Yêu Lầm Phải Xã Hội Đen

Chương 3: Chương 3




CHƯƠNG 3:

Một buổi tối bình yên cứ như vậy mà trôi qua…

Sáng hôm sau, Lưu Thiên Vân vẫn như thường lệ đúng giờ mà thức giấc. Xoa xoa đôi mắt còn đang mơ màng của mình, cậu không hề ý tứ mà mở cửa bước vào trong phòng tắm, nhưng mà cảnh tượng trước mắt dọa cho cậu ngơ ngẩn trong chốc lát.

Trước mặt cậu là Lâm Kiệt, hắn ta toàn thân không mặc gì, thân thể cường tráng khỏe mạnh cứ như vậy phơi ra trước tầm mắt, làn da rám nắng dưới làn nước ấm như phát ra thứ ánh sáng mềm mại. Mái tóc thường ngày được chải gọn gàng hiện tại theo dòng nước mà rũ xuống, càng tăng thêm vẻ mị hoặc cùng quyến rũ….

Mà chính bản thân Lâm Kiệt cũng không ngờ được, lúc mình đang tắm thì Lưu Thiên Vân lại mở cửa bước vào, đã vậy còn không có ý tứ mà nhìn chằm chằm vào mình, đôi mắt mơ màng không chút ngại ngần đánh giá hắn từ đầu đến chân, làm cho toàn thân hắn có cảm giác không được tự nhiên…

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ một lúc lâu, Lâm Kiệt dường như không chịu được liền tắt đi vòi nước, cầm lấy khăn tắm mà che đi bộ phận trọng yếu của mình, khẽ cau mày, khuôn mặt ửng đỏ mà nói: “Nè! Anh không thấy tôi đang tắm sao? Mau ra ngoài đi…”

Được hơi nước làm cho đầu óc có chút thanh tỉnh, Lưu Thiên Vân nghe Lâm Kiệt nói như vậy nhưng khuôn mặt hoàn toàn không có chút nào biến hóa. Cậu không biết ngượng ngùng bước ra ngoài mà ngược lại cứ tiến thẳng vào bên trong, còn không quên tặng cho Lâm Kiệt một ánh mắt khinh bỉ mà nói: “Hừ! cậu làm như cơ thể cậu đáng giá lắm hay sao? Tôi và cậu đều là đàn ông con trai với nhau cả, cậu có cái gì mà tôi không có chứ! Cứ ngượng ngùng như nữ nhân làm cái gì. Cũng chẳng có cái gì đáng nhìn!” (Tiểu Vân a, sau này em sẽ phải hối hận vì cái câu nói này đó nha ^_^)

Nói xong cứ như vậy mà tiến tới bồn rửa mặt, để lại Lâm Kiệt đứng tại nơi đó với biểu tình hết sức kinh ngạc.

“Hừ! không ngại sao! Nếu anh không ngại thì tôi có cái gì phải ngại, dù sao thân hình tôi cũng đẹp như vậy, chỉ sợ anh nhìn nhiều sẽ nảy sinh thú tính mà thôi.”. Lâm Kiệt cũng không chịu yếu thế mà đáp trả lại Lưu Thiên Vân.

Sau đó hắn thản nhiên mà mở nước ấm ra tiếp tục tắm.

“Ậu…ừng…ó…ơ…” (Cậu đừng có mơ). Cậu một miệng chứa đầy bọt đánh răng mà xoay đầu lại nói. Ánh mắt lại không tự chủ mà liếc nhìn về thân hình của hắn, trong lòng thầm cảm thán một câu: “Thân hình hắn quả thực không tồi…”

Tắm xong, cậu lại bắt đầu chạy ra phòng bếp làm bữa sáng cho cả hai người.

Lâm Kiệt nhìn bữa sáng trên bàn, hàng lông mày khẽ nhíu chặt lại, bĩu môi nói: “Anh cho tôi ăn cái gì vậy? tại sao chỉ có trứng rán và bánh mì nướng chứ? Tôi muốn ăn cháo thịt cùng sữa tươi.”

Gân xanh trên trán cậu không khỏi nổi lên.

