CHƯƠNG 107
Cho nên hắn vừa rồi nói với nam nhân, hắn cũng không phải bởi vì Diễm Phượng nhi bị thương mới ôm nam nhân.
“Tích đại ca. . . . . .”
Xích Luyện còn muốn tiếp tục nói, nhưng lại bị nam nhân mở miệng ngăn cản: “Ngươi đừng nói nữa, ta chỉ là không nghĩ tới chúng ta, thế nhưng lại sẽ biến thành như hiện tại. . . . . .”
Thanh âm của nam nhân rất nhẹ.
Y chậm rãi mở hai mắt, theo góc độ của y ngay lập tức liền nhìn đến nơi đang tương liên nhau kia, y xấu hổ nghiêng đi khuôn mặt, tránh khỏi tầm mắt của Xích Luyện, cũng tránh cho ánh mắt của bản thân chạm đến ánh mắt của Xích Luyện. Nam nhân trước mắt lại lộ ra vài tia đỏ ửng, y cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới, chính mình thế nhưng lại sẽ cùng Xích Luyện phát sinh thứ quan hệ thân mật như thế này.
Nếu Xích Luyện là nữ nhân, hắn còn có thể cưới Xích Luyện, đáng tiếc Xích Luyện là nam nhân, bọn họ làm ra những chuyện vợ chồng như vậy, ở dưới con mắt của Tích Duyên xem ra quả thực là lại càng luân thường.
Tuy rằng Xích Luyện cũng không phải người nam nhân thứ nhất của Tích Duyên, nhưng loại chuyện này vô luận đổi thành là ai, vô luận làm bao nhiều lần đi chăng nữa, đều cũng không có biện pháp trơ trơ ra mà chấp nhận lấy, đều là hoang đường hổ thẹn. . . . . .
Hơn nữa Xích Luyện đã có ý trung nhân, mà Tích Duyên thân cũng đã có thê tử, cùng huynh đệ kết nghĩa làm ra cái loại chuyện này, y còn có mặt mũi gì để trở về gặp Trương Tử Yến.
Y phải như thế nào đối mặt với thê tử nhà mình. . . . . .
Thân là nam nhân, lại bị huynh đệ kết nghĩa đặt ở dưới thân xem như nữ nhân mà đối đãi, lần đầu tiên là bởi vì tình huống đặc biệt, mà lần này y vẫn là trắng trợn nằm ở dưới thân Xích Luyện, liền ngay cả tự nam nhân chính mình cũng cảm thấy được hoang đường.
Tích Duyên cảm giác được rõ ràng, hơi thở của Xích Luyện đã tiến đến rất gần. Y vốn định nói gì đó, nhưng khi y nhìn đến khuôn mặt tinh xảo của Xích Luyện, y vừa muốn nói lại thôi .
Hiện giờ sự tình đều đã tới nông nỗi này rồi, y nói cái gì cũng đều chẳng thể làm nên chuyện gì, y chỉ có im lặng tiếp nhận dục vọng của Xích Luyện. Xích Luyện cũng cảm giác được sự thay đổi của thân thể nam nhân, hắn hai tay ôm lưng nam nhân, khiến cho lưng y không đến mức tựa vào vách ngăn lạnh như băng phía sau. Sự tiến nhập của Xích Luyện càng trở nên thông thuận, thăm dò thật sâu vào bên trong, lại như có như không mà không ngừng trêu chọc điểm mẩn cảm của Tích Duyên, Tích Duyên hơi hơi giật giật hai chân, miệng phát ra thanh âm “Nức nở”.
Bởi nơi tương liên giữa hai người bị trừu sáp mà phát ra thanh âm *** mĩ lại ướt át, thấp đát đát*, nhiệt niêm niêm**. . . . . .
*thấp (ẩm ướt) đát đát (lách tách )
**nhiệt (nóng) niêm niêm (dinh dính)
Dục vọng của Xích Luyện vừa đẩy mạnh vào bên trong cơ thể nam nhân, hậu huyệt của y liền truyền đến một thứ xúc cảm vô cùng rõ ràng, khiến cho nam nhân hơi thở không còn ổn định mà không ngừng hít không khí vào. Nơi cực nóng kia tiếp nhận sự xâm nhập của dục vọng Xích Luyện, cái loại cảm giác này làm cho nam nhân có chút không thể khống chế được tình tự của chính mình. Xích Luyện mỗi một lần đều đỉnh đến nơi mẫn cảm của y, theo sự trừu sáp không ngừng kia nhiệt dịch chước bạch cũng từ huyệt khẩu của nam nhân tràn ra. Ánh mắt nam nhân hỗn loạn, trong lòng khó tránh khỏi có chút bất an, sự bình tĩnh từ xưa đến giờ của y hiện tại ở trước mặt Xích Luyện không còn sót lại chút gì.
