CHƯƠNG 41
Hành lang khách *** truyền đến tiếng bước chân thong thả, tiếp theo sau chợt vang lên thanh âm cười gian xảo cực kì âm dương quái khí ——
“Cửu gia, người ngươi cần , chúng ta đã chuẩn bị tốt , đã để hắn trong nhà nhân tiễn , vừa rồi chưởng quỹ còn nói hắn ở ‘địa’ tự phòng chờ ngươi.” Này hình như là thanh âm của tiểu quan Túy Nguyệt lâu .
“Là tự nguyện sao ?”
“Đúng vậy, đúng vậy, tiểu nhân đều dựa theo phân phó của cửu gia , cho người tìm người tự nguyện , hơn nữa hắn thân thể kiện tráng, hơn hẳn người bình thường !”
“Ngươi là tìm cho ta nam nhân?” Thanh niên được gọi là Cửu Hoàng thanh âm phát ra lược hiển nhu hòa lộ ra vài tia bất mãn.
“Cửu gia, ta biết ngài không thích , chính là này các cô nương không một ai đồng ý, chỉ có kẻ to con này là nguyện ý, hơn nữa hắn thân thể tráng , không chừng còn có thể chống được đến ngày mai.”
“. . . . . .” Nam nhân không nghe được tiếng đáp lại của Cửu Hoàng .
“Cửu gia, ngươi nhìn một cái thích hợp hay không , nếu không thích hợp tái đổi.”
“Quên đi.” Thanh âm của Cửu Hoàng nhạt đi vài phần, ngữ khí nhu hòa lộ ra một chút lười biếng . Nam nhân nằm ở bên giường, nghe hai người nói chuyện, tìm việc vui lại chạy đến khách *** này?
Nam nhân cũng không hề có ý định quản chuyện của người khác , hắn chỉ để ý nghe thì tốt rồi . Tích Duyên có điểm bất đắc dĩ, y hiện giờ là đâm lao phải theo lao, cho dù y không muốn nghe cũng phải nghe , bởi vì này hai người hiện đang đứng ở trước cửa phòng y .
Tích Duyên không có ngủ , y lẳng lặng lắng nghe động tĩnh bên ngoài , thấy lưỡng đạo bóng người đi đến đứng ở cửa phòng y, một cái là dáng người thấp bé tiểu quan, một người là thân hình cao lớn trẻ tuổi. . . . . .
Theo thân hình cùng tiếng bước chân Tích Duyên có thể nghe được, đối phương hẳn là là một vị thanh niên.
Vị thanh niên trẻ tuổi được gọi là “Cửu Hoàng” ném một túi bạc cấp tiểu quan, liền đem người đuổi đi , nam nhân đang chuẩn bị ngủ, lại nghe thấy có người đẩy cửa vào . . . . . .
Sao lại thế này?
Nam nhân ló đầu ra nhìn , lúc này một bóng người nhanh chóng bước đến bên giường, đè lên nam nhân , trong phòng tối như mực , cái gì cũng đều thấy không rõ .
Đối phương tựa hồ không tính toán cùng y nói chuyện, trực tiếp đem y kéo lại gần . Tích Duyên tứ chi cùng sử dụng để chống cự, đang chuẩn bị lên tiếng khiển trách kẻ xa lạ không có lễ mạo lại lỗ mãng này thì bị người dùng mảnh vải ngay lập tức bịt chặt miệng lại , làm cho y không thể nói được , rất nhanh, Tích Duyên liền cảm giác được có người tách ra hai chân y.
Bởi vì trên thân nam nhân quấn đầy băng vải, đối phương vừa đụng đến liền có điểm sửng sốt, lại nghe đến thanh âm rên rĩ của nam nhân kia , người nọ lại dừng một chút.
Sau một phút im lặng ngắn ngủi , đối phương tựa hồ không nghĩ tiếp tục đợi nữa . Nam nhân thân thể đau đớn không thể kêu, cũng không thể la, hai tay của y không ngừng cố sức đẩy kẻ xa lạ không thấy rõ bộ dạng trước mặt . Tích Duyên bị trọng thương, thật sự không có quá nhiều khí lực để giãy dụa, nhưng y có thể cảm giác được rõ ràng đối phương tới gần, đối phương căn bản không để ý y giãy dụa, trực tiếp tách ra hai chân y . . . . . .
Hai người như nhau, đều không thấy đối phương, như vậy cũng hợp ý Cửu Hoàng. Thà là nhìn không thấy bộ dáng đối phương còn đỡ , nếu thấy nguợc lại hắn liền không thể thuận lợi làm việc. Hắn đối nam nhân không chút hứng thú, bất quá là vì không còn biện pháp nào khác , hắn cũng đã tới kì động dục, hắn cần người thay hắn tả hỏa , hắn không quan tâm là ai . Mỗi lần hắn đến thởi điểm này đều phải tìm người tả hỏa , mà tinh lực của hắn lại đặc biệt dư thừa, thường nhân căn bản là khó có thể chịu được thú tính.
Đúng vậy, Cửu Hoàng là hùng thú. . . . . .
Cho nên thường nhân khó có thể chịu được dục vọng khiến người khác sợ hãi của hắn , mà hắn lại phải tìm người tiết dục, hắn không có khả năng đi tìm mẫu sư , kia căn bản là không có, bởi vì khắp thiên hạ này ngoài hắn là bạch sư thánh thú thì chẳng còn con nào khác, hắn không có khả năng đi tìm mẫu sư ***. . . . . .
Hắn chỉ có thể dụng nhân hình để tiết dục, hơn nữa, đây xem như đã là phương pháp đơn giản nhất, dễ dàng nhất.
Nam nhân cũng không biết thân phận đối phương , chỉ cảm thấy mạc danh kỳ diệu là kẻ này coi tiền như rác , lại đi nhầm phòng mà gây rối y.
Nam nhân muốn khép lại hai chân, nhưng những sợi băng vải quấn đầy chân hắn lại bị nắm tách ra khiến y chỉ có thể than nhẹ hai tiếng. Nghe được thanh âm đối phương cởi bỏ y bào , nam nhân ngay lập tức nghĩ chỉ muốn nhanh chóng thụt lui về phía sau . . . . . .
Trong bóng đêm.
Tích Duyên nghe thấy có thanh âm gầm nhẹ đầy bất mãn của dã thú . Nam nhân cứng lại , này thanh âm gần như gang tấc, hơn nữa phi thường quen thuộc, vẻ mặt nam nhân lại chút hoảng hốt . Y hai chân bị tách ra không thể khép lại được , động tác của đối phương rất chậm, tựa hồ một chút cũng không sốt ruột, trong nháy mắt đẩy ra hai chân y, để bí huyệt của nam nhân nhanh chóng hiện lộ trong tầm mắt. . . . . .
Trong bóng đêm của căn phòng , nam nhân nhìn đến một đôi thiển lam sắc đồng tử , khác hẳn với song đồng của thường nhân , lúc này lại càng trở nên dị thường sáng như tuyết, liền giống như kẻ đang ẩn núp trong bóng đêm chính là bạch sư. . . . . .
Mà lúc này ——
Nam nhân thân thể vốn không được như bình thường lại bị ngón tay xâm nhập , cảm thấy được trước mắt này song thiển lam sắc đồng tử vô cùng quen thuộc . . . . .