CHƯƠNG 106
Buông tay. . . . . .
Tích Duyên muốn nói “Không”, lại bị Xích Luyện gắt gao đặt ở trên bờ cửa sổ, y vừa quay đầu lại liền đã bị Xích Luyện hôn trụ. Chạm đến chóp mũi có chút lành lạnh của Xích Luyện, cùng với hơi thở quen thuộc kia làm cho Tích Duyên có chút ngây người. Hai tay Xích Luyện xuyên qua dưới nách nam nhân, ôm sát lấy thắt lưng của nam nhân. Đai lưng của nam nhân bị giải khai, khố tử tuột xuống. . . . . .
Nam nhân thân thủ muốn nắm lấy khố tử của mình, lại bị Xích Luyện ngăn cản, cả người y bị đặt ở trên bệ cửa sổ không thể động đậy, nam nhân lần lượt cảm giác được cổ áp lực cường thế trên người Xích Luyện, khí lực của Xích Luyện so với trong tưởng tượng của y lớn hơn rất nhiều, tuy rằng Xích Luyện bình thường luôn là một bộ tư thái lười biếng, thế nhưng lúc này, hắn lại hôn đến nam nhân thở không nổi.
“Ngô. . . . . .” Miệng nam nhân phát ra thanh âm kháng nghị bất mãn, ánh mắt của y rất nhỏ xao động. Nam nhân cảm giác được bàn tay có chút lạnh lẽo của Xích Luyện cầm lấy dục vọng của y. . . . . .
Xích Luyện một tay ôm Tích Duyên, một tay lại âu yếm thân thể Tích Duyên, vuốt ve dục vọng mềm mại giữa hai chân nam nhân. Cửa sổ mở rộng có thể đón lấy cả một màn đêm nồng đậm bên ngoài, tuy vậy không thể thấy rõ ràng lắm cảnh vật bên kia cánh cửa sổ, như vậy cũng khiến cho Tích Duyên bớt đi một chút hổ thẹn. Trong phòng không có nến, tầm mắt có chút mịt mù, nụ hôn của Xích Luyện khiến cho nam nhân không thể hô hấp.
Nụ hôn này, vô cùng tham lam lại vô cùng sâu đậm. . . . . .
Đầu lưỡi của nam nhân bị hàm trụ, đầu lưỡi ẩm ướt trơn mịn của Xích Luyện khiêu khích nam nhân, đôi môi nam nhân bị hôn đến hai khoảng cách giữa môi hắn cùng môi y không có lấy một kẻ hở. Xích Luyện nghiêng đầu, nụ hôn cắn nuốt của hắn tựa như muốn đem nam nhân ăn vào bụng, không biết vì sao, nam nhân lại cảm thấy được Xích Luyện như vậy lại có một chút thô lỗ. Nam nhân bị đặt ở trên bệ cửa sổ, y bào bị giải khai. . . . . .
Tích Duyên bị hôn đến không có biện pháp hé ra bất kì tiếng nào, cảm giác được bàn tay của Xích Luyện cầm lấy dục vọng của y bắt đầu cao thấp di động, âu yếm phần yếu ớt giữa hai chân y. Đôi môi nam nhân run rẩy, hai tay y nắm chặt lấy bệ cửa sổ, khẩn trương đến cả hai bàn tay đều không ngừng run rẩy. Nam nhân cũng không muốn lại cùng Xích Luyện phát sinh cái loại chuyện này, y không muốn ngay cả phần nhỏ bé mỏng manh còn lại duy trì giữa bọn họ cũng bị mình hủy diệt, thế nhưng Xích Luyện lại bởi vì phản kháng của y mà trở nên bất mãn, dùng sức niết niết dục vọng của y, vào thời diểm y nhíu mày, còn cắn lấy đôi môi y đến phát đau.
Thô lỗ. . . . . .
Xích Luyện sao lại thô lỗ như vậy. . . . . .