Thực nóng. . . . . .
Thực năng*. . . . . .
*năng: Cũng là nóng nhưng trên nóng một cấp~
Ngạnh khí nóng bỏng kia gây cho y không chỉ có chấn động trước mắt, mà còn có sự xúc phạm nơi tâm linh. Tích Duyên bị ôm, bị hôn, bị vuốt ve, y có thể cảm giác được mỗi một động tác của Xích Luyện. Y bị Xích Luyện hôn đến thở cũng không nổi, đôi môi đã muốn bủn rủn vô lực, trong hơi thở tràn đầy hương vị của Xích Luyện.
“Xích huynh đệ. . . . . .”
Tích Duyên thấp giọng gọi tên Xích Luyện. Y chỉ đơn thuần là gọi tên Xích Luyện, ngón tay y siết lại, nắm chặt lấy cánh tay Xích Luyện, tựa như đang nhắc nhở Xích Luyện chậm một chút.
Như vậy so với bất kì thứ gì đều hữu hiệu hơn rất nhiều. . . . . .
Động tác của Xích Luyện mặc dù vẫn đang tiếp tục, nhưng lực đạo thống nhập rõ ràng đã phóng nhẹ. Hắn chậm rãi trừu tòng, nặng nề mà tiến nhập. Nâng lên hai mông của nam nhân lại chậm rãi đè ép, mà nam nhân lại như trước vẫn duy trì tư thế một chân bị áp trụ ở trước ngực, một chân còn lại tùy ý khoát lên đùi Xích Luyện. Tiếp theo liền để mặc cho người huynh đệ kết nghĩa xâm chiếm cùng đoạt lấy.
Xâm phạm. . . . . .
Âu yếm. . . . . .
Đây là ôn nhu cỡ nào mâu thuẫn. . . . . .
Một đêm tràn ngập *** loạn sắc dục, làm cho trí nhớ của nam nhân khắc sâu. Xích Luyện cúi đầu hàm chứa đôi môi của y, đầu lưỡi khiêu khích lưỡi y, xúc cảm ẩm ướt nhẵn mịn khiến cho nam nhân mẫn cảm, lúc thì phát ra những tiếng rên rỉ rất nhỏ, lúc thì là thanh âm thở dốc dụ nhân.
Nam nhân y phục hỗn độn rộng mở, khố tử bị ném ở bên giường, cơ thể gần như xích lỏa nằm ở dưới thân hắn. Ánh mắt của nam nhân vẫn lại luôn ôn hòa như vậy, làm cho Xích Luyện cũng nhịn không được mà đối y ôn nhu thêm vài phần. Nhìn thấy thân thể xích lỏa của nam nhân một bộ ngoan ngoãn, Xích Luyện ít nhiều cũng có chút thỏa mãn, hơn nữa nam nhân cùng hắn miệt mài suốt cả đêm, hắn lại càng thêm khắc sâu sự tuyệt vời của thân thể nam nhân, nếu là nữ nhân tuyệt đối sẽ không có khả năng có thể cùng hắn làm suốt một đêm như vậy, chỉ có nam nhân tinh tráng mới có thể tiếp nhận sở cầu của hắn.
Có lẽ không chỉ có thân thể nam nhân phải tiếp nhận mà ngay cả tâm lí cũng phải tiếp thụ chuyện này. . . . . .
Sắc trời bên ngoài cửa sổ đã bắt đầu phiếm một màu bạch sắc, trong viện truyền đến thanh âm gà gáy. Nam nhân đã hoàn toàn kiệt sức mà nằm ở trên giường, còn Xích Luyện đã được phóng thích dục vọng thỏa mãn đem nam nhân mệt mỏi ôm vào trong lòng. Nam nhân nhắm mắt cảm giác được Xích Luyện đang hôn lấy đôi môi của y, hai đôi môi nóng bỏng giao triền, hô hấp của nam nhân rất nhẹ. Nụ hôn ôn hòa này làm cho nam nhân tim đập mỗi lúc một nhanh.
