý đến Lâm Kiệt mà tiến thẳng vào trong phòng bếp.
Nhìn nhìn bóng dáng của cậu trong nhà bếp, Lâm Kiệt khẽ vò đầu mình một chút, sau đó bước thẳng vào trong phòng tắm. Xem ra là hắn nên tắm nước lạnh rồi.
Lau lau tóc mình một chút, Lưu Thiên Vân bắt đầu nấu bữa tối.
Vẫn như thường ngày là 2 món mặn cùng một món canh.
Lâm Kiệt sau khi tắm xong bước ra đã nhìn thấy một bàn đầy thức ăn ngon. Còn đang tỏa hương thơm ngát.
Bụng có chút đói, hắn nhẹ nhàng bước tới, dùng tay mà lấy ít thức ăn cho vào miệng, không ngờ mùi vị lại tốt như vậy.
Còn đang định ăn thêm vài miêng thì đúng lúc Lưu Thiên Vân từ phòng bếp bước ra.
“Nè! Cậu làm cái trò gì vậy hả, sao lại ăn vụng như vậy?”. Cậu nhíu mày khó chịu.
“Tôi không ngờ anh lại nấu ăn ngon như vậy! tôi cùng ăn được chứ?”. Lâm Kiệt vui vẻ nói, trong lòng không khỏi mang theo chút mong chờ.
Khẽ liếc hắn một cái, Lưu Thiên Vân không thèm để ý lên tiếng: “Bữa hôm nay tôi cho cậu ăn miễn phí, nhưng bữa khác thì cậu tự mình lo đi, tiền cậu đưa cho tôi chỉ có tiền nhà mà thôi, không có bao gồm tiền ăn trong đó đâu.”
“hừ! anh không cần phải tính toán như vậy chứ!”
“Không tính toán, sao lại không thể tính toán được, thức ăn dạo này rất mắc, mà muốn có đồ ăn thì phải có tiền nha, tiền tôi kiếm cũng rất cực khổ, làm sao cho cậu ăn không được chứ!”
Kéo ghế ra ngồi xuống, Lâm Kiệt nhìn Lưu Thiên Vân chằm chằm, sau đó thở dài một cái mà nói: “Tôi chịu thua anh luôn, được rồi, tôi có chuyện này, hàng tháng tôi sẽ trả tiền cho anh, anh cứ nấu cho tôi ăn được chứ!”
“Hả! trả tiền ăn sao? Được thôi, tôi sao cũng được, miễn là có tiền!”
“Anh là con quỷ hám tiền!” hắn khẽ cười bất đắc dĩ.
Cậu không thèm liếc mắt nhìn hắn, chỉ lo bới cơm, nhưng cũng không quên đáp trả: “Không có tiền thì không thể sống được, cho nên trên đời này, ai mà không thích tiền chứ!”
Nghe cậu nói như vậy, hắn cũng không nói gì thêm. Nhận lấy bát cơm mà cậu bới cho mình, bắt đầu động đũa ăn.
Sau khi ăn xong, Lâm Kiệt buông chén xuống, trước khi đứng dậy rời đi còn không quên để lại một câu: “À! Tôi thấy anh ốm như vậy chắc là không được bồi dưỡng tốt, anh mua thứ gì đó ngon ngon mà nấu rõ chưa, còn một chuyện này nữa…”
Hắn ghé sát mặt mình vào mặt cậu, cười quyến rũ: “Nhớ! Không được cắt xen tiền đi chợ rõ chưa, tôi đưa anh bao nhiêu thì mua hết cho tôi…”
Oanh…
Khuôn mặt Lưu Thiên Vân không hẹn mà đỏ bừng như tôm luộc, cậu thẹn quá hóa giận mà quát lên: “Cái tên khốn kiếp vương bát đản nhà cậu, tôi mà thèm cắt xén tiền đi chợ sao, dù sao cũng không phải là tiền của tôi, tôi sẽ mua hết tiền của cậu, làm cho cậu sạt nghiệp luôn…”
Nhìn Lưu Thiên Vân tức đến mặt cũng đỏ cả lên, trong lòng Lâm Kiệt tràn đầy thỏa mãn, nở một nụ cười chiến thắng mà quay mặt đi vào trong phòng…
Cuộc sống chung của hai người, cứ như vậy mà bắt đầu…