Tích Duyên bị đau mà “Ân” một tiếng. Xích Luyện buông lỏng ra đôi môi bị hôn đến sưng đỏ của nam nhân. Nam nhân rốt cục cũng có thể hô hấp được luồng không khí mới mẻ, y không ngừng thở hỗn hển, y biết khố tử của mình sớm đã bị vứt đi tận nơi nào rồi. Y có thể cảm giác được y phục bị kéo lên, bàn tay của Xích Luyện tiến đến xoa nắn phần mông của y, chế trụ mông y chậm rãi nhu lộng. Đôi môi đối phương dừng lại nơi cần cổ của y, âu yếm dục vọng giữa hai chân y cùng khiêu khích mà vuốt ve mông y, động tác đầy tình sắc như vậy khiến nam nhân xấu hổ mà gục đầu xuống. Đáy mắt nam nhân dao động những tia bất an tràn ngập bàng hoàng cùng rối loạn.
Xích huynh đệ, vì sao luôn đối với y như vậy?
Nam nhân chỉ hy vọng hai người có thể chỉ là tình hữu nghị đơn thuần, có thể không giấu nhau điều gì, mà không phải là cái loại dây dưa tràn ngập nhục dục như vậy. . . . . .
Chính là ——
Có một số việc luôn không như mong muốn, y càng là không nghĩ đến, Xích Luyện tựa hồ lại càng muốn. Nam nhân cảm giác được ngón tay của Xích Luyện quanh quẩn tứ phía xung quanh bí huyệt của y. Xích Luyện chạm đến nếp uốn nơi động khẩu của nam nhân, tay hắn nhẹ nhàng đâm vào bên trong cơ thể nóng ẩm của nam nhân, ngón tay ở trong cơ thể chậm rãi khai thác. Nam nhân bị hắn đặt ở trên tường, hắn một bên hôn lên cổ nam nhân, một bên đùa bỡn thân thể nam nhân. Dục vọng của nam nhân ở trong tay hắn không ngừng run rẩy mà hạ xuống “Nước mắt”, mà lúc này, nam nhân lại không biết nên như thế nào cho phải.
Xích Luyện biết được nam nhân bị kích thích, cũng không phải tình nguyện gì mà cùng hắn hoan ái. Cằm của hắn đặt trên đầu vai nam nhân, chậm lại động tác, lấy tư thái ôn hòa mà ôm nam nhân, động tác trên tay cũng chậm lại nhẹ đi không ít. Dần dần nam nhân mới mất đi sức lực phản kháng, ba ngón tay mang theo hơi lạnh của Xích Luyện lúc này mới tiến nhập vào bên trong cơ thể nam nhân. Ngón tay ở trong cơ thể nam nhân trừu động, lâu lâu lại nhẹ nhàng chạm đến nơi mẫn cảm bên trong cơ thể nam nhân. Nội bích nóng ẩm bao vây lấy ngón tay hắn, nam nhân không dám động, y chỉ cần nhẹ nhàng động một chút, sẽ trở thành chủ động nuốt lấy những ngón tay kia, y không muốn làm cho Xích Luyện hiểu lầm, y chỉ có thể mở miệng bảo Xích Luyện đừng tiếp tục nữa.
Nhưng hiện tại.
Xích Luyện đã muốn dừng không được nữa rồi. Cảm giác được độ ấm của nơi đó, hắn liên tay không ngừng chỉ không muốn rút ra, mà nam nhân lại cảm giác được có thứ gì đó ngạnh ngạnh để ở phía hậu huyệt mình. Thân là nam nhân Tích Duyên đương nhiên biết đó là thứ gì, y còn chưa kịp mở miệng phản đối, lổ tai đã bị Xích Luyện hàm trụ. Đầu lưỡi của Xích Luyện liếm lộng y, khiến cho nam nhân cực kỳ mẫn cảm mà nghiêng đầu qua một bên. Nam nhân lúc này cũng không muốn đi xem biểu tình của Xích Luyện, rất nhanh y liền cảm giác được ngón tay của Xích Luyện rút ra khỏi cơ thể y.
Xích huynh đệ. . . . . .
“Là bởi vì Diễm cô nương bị thương, không có biện pháp cùng ngươi sinh hoạt vợ chồng, ngươi mới cùng ta làm loại chuyện này?” Nam nhân tổng vẫn là nhịn không được mở miệng, y không muốn bị người khác xem như là một nữ nhân mà đối đãi.