Độ ấm nơi đôi môi kia bao phủ lấy đôi môi Xích Luyện, đầu lưỡi nguyên bản ẩm ướt lại lạnh lẽo dưới sự triền miên không ngừng mà trở nên ấm áp, nụ hôn ôn hòa kia khiến cho Tích Duyên có chút mê mang. Động tác mềm nhẹ như vậy tựa như đang hôn luyến nhân. Y hé mở mí mắt, nhìn đến sườn mặt tinh xảo, cùng với đôi mắt hơi híp lại dụ nhân của Xích Luyện.
Đồng tử thâm thúy kia lộ ra vài phần ánh sáng nhu hòa, nam nhân vì bị hôn trụ mà không có biện pháp thoát thân, cuối cùng y tựa vào người Xích Luyện nặng nề chìm vào giấc ngủ. . . . . .
Sau một đêm phóng túng triền miên, ba ngày tiếp theo ba người bọn họ đều dừng chân tại thôn nhỏ này. Phục vụ nơi gian tiểu khách *** này cũng thực chu đáo, vì để cho Diễm Phượng nhi hảo hảo dưỡng thương, Xích Luyện mỗi ngày đều cùng nam nhân ngủ. Phải đến sài phòng mà ở, nam nhân vẫn luôn tổng cảm thấy thiệt thòi cho Xích Luyện.
Nhưng Xích Luyện lại tựa hồ cực kỳ vui vẻ, nam nhân không biết đáy lòng Xích Luyện có bàn tính, Xích Luyện mỗi đêm đều phải hướng hắn ôm ôm ấp ấp một cái, nam nhân từ lúc đầu cảm thấy khó chịu, tới bây giờ lại dần thành thói quen. Từ sau ngày ấy cùng Xích Luyện làm, ngày thứ hai Xích Luyện liền nói với nam nhân, nói bản thân là thật lòng đối nam nhân, nam nhân đương nhiên không một chút nghi ngờ Xích Luyện, liền tin tưởng lời nói của hắn, tuy rằng biết là sai, thế nhưng y cũng vô pháp ngăn cản lại nữa rồi.
Mỗi khi đến thời điểm Tích Duyên đối mặt với Diễm Phượng nhi, y đều sẽ có vài phần lảng tránh, Tích Duyên cũng không phải là kẻ hai mặt gì. Y ban đêm cùng Xích Luyện làm cái loại chuyện kia, trong lòng đã mang theo không ít ác cảm, nếu bảo y ban ngày còn đi đối mặt với Diễm Phượng nhi tỏ ra không có việc gì mà nói chuyện, giỡn đùa, y trăm triệu lần đều làm không được. Cho nên có thể miễn được thì cứ miễn, Tích Duyên tận lực không cùng Diễm Phượng nhi chạm mặt, kể từ đó cũng làm cho Xích Luyện bớt lo lắng không ít.
Y cũng không muốn Xích Luyện khó xử. . . . . .
Ba người hiện tại cũng đã ở nơi này mấy ngày liền rồi thế nhưng vẫn chưa một lần nhìn thấy vị khách nhân còn lại cũng trụ tại khách *** này. Tích Duyên nghĩ đến nếu vị kia khách nhân kia rời đi, y liền phải thuê lấy gian phòng kia. Như vậy sau này, Xích Luyện sẽ không hội mỗi ngày mỗi đêm đều “Lăn qua lăn lại*” y nữa, tuy là y cũng cảm thấy thoải mái không ít. Đống kiến thức của nam nhân vốn luôn đối với những chuyện *** ít ỏi đến đáng thương, lại không ngờ Xích Luyện nhìn qua chẳng mấy cường tráng, thế mà sức lực bên trong thân thể mảnh khảnh kia lại cường hãn đến thế, còn chưa nói đến khả năng chịu đựng khiến kẻ khác dục tiên dục tử kia nữa.
