CHƯƠNG 66
Ngay tại thời điểm Tích Duyên dường như thở không nổi, đầu lưỡi của Mạt Đồng mới từ trong miệng y mà lui ra. Hắn nhìn đến Tích Duyên không ngừng thở gấp, căm tức mà nhìn hắn, lại cúi đầu cắn cắn vài cái lên đôi môi đang hé mở của y.
“Ngươi từ nơi nào lấy được thứ tà môn kia.”
“Ta khi trước ở bên ngoài vân du tứ hải được một vị ‘ cao nhân ’ tặng cho, coi như là vì cơ duyên xảo hợp, nếu không, nguyên khí của ta cũng đã không khôi phục nhanh như vậy.”
“Ngươi là từ đâu tới?” Tích Duyên toàn thân vô lực nằm ở trên giường, bởi vì bị thân thể xích lỏa của Mạt Đồng đè ép bên trên khiến thân thể y đều chìm vào trong đống chăn nệm mềm mại, bị mấy thứ tơ lụa tính chất thượng hạng bao vây lấy. . . . . .
“Ta từ Thanh sơn tới.” Mạt Đồng nằm ở trên người Tích Duyên, nửa điểm dấu hiệu rời đi đều không có, bàn tay của hắn nắm lấy dục vọng của nam nhân mà đùa bỡn hạ thể y, nghe được thanh âm hít thở vội của nam nhân, hắn mới ngẩng đầu, tiếp tục nói: “Tích thúc, hẳn là biết Thanh dương Tích Vân quan đi. . . . . .” Tiếu dung trên mặt hắn càng ngày càng sâu, khả nam nhân lại cảm thấy được càng ngày càng nguy hiểm.
“. . . . . .”
“Bên trong Tích Vân quan có một nơi dùng để trấn yêu, Tích thúc, ngươi cũng biết mà phải không. Cái nơi dùng để trấn yêu kia, có phong ấn một thứ gọi là Ngọc Tì Cửu. . . . . .” Mạt Đồng xốc lên tấm chăn bao trùm ở trên người hai người, một chân thon dài của hắn nhẹ nhàng gác lên trên đùi nam nhân, khiến hai thân thể xích lỏa hoàn toàn dính sát vào nhau.
“. . . . . .”
“Nếu Tích thúc đối chuyện của ta có hứng thú, ta đây liền nói tất cả cho ngươi.” Trong ý thức của Mạt Đồng, việc này cũng không phải là bí mật gì, nam nhân sớm hay muộn đều sẽ biết, để nam nhân ngồi đó mà đoán mò, chi bằng chính hắn cứ nói ra, “Ta không nhớ rõ bản thân từ khi nào bị phong ấn vào bên trong đó, ta đã ngủ rất lâu rất lâu ở nơi đó, thời điểm ta tỉnh lại biết được cùng ta đồng bị nhốt tại tầng thứ chín còn có một con xà yêu pháp lực cao cường, xà yêu kia cũng là cùng lúc với ta mà tỉnh dậy. . . . . .”
“Ngươi là. . . . . .” Tích Duyên căn bản không biết nên dùng ngôn ngữ gì để hình dung tâm tình lúc này của mình, vô cùng phức tạp đến khó có thể trình bày thành lời nói.
“Tích thúc, trí nhớ thật sự là không tốt, ta là Mạt Đồng.” Mạt Đồng cố ý kéo dài giọng trêu chọc nam nhân, lặp lại tên của chính mình. Hắn rõ ràng biết nam nhân hỏi không phải là ý này. Một bàn tay của hắn nhẹ nhàng vuốt ve thân thể nhẵn bóng của nam nhân, một bàn tay hướng đến giữa hai chân nam nhân, bài khai hai bắp đùi vô lực của y. . . . . .
Mạt Đồng căn bản là đang vặn vẹo ý tứ của y, ngay lại lúc nam nhân còn không kịp phản bác Mạt Đồng lại xoay sang đùa giỡn thân thể y, bài khai hai chân y, đem dục vọng nóng rực sớm đã vận sức chờ phát động để ở bí huyệt của nam nhân.
“Không cần. . . . . . Đừng. . . . . .” Tích Duyên nhìn đến hai chân của chính mình bị Mạt Đồng đặt lên trên vai, nửa thân dưới của y đều là lơ lửng giữa không trung. Hai chân của Mạt Đồng đặt dưới đồn bộ của nam nhân, dục vọng tựa hỏa nhiệt để vào thân thể vừa ẩm ướt lại nóng rực của nam nhân. . . . . .
Trong nháy mắt, Mạt Đồng không báo trước một tiếng đột ngột tiến vào, đem nam nhân đẩy mạnh về phía trước mà không có chút chuẩn bị gì. Dưới cái nhìn chăm chú vô cùng bất đắc dĩ của nam nhân, hỏa nhiệt ngạnh khí kia nhanh chóng tiến vào bên trong thân thể y, ngạnh vật nóng rực nháy mắt xỏ xuyên qua thân thể nam nhân. Y chỉ cảm thấy bị trướng mãn, bên trong thân thể nóng đến nỗi khiến y không ngừng run rẩy.
Mạt Đồng thoải mái thở ra một hơi, hắn ngẩng cổ, động thân đè mạnh xuống nơi hai người tương liên. Tích Duyên vội vươn hai tay để ở bờ ngực của Mạt Đồng, chính là khi y vừa đụng tới làn da của hắn, y như bị điện giật vội vàng thu hồi lại. Mạt Đồng đè nén thân thể y, động mạnh phần eo, một chút lại một chút mà từ từ xỏ xuyên qua bí huyệt nóng rực của nam nhân. . . . . .
Cái nơi tiêu hồn kia của nam nhân siết lấy hắn thực chặt, khiến Mạt Đồng thập phần sướng khoái. Cừ đạo như vậy nhiệt, như vậy chặt, như vậy vừa ẩm ướt lại vừa ấm áp không ngừng bao vây lấy dục vọng của hắn, hắn bắt đầu có điểm hiểu được cái tên giảo hoạt Xích Luyện kia vì cái gì lại tham luyến thân thể nam nhân như thế, cũng có thể hiểu được hắn ta vì sao mỗi lần đến Trương phủ, đều phải lưu lại đến ngày hôm sau mới rời đi.
Thân thể nam nhân như vậy cho dù là bảo hắn ôm cả một đêm hắn cũng không ngại ni. . . . . .
Phản ứng của nam nhân tuy rằng chỉ là vô ý thức từ bản năng của một con người mà ra, thế nhưng hơi thở dốc vô ý thức của y, cùng nhãn thần bất đắc dĩ, lại còn tư thái ngẫu nhiên cau mày mà hô “Dừng”, khiến cho hắn thực rất muốn đập tan thái độ bình tĩnh thường thấy của nam nhân.
“Tích thúc, chân của ngươi, so với chân của nữ nhân còn mềm dẻo hơn. . . . . . Người tu đạo, thân thể tiên phong đạo cốt, quả nhiên có khác hẳn so với thường nhân.” Mạt Đồng một bên ung dung mỉm cười, một bên ái muội vuốt ve hai chân nam nhân, khóe miệng cong lên tà cười, khiến cho nam nhân cơ hồ đã muốn ngất đi vì hoa mắt chóng mặt.
Ma chính là ma, cho dù đang làm chuyện tình *** uế như thế này cũng có thể hiên ngang lẫm liệt mà nói ra những lời vô sỉ như vậy, hắn nói như vậy lại khiến cho nam nhân cảm thấy được hắn là đang trêu đùa y. . . . . .
Tích Duyên bất an vặn vẹo thân thể, động tác vô lực của y ngược lại lại có vẻ như là đang khiêu khích Mạt Đồng, Mạt Đồng vỗ vỗ mông của nam nhân, tà cười bên miệng càng sâu : “Tích thúc, câu dẫn ta, cẩn thận mông nở hoa.”