Động tác không ngừng của Xích Luyện tạm dừng, căn bản không để ý tới câu hỏi của nam nhân, liền đem dục vọng sớm đã vận sức chờ phát động, chậm rãi để vào bên trong cừ đạo nóng ẩm trước đó đã khai thác qua. . . . . .
Một khắc khi tiến vào bên trong nam nhân, Xích Luyện cảm thấy được địa phương ướt át kia lại càng trở nên nóng hơn cũng càng chặt hơn, kẹp đến dục vọng của hắn cảm thấy thực thoải mái, hơn nữa nội bích non mềm kia lại hấp chặt lấy dục vọng của hắn. Hắn chậm rãi đem dục vọng chôn ở nơi sâu nhất trong cơ thể nam nhân liền ôm nam nhân đang bàng hoàng bất an vẫn giữ nguyên tư thế hai bên tương liên đặt ở trên chiếc giường đơn sơ làm từ ván gỗ. . . . . .
Một đêm này, đối với nam nhân trôi qua đặc biệt dài, Xích Luyện tinh lực tràn đầy đến tột cùng ôm lấy nam nhân hết bao nhiêu lần cũng không có phương pháp nhớ rõ. Xích Luyện đem y phục thoát xuống chèn ở dưới thân thể nam nhân, để cho nam nhân nằm xuống, mỗi khi thời điểm nam nhân muốn kháng cự, muốn lảng tránh hắn, hắn đô hội sẽ nắm cằm nam nhân, làm cho nam nhân phải nhìn thẳng vào hắn, hoặc là dùng sức xâm nhập, sử nam nhân phải phát ra tiếng rên rỉ, cảm thụ sự tồn tại của hắn , làm cho nội bích nóng ẩm của nam nhân gắt gao bao vây lấy dục vọng của hắn. . . . . .
Xích Luyện cùng một lúc sử dụng hai tay đẩy ra hai chân đang muốn khép kín lại của nam nhân, hắn chế trụ đùi nam nhân, khiến chân nam nhân phải gấp khúc lại, đem chân y áp trụ đến trước ngực, làm cho hạ thân xích lỏa của nam nhân hiện ra, khiến cho nơi tương liên giữa hai người hoàn toàn bại lộ trong đáy mắt lẫn nhau. Dục vọng cắm ở trong cơ thể nam nhân của Xích Luyện bị nhiệt độ cơ thể ấm áp của y bao vây, dần dần trở nên mỗi lúc một nóng, chậm rãi tiến xuất nơi hậu huyệt nam nhân. Bị dục vọng ma sát khiến động khẩu dần đỏ lên, phủ kín một tầng màu sắc mê người.
“Xích huynh đệ, ngươi đừng đè nặng ta như thế, thắt lưng của ta thực khó chịu.” Nam nhân bất mãn nhíu mày, đáy mắt bình tĩnh của y khó có thể phát hiện vài tia run rẩy, dưới ánh nhìn chăm chú của Xích Luyện, y cảm giác được thế công dưới thân càng ngày càng mãnh liệt, đỉnh đến hai chân y không ngừng rung động.
Xích Luyện đem nam nhân bế ngồi dậy, để cho nam nhân dựa vào tường gỗ, nam nhân y phục hỗn độn rộng mở, tất cả Xích Luyện đều thu hết vào đáy mắt. Y cũng chẳng có thứ gì tốt để mà che lại, huống chi bí huyệt của y còn đang hàm chứa dục vọng của Xích Luyện, thân thể khi trước còn rét run bị dục vọng cực nóng kia ma sát , không ngừng xâm nhập, không ngừng trừu động, không ngừng đông ái*, thân thể nam nhân cũng bị khơi mào thứ *** khó có thể áp chế.
*đông ái: yêu thương =]] để thuần việc đọc cứ ngượng sao ấy
“Tích đại ca, thoải mái không?” Xích Luyện cúi đầu hàm trụ đôi môi nam nhân, nhẹ nhàng mân mê môi dưới của y. Hô hấp nóng rực của nam nhân phun ở trên khuôn mặt hắn, hắn một tay lướt trên chân nam nhân, chuyển hướng bộ lộng dục vọng không biết đã xuất ra bao nhiêu lần của nam nhân ở dưới thân, tốc độ của dục vọng tiến nhập thân thể nam nhân cũng càng lúc càng nhanh hơn.
“. . . . . .” Tích Duyên không có trả lời Xích Luyện.
Ngón tay của Xích Luyện vuốt ve dục vọng mẫn cảm phía trước nam nhân, thân thể xích lỏa của hai người gắt gao dán vào nhau. Nhiệt độ cơ thể Tích Duyên khiến hắn phi thường hài lòng. Biết nam nhân thích được đối đãi ôn nhu, hắn hôn lên hai má nam nhân, một luồng hơi thở mềm nhẹ phả vào trên mặt nam nhân, cảm giác được thân thể nam nhân khẩn trương mà sít chặt lại, động tác tiến vào thân thể y của hắn cũng trở nên ôn hòa hẳn.
Thế công như thế ôn nhu, hơn nữa hơi thở ôn hòa của hắn lại phả lên khóe môi nam nhân, tất cả đều khiến cho tình tự của nam nhân bình tĩnh đi ít nhiều. Xích Luyện chậm lại thanh âm cùng động tác hỏi nam nhân: “Ngươi muốn nói thật với nhau, chúng ta là anh em kết nghĩa, ngươi sẽ không gạt ta, đúng không, Tích đại ca?”
Tích Duyên đương nhiên sẽ không lừa gạt Xích Luyện, vì thế, nam nhân xuất phát từ bản năng mà gật đầu.
Trong bóng đêm.
Xích Luyện thùy hạ hai mắt. . . . . .
“Tích đại ca, kỳ thật ta cũng không phải bởi vì Phượng nhi bị thương, mới ôm ngươi. . . . . .”
“Như vậy vì sao lại. . . . . .”
Như vậy vì sao lại thế. . . . . .
Lời nói của Tích Duyên còn chưa nói hoàn, y lại cảm thấy được không tất yếu phải hỏi tiếp nữa, nếu là Xích Luyện muốn nói tự nhiên sẽ nói cho y, nếu không muốn, y như thế hỏi ngược lại càng có vẻ già mồm mà thôi.
Kỳ thật chuyện này hết thảy đều rất đơn giản.
Nếu không phải bởi vì Diễm cô nương bị thương, Xích Luyện vì sao lại vô duyên vô cớ đi bính y, trừ bỏ tiết dục, hoặc là đổi vị, nam nhân không thể nghĩ được bất kì giải thích thích hợp nào khác, bởi vì Xích Luyện vĩ đại đến như thế, vô luận như thế nào cũng không có thể đối một tên nam nhân trung niên bình thường như y mà ôm ấp một loại tình cảm vượt qua ngưỡng huynh đệ, trên thực tế Xích Luyện cũng đích xác không có khả năng sẽ thích y.
Xích Luyện nhìn thấy nam nhân nhắm mắt lại, hắn biết nam nhân không muốn cùng hắn nói chuyện , hắn cũng không muốn đem cái nút thắt lại biến tình thế hiện tại càng trở nên không xong: “Ta thích ôm ngươi, ta thích làm loại chuyện này với ngươi, nơi đó của ngươi vừa chặt vừa nóng, còn có, mặc kệ ta bính ngươi như thế nào ngươi cũng đều sẽ chỉ run rẩy. Ngươi luôn ôn nhu nhìn ta như vậy, ta nhịn không được muốn ôm ngươi.”
Lúc này đáp cũng quá tùy hứng .
Xích Luyện nói đến thập phần nghiêm túc, thanh âm của hắn rất thấp, chậm rãi, vô cùng ổn định, tiếng nói dễ nghe kia tràn ngập một loại dụ hoặc vô hình. . . . . .
Liền ngay cả bản thân Xích Luyện cũng phân không rõ mình nói là thật hay là giả. Mấy ngày nay nam nhân luôn lảng tránh hắn, liền bởi vì ngày ấy sau khi cùng nam nhân mập hợp không có nói rõ trước mặt nam nhân, hắn muốn làm cho nam nhân tiếp nhận mình, muốn khiến cho nam nhân tái nằm ở trên giường mình, thế nhưng hắn lại quên nói cho nam nhân, hắn cũng không phải nhất thời xúc động hay sợ hãi, mới ôm lấy nam nhân.
Cho nên. . . . . .