*chỗ này ghi là chiết đằng, có nghĩa là gây sức ép, mà ta thấy lăn qua lăn lại hợp ngữ cảnh hơn nên cứ lăn a~~~
Cho dù là một nam nhân từng mang theo theo trong người pháp lực như Tích Duyên, cũng không thể chịu nổi sự đùa nghịch vừa ôn nhu lại nhiều lúc thô bạo của Xích Luyện, càng đừng nói đến một nữ tử kiều diễm như Diễm Phượng nhi. Khó trách lần trước y xâm nhầm vào phòng lại nghe thấy tiếng khóc của Diễm Phượng nhi, chắc hẳn là bị Xích Luyện làm đến khóc chứ chẳng ngoa. (Hắc Hắc: Quả không hổ danh cầm thú…)
Nhưng là sau mỗi lần như vậy, Xích Luyện đều sẽ hống* cho y vui vẻ, Tích Duyên lại là một nam nhân cực kỳ dễ mềm lòng, người khác chỉ cần nói dễ nghe y đều sẽ tin tưởng, nhất là thời điểm Xích Luyện nói với y, thần thái kia, biểu tình kia, làm cho y muốn tránh cũng tránh không được, chỉ cần y không chuyên tâm, Xích Luyện sẽ dùng các loại “Phương pháp” làm cho tới khi nào nam nhân chịu khuất phục mới thôi. Quan hệ của hai người từ đó về sau sẽ cũng không còn đơn thuần gì nữa, tuy vậy Xích Luyện đối với nam nhân coi như cũng không tồi.
*hống: dụ dỗ (tiểu hài tử =]])
Chuyện đó nam nhân cũng có thể cảm giác được, mỗi lần qua một đêm, Xích Luyện đều sẽ thay nam nhân thu thập, ngẫu nhiên còn đem nam nhân ôm đến trong viện tử tẩy rửa, nam nhân biết Xích Luyện rất yêu sạch sẽ, từ nhỏ lại là thiếu gia được nuông chiều từ bé, hắn đã làm đến như vậy coi như cũng không tồi rồi, bởi vì Xích Luyện không giống với y, Xích Luyện là thân kiều nhục quý, còn nam nhân lại chỉ là một tên thô nhân thường xuyên tập luyện qua võ thuật mà thôi.
Hai người tuy nói là khác biệt một trời một vực, thế nhưng tình cảm của hai người lại không vì thế mà bị phá hư, cho dù là di ngược lại với lẽ thường, vẫn có thể bảo trụ lại hết thảy.
Nam nhân vẫn như trước là hảo đại ca của Xích Luyện, mà Xích Luyện cũng vẫn như cũ là hảo nghĩa đệ của nam nhân, chỉ là quan hệ của hai người có hơn thêm một phần dây dưa sắc dục mà thôi.
Không tốt, cũng không xấu.
Có thể mỗi đêm ôm nam nhân, đối Xích Luyện mà nói, đây là chuyện tốt. Mà đối nam nhân mà nói, lại không biết như thế nào để hình dung một phân tâm tình kia. Mỗi đêm y đều phải tiếp nhận yêu thương của người huynh đệ kết nghĩa, mỗi đêm y đều phải nghe Xích Luyện ở bên tai thì thầm, mỗi đêm Xích Luyện đều phải hôn y, nhưng lại hôn đến đau đớn triền miên, nan phân* cũng nan giải.
*phân ở đây là phân biệt
Nam nhân từ lúc đầu mê mang cùng vô thố, từ từ rồi cũng quen dần, tuy nói Xích Luyện là huynh đệ kết nghĩa của y, nhưng nam nhân vẫn là chịu không nổi dụ hoặc. . . . . .
Y không thể kháng cự.
Cũng không thể giãy giụa.
Xích Luyện cho dù không cần dùng đến yêu thuật mê hoặc nam nhân, cũng có thể dùng đến phương pháp của phàm nhân khiến cho nam nhân không thể ly khai khỏi hắn. Hắn là đang rất nỗ lực, hắn tu luyện đã đến giai đoạn này rồi số lần hàn khí phát tác trong cơ thể cũng càng ngày càng ít lại, hắn nếu tiếp tục tu luyện qua không lâu nữa, hắn chắc chắn liền có thể đắc đạo thành tiên.
Yêu nơi thế gian muốn tu luyện thành tiên, so với con người tu tiên còn khó khăn hơn rất nhiều, phải vượt qua mấy trăm mấy ngàn năm không ngừng cố gắng. Xích Luyện muốn đi đường tắt, cho nên hắn không từ bất kì một thủ đoạn, không tiếc hết thảy đạt tới mục đích của bản thân, hắn cũng không cảm thấy có gì sai, hắn đối nam nhân cũng đều là những lời nói thật.
Hắn thích thân thể của nam nhân, hắn muốn ôm nam nhân, nam nhân luôn có thể tiếp nhận những cái ôm phóng túng của hắn, cho dù là nam nhân đang thực mệt mỏi, nam nhân cũng sẽ không trực tiếp cự tuyệt hắn.
Chỉ cần Xích Luyện muốn, tùy thời đều có thể ôm nam nhân. . . . . .