CHƯƠNG 56
Tích Duyên tự biết chính mình không thể giải thích, giải thích là che dấu, che dấu liền sẽ khiến y cảm thấy tội lỗi, cảm thấy tội lỗi cũng chính là sợ hãi, sợ hãi khẳng định hội càng thêm bị người khinh bỉ, cho nên Tích Duyên vẫn là lựa chọn trầm mặc.
Phật Hàng cũng không nói thêm điều gì khác, hắn chỉ đơn giản bảo sư gia đem bản đồ đã sớm chuẩn bị đặt lên bàn, những người còn lại cũng không hẹn mà đồng thời vây lại. Xuất hiện trước mặt mọi người là một tấm bản đồ da dê, mặt trên khái quát địa hình của Phong Danh thành. Phật Hàng lúc này liền bảo sư gia hướng mọi người giảng giải.
Hiện giờ yêu quái phân bố ở tứ phía Phong Danh thành, đám yêu ma quỷ quái nằm rải rác khắp nơi này tự nhiên sẽ được đệ tử của các đại môn phái đối phó, Phong Danh thành hiện tại có hai cái tập âm điểm là chính.
Cửu Hoàng bảo sư gia có thể ngừng, sau đó hắn chậm rãi quay đầu, ý vị thâm trường nhìn về phía Tích Duyên: “Tích đại gia, ngươi đối việc này có ý kiến gì không, theo góc nhìn của ngươi, ngươi cảm thấy được hai cái tập âm điểm này hiện tại đang ở đâu?”
“Thứ lỗi ta pháp lực không cao cường bằng ngươi, không biết tập âm hiện đang ở nơi nào.” Tích Duyên nguyên bản không muốn để ý tới Cửu Hoàng, chính là, y không thể không nói lời nào, hiện tại mọi người đang thương nghị đại sự, cũng không phải trò đùa.
“Bớt nói nhảm.” Phật Hàng không nóng không lạnh hừ một tiếng, hắn vươn tay, chậm rãi di chuyển trên mặt bản đồ, “Địa điểm của tập âm hiện tại đang ở giếng cổ phía tây Phong Danh thành.”
“Giếng cổ?” Tích Duyên có chút đăm chiêu lặp lại hai chữ này.
“Ân.” Phật Hàng lại không nóng không lạnh lên tiếng, tuy không muốn giải thích, nhưng nhìn đến biểu tình nghi hoặc của nam nhân, hắn lại bổ sung một câu, “Giếng cổ chỉ là cửa vào, bên dưới còn có một số thứ khác.”
“Có cái gì ở dưới đó?” Sư gia cùng Huyện thái gia đồng loạt lên tiếng hỏi.
“Ngô chưa bao giờ vào giếng, có thứ gì ở dưới đó ngô như thế nào biết được.” Phật Hàng lạnh lùng trả lời, hắn mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm Tích Duyên, “Tích thúc, ngươi nếu muốn bất chấp mà cùng ngô xuống đó, thứ ngô không thể chiếu cố ngươi.”
Phật Hàng là đang nhắc nhở Tích Duyên, hắn cũng không muốn nghĩ đến thời điểm Tích Duyên lại gặp phải chuyện xấu gì, lần trước khi hắn tróc nã thụ yêu, nếu nam nhân kia mà không trình diện rồi gặp phải “Chuyện xấu”, hắn đã có thể lập tức cầm trụ được thụ yêu, hại hắn lãng phí nhiều thời gian cùng tinh lực như vậy, hắn không hy vọng lần này lại tái phát sinh chuyện kia đâu.
Tuy rằng lời nói của Phật Hàng rất nặng nề lại quá thẳng thắn, thế nhưng nam nhân vẫn là muốn đi, bởi vì đây là đại sự trừ ma vệ đạo, cho nên kẻ luôn vì mọi người như y đương nhiên là muốn đi rồi.
Cửu Hoàng trầm mặc , ngắm ngắm bản đồ vài lần, “Nơi này, âm khí cũng rất nặng.” Hắn vươn ngón tay thon dài, chỉ chỉ bản đồ, động tác này của hắn làm cho Tích Duyên không khỏi sững sờ.
Bởi vì nơi Cửu Hoàng chỉ, là Trương phủ. . . . . .
“Nơi này như thế nào có thể? Đây là nơi ta ta ở, ta thế nào lại không phát hiện ra âm khí?” Tích Duyên phản bác Cửu Hoàng, y không tin, đó rõ ràng là phủ của y, y mỗi ngày đều xuất nhập nơi này, nếu là có âm khí, y như thế nào lại không cảm nhận được. . . . . .
“Ngươi không cảm nhận được, không có nghĩa là không có.” Phật Hàng bổ sung nói, “Trong phủ của ngươi đích thật là có âm khí, còn mạnh hơn cả yêu khí trong giếng cổ, còn không tính cái gì.”
Cửu Hoàng cùng Phật Hàng ăn ý chuyển dời tầm mắt tập trung giải quyết yêu khí trong giếng cổ, mà nam nhân vẫn thủy chung không tin nhà mình có âm khí, Phật Hàng cùng Cửu Hoàng bảo trước mắt tập âm trong Trương phủ vẫn chưa hẳn là nghiêm trọng, vì thế quyết định trước đi xử lí giếng cổ.
Lúc này, nơi mà ba vị “Cao nhân” bọn họ muốn đi, chính là nơi âm khí tối nặng nề lại tràn đầy. . . . . .