Cạnh…

Đặt ly sữa đậu nành thật mạnh lên bàn, Lưu Thiên Vân cười lạnh, nghiến răng nói: “Cậu có ăn hay không? Không ăn thì đứng dậy bước ra khỏi bàn, ngay, lập, tức…”

Nhìn Lưu Thiên Vân có điểm nổi giận, lúc này Lâm Kiệt mới nhận thấy bản thân mình có chút đòi hỏi quá đáng, cho nên cũng không dám mở miệng nói lời nào, ủy khuất mà cúi đầu xuống lấy chiếc nĩa mà chọt chọt vào cái trứng rán trong đĩa.

Dù sao hắn cũng phải chịu đựng nha, là hắn đòi chạy tới nơi này ở, cho nên khi chưa thỏa mãn được những điều mình cần biết thì phải chịu đựng…

Nhìn bộ dạng ủy khuất của hắn có chút đáng thương, Lưu Thiên Vân lại không đành lòng mà nói nặng lời, nhẹ thở ra một cái nói: “Được rồi! được rồi, đừng có trưng ra cái bộ mặt thối đó nữa, thật, con mẹ nó, không biết có phải kiếp trước tôi nợ cậu cái gì không nữa…”

“Cậu cứ ăn tạm những thứ này đi, tối nay tôi đi siêu thị mua ít đồ ăn, mai nấu cho cậu bữa sáng ngon hơn có được chưa hả!”. vừa nói, cậu vừa đem cái bánh mì lên miệng mà cắn một cái thật mạnh, cứ tưởng tượng đó là cái đầu của người trước mặt mà vận sức nhai thật kĩ.

Lâm Kiệt ngồi đối diện, ánh mắt lại không rời khỏi người Lưu Thiên Vân một khắc, mọi hành động của cậu đều không lọt qua khỏi tầm mắt của hắn. Bên miệng cong lên thành một nụ cười nhẹ, trong lòng khẽ cảm khái một câu: “Cuộc sống như thế này, xem ra cũng không tệ!”

Sau khi ăn xong bữa sáng, Lưu Thiên Vân dẫn Lâm Kiệt ra trạm đón xe bus, hai người cùng nhau đến chỗ làm. Xe vẫn đông như mọi ngày, hắn nhanh chóng kiếm một góc trống trải cho cậu đứng, sau đó dùng thân mình mà bảo bọc cho cậu.

Hắn cũng không biết tại sao mình lại có hành động như vậy, lần trước cũng thế, không tự chủ được mà đem cậu bảo hộ vào lòng, dù có suy nghĩ nhiều như thế nào hắn cũng không thể hiểu, chỉ biết là, khi nhìn thấy cậu có chút nhăn mặt không vui, thì tâm hắn cũng trầm xuống một chút, muốn ngay lập tức thay cậu xóa đi cái nếp nhăn trên giữa trán kia…

Lâm Kiệt không biết lý do tại sao mình lại làm như vậy, nhưng từ lúc hắn ngồi trong trạm xe bus chờ cậu xuất hiện, khi đầu hắn ngã xuống vai cậu mà cậu lại không hề đẩy ra, còn cho hắn hưởng thụ chút hơi ấm từ mình. Có lẽ từ lúc đó, hắn thật sự đã muốn đem cậu vào lòng mà bảo hộ…

Hắn muốn bảo hộ cái con người đơn thuần này, cũng muốn bảo hộ cái sự ngốc nghếch đó, không cho bất kì ai khi dễ cậu…

Vừa đến nhà hàng, Lâm Xuân đã đứng ở bên ngoài chờ hai người. Vừa nhìn thấy Lưu Thiên Vân cùng Lâm Kiệt đến, hắn nhanh chóng chạy lại, ân cần mà hỏi thăm: “Thiên Vân, hai người ngày hôm qua sống với nhau được chứ? Có chỗ nào không vừa ý hay không, thằng nhóc Lâm Kiệt này có làm gì phiền đến cậu hay không?”

Lưu Thiên Vân thật sự muốn hét lớn vào mặt ông một câu: “Thằng cháu này của ông, một người mang đầy tật xấu, đã vậy còn kiêu căng ngạo mạn, kén chọn đủ thứ, nếu tính điểm tốt, thì một điểm cũng không đạt nổi a, chỉ muốn một cước đá hắn ra ngoài ngay lập tức!”

Nhưng nghĩ lại đến số tiền thuê nhà lớn lao kia, cậu đành cắn răng nhẫn nhịn, cố gắng nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc mà nói: “Tốt, thật, sự, rất, tốt, Tiểu Kiệt rất biết cách sống, trong căn nhà vừa nhỏ vừa củ của tôi cũng có thể thích ứng thật tốt, đã vậy ăn uống còn không kén chọn, cho cái gì thì ăn cái nấy, thật sự là trẻ ngoan dễ dạy, thật sự khó kiếm được ai tốt như Tiểu Kiệt đây ha hả…”

“Tiểu Kiệt?”. Lâm Kiệt nghe Lưu Thiên Vân gọi mình như vậy thì có chút kinh ngạc mà nhìn sang, trong lòng có chút khó hiểu, không biết từ lúc nào mà cậu có thể gọi mình thân mật như vậy, nhưng khi nghe cậu gọi, cảm giác cũng thực không tồi.

Hắn khẽ cười mĩm, ánh mắt tà ác mà nhìn Lưu Thiên Vân, giọng điệu mềm nhẹ nói: “Tiểu Vân, sao lại có thể nói như vậy nha! Thức ăn của Tiểu Vân nấu thật ngon, mà nhà của Tiểu Vân cũng thực tốt, tuy nhỏ nhưng rất ấm áp, tôi thực thích…”

Nghe hắn nói một câu như vậy làm toàn bộ lông tơ trên người cậu đều không chịu thua mà dựng đứng hết cả lên…

Cái tên Lâm Kiệt chết tiệt này, trở mặt còn nhanh hơn lật giấy nữa, thật đáng sợ mà…

“Cái gì mà Tiểu Vân chứ, hừ, tôi và cậu đã thân đến mức gọi thân thiết như vậy không?” vừa nói Lưu Thiên Vân không ngừng liếc xéo hắn một cái.

Lâm Xuân nhìn hai người gọi nhau thân mật như vậy, lại ta ngươi mà liếc mắt nhìn nhau đầy thân ái, hắn không khỏi nở nụ cười thật thỏa mãn, vỗ vỗ vai cậu và hắn mà nói lớn: “Ha hả, thật không ngờ hai người tình cảm lại tiến triển thật tốt như vậy nha! Được lắm, được lắm, cứ như vậy mà phát huy có biết hay không, ha hả…”

Nói xong, hắn xoay người vào trong nhà hàng, để lại hai người đứng ngơ ngẩn bên ngoài…

“Mình và hắn sống tốt với nhau, Lâm quản lý có cần phải vui như vậy không, thật quái lạ mà!”. Đó là suy nghĩ của Lưu Thiên Vân hiện tại. Còn suy nghĩ của Lâm Kiệt chính là: “Ông chú này! không biết là có âm mưu gì, sao lại vui tới mức đó chứ! Hừ phải đề phòng mới được!”

Lâm Kiệt vừa bước vào nhà hàng, mấy nữ nhân viên ở đó đã ngay lập tức sán lại gần, ai cũng mang khuôn mặt tươi cười thật rạng rỡ mà chào đón hắn, miệng không ngừng hỏi thăm: “Lâm Kiệt, sáng nay cậu đã ăn gì chưa?”

“Lâm Kiệt, cậu ở chỗ đó có quen không?”

“Lâm Kiệt, nơi ở của tôi cũng có chỗ cho thuê phòng rất tốt, nếu như ở đó không thoải mái thì nói với tôi, tôi sẽ giúp cậu tìm chỗ có được không?”

Lưu Thiên Vân đi sau Lâm Kiệt, nhìn thấy hắn được đám nữ nhân vây quanh đến không thở được thì trong lòng có chút ghen tị…

Cái gì chứ, hắn ta là quản lý, cậu cũng là quản lý, vậy hà cớ gì hắn lại được đám nữ nhân coi trọng như vậy? còn cậu, tốt như vậy lại không có ai theo đuổi…

Quả thật, nếu nói thẳng ra thì cậu thực không bằng người ta, hắn đẹp trai, ăn nói rất tốt, rất biết cách lấy lòng, cử chỉ tao nhã, đối với ai cũng là một bộ dạng cười nói vui vẻ, còn cậu, vừa keo kiệt lại hám tiền, mà bề ngoài cũng chỉ thuộc dạng tầm thường, như vậy thì cậu làm sao mà được người khác hoan nghênh chứ…

Trong lòng âm thầm ảo não một chút, biết mình không bằng người ta thì cũng không để ý làm gì, thở dài một cái xoay người chuẩn bị vào trong thay đồng phục. Nhưng vừa quay đi đã đụng ngay một người, là Trí Bình, là nhân viên của nhà hàng.

Trí Bình là một nhân viên trẻ , làm trong nhà hàng này cũng đã khá lâu, người này đối với cậu thực rất tốt, lúc nào cũng hỏi thăm ân cần, tuy là nam nhân, nhưng lại rất tinh tế, những lúc cậu không vui, hắn cũng chính là người an ủi cậu, cùng nhau ăn trưa, mà Lưu Thiên Vân đối với người này cũng rất có thiện cảm.

“Tiểu Bình, buổi sáng tốt lành, cậu đã ăn sáng chưa?” Lưu Thiên Vân không ngần ngại mà nở một nụ cười thật tươi, đôi mắt cong cong tràn đầy nhu hòa.

Trí Bình nhìn cậu, mặt có chút ửng hồng, mĩm cười nói: “Tôi đã ăn rồi, Thiên Vân, anh đã ăn chưa, tôi lúc sáng có mua một ly cà phê rất ngon, không biết anh có muốn uống không?”

“Ồ! Thật sao? Nếu vậy tôi không khách sáo đâu nha!”. Cậu cười cười mà nói.

Hai người còn đang nói vài câu thì đột nhiên tay lại bị người nắm chặt lấy kéo đi, chỉ trong tích tắc đã lọt vào một bờ ngực ấm áp.

Lâm Kiệt khẽ cuối đầu nhìn cậu, mĩm cười đầy yêu thương: “Mọi người không cần nói nhiều a, tôi sống với Tiểu Vân rất tốt, mà thức ăn anh ấy nấu cũng rất ngon. Tôi không hề có ý định rời khỏi đó, phải phụ tâm ý của mọi người, tôi thật áy náy!”.

Ánh mắt hắn khẽ đảo một vòng, trong mắt mang theo chút lạnh lẽo, sau đó lại liếc nhìn Trí Bình một cái, ánh mắt dần trở nên thầm trầm, cùng cảnh cáo, hắn không nặng không nhẹ mà siết chặt bàn tay, đem Lưu Thiên Vân ghé sát vào lòng mình hơn, cúi mặt xuống sát tai cậu, nói một câu không đầu không đuôi: “Tình cảm của tôi với anh ấy rất tốt.”

Vừa bước vào cửa đã bị vậy bởi đám nữ nhân nhiều chuyện này khiến cho Lâm Kiệt cũng có chút bực bội nhưng vẫn cố gắng nặn ra khuôn mặt tươi cười, nhưng ánh mắt vừa đảo lại nhìn thấy cậu đang vui vẻ mà cười nói với một tên nam nhân khác, không biết vì sao trong lòng hắn có chút tức giận, Lưu Thiên Vân, cậu chưa bao giờ cười với hắn như vậy…

Cho nên hắn mới kéo cậu lại, cách xa cái tên kia, đồng thời cũng là cảnh cáo người kia. Hắn có thể cảm nhận được trong ánh mắt của cái tên nhân viên kia đối với cậu, không phải chỉ là thứ tình cảm bình thường, mà là một thứ tình cảm khác, Lâm Kiệt, hắn không chấp nhận chuyện đó. Không ai được mang bất kì ý nghĩ gì với Tiểu Vân của hắn cả, tuyệt đối không.

Mà trong lúc tức giận những suy nghĩ kia không ngừng tràn ra khỏi trí óc, chính bản thân của Lâm Kiệt cũng không hề nhận thấy sự độc chiếm của mình đối với Lưu Thiên Vân.

Bị tay hắn siết chặt, cậu có chút đau mà khẽ nhăn mày lại, cố giãy ra khỏi hắn, nhưng khí lực Lâm Kiệt quá lớn, cậu không thể thoát ra, cho nên chỉ đành mở miệng rên lên một tiếng: “A, Lâm Kiệt, đau quá, cậu làm tôi đau…”

Nhận thấy người trong lòng mình có chút kháng cự, Lâm Kiệt lúc này mới hồi thần lại, vội vàng buông lỏng bàn tay, cười dịu dàng, sủng nịch mà nói: “Ai, xin lỗi nha Tiểu Vân, tôi không phải cố ý làm anh đau, chỉ tại đang suy nghĩ chút chuyện không vui.”

Lưu Thiên Vân liếc mắt nhìn cậu một cái, sau đó không hề nương tay mà lấy ngón tay trỏ của mình dí thẳng vào trán Lâm Kiệt, hờn giận nói: “Cậu nha, thật không biết tốt xấu, đừng có đem tôi ra làm chỗ trút giận như vậy! tôi thân mình nhỏ nhắn, không chịu được sự tức giận của cậu đâu, không nghe lời, tôi cho nhịn đói luôn bây giờ.”

Nói xong cậu quay mặt đi tìm Trí Bình để lấy cà phê, nhưng nhìn đi nhìn lại lại không thấy người ở đâu hết.

Thật khó hiểu mà, vừa mới nói cho mình xong…

Lưu Thiên Vân bực bội, quay mặt lại liếc nhìn Lâm Kiệt, rống lên: “Cậu mau đi mua cho tôi ly cà phê đi, nhanh lên!”

Nhìn cậu tức giận đến mặt đều đỏ hồng cả lên, trông thật là khả ái, Lâm Kiệt bước tới, cúi người, nhẹ nhàng dùng tay nhéo nhéo má cậu cười sủng nịch: “Được, cà phê đúng không? Vậy Tiểu Vân chờ tôi một chút…”

Nói xong lại cúi người xuống, đặt nhẹ trên trán cậu một nụ hôn…

Sau đó, hắn thỏa mãn mà xoay người bước ra ngoài, lấy điện thoại, nhấn một dãy số…

Trong khi đó, phía bên trong chỉ là một bầu không khí tĩnh lặng đến đáng sợ…

Tất cả nhân viên ở trong nhà hàng sau khi nhìn thấy hành động của Lâm Kiệt đều hóa đá ngay tại chỗ, không ai nói một lời nào, tròng mắt cũng đều sắp rớt cả ra…

Mà trong khi đó đương sự chính là Lưu Thiên Vân thì chỉ đứng đó khẽ xoa xoa chỗ vừa bị hôn qua, trên mặt ngập tràn khó hiểu: “Hắn ta bị thần kinh cái gì vậy a, tự dưng lại đi hôn mình làm cái gì, bộ hắn nhớ mẹ sao? Thật khó hiểu nha…” (Tiểu Vân, ngươi thực ngu ngốc a)

Lưu Thiên Vân thần kinh thô không hề biết mình và hắn vừa tạo ra cái tình huồng khủng bố như thế  nào, mà cũng chỉ vì cái thần kinh thô không hiểu chuyện này mà khiến cho cậu sau này vô cùng hối hận, vô cùng a…

Nhìn mọi người hóa đá xung quanh, cậu khẽ quát lên: “Đứng đây làm cái gì, mau đi làm việc đi!”

Nói xong xoay người bỏ đi, để lại vài tiếng thét chói tai cùng vài tiếng trái tim bị vỡ làm hai mảnh…

Mà trong một góc nhỏ, Lâm Xuân nhìn thấy tất cả màn trên thì che miệng cười tủm tĩm…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.