CHƯƠNG 67
Trương Tử Yến đã trễ thế này còn đến tìm Tích Duyên, lại ám chỉ muốn đồng sàng, Tích Duyên cho dù có trì độn như thế nào đi nữa cũng biết ý định của thê tử mình, chỉ có điều y hiện tại toàn thân thoát lực còn bị Mạt Đồng áp dưới thân.
Mạt Đồng nâng cao thắt lưng của y, từ từ tiến vào thân thể Tích Duyên, theo hỏa nhiệt ngạnh khí kia của Mạt Đồng xâm nhập khiến bên trong cơ thể nam nhân tựa như không ngừng bị hỏa thiêu đốt.
Cái nơi đột ngột bị chạm đến trong thân thể nam nhân khiến một cỗ cảm giác kỳ quái đột ngột xông lên chạy dọc theo lưng y, làm cho nam nhân suýt nữa đã rên rỉ ra tiếng nếu không phải có Mạt Đồng vươn vội năm ngón tay thon dài bịt kín lấy miệng y.
Hắn một bên chậm lại động tác, một bên từ tốn trả lời Trương Tử Yến đang đứng ngoài cửa: “Tích phu nhân, tích thúc đã ngủ rồi, ngươi nếu muốn cùng phu quân trò chuyện, ngày mai liền sớm đến tìm y.”
“Vậy ngươi có thể. . . . . .”
Trương Tử Yến tựa hồ còn muốn nói gì đó lại liền bị Mạt Đồng trực tiếp đánh gảy: “Tích phu nhân, sáng mai ta sẽ chuyển lời bảo Tích thúc ngươi tới tìm y, sắc trời cũng đã muộn lắm rồi, ngươi tốt hơn hôm nay liền trở về đi.”
Mạt Đồng ngữ khí có điểm không kiên nhẫn, Trương Tử Yến này nữ nhân so với Tích Duyên này nam nhân còn phiền toái hơn, thật sự là rắc rối vô cùng, bất quá Trương Tử Yến cũng đã nghe ra ngữ khí tựa hồ tức giận của Mạt Đồng nên vì vậy mà li khai, quay về sương phòng của mình.
Lúc trước người đưa ra yêu cầu phân phòng chính là Trương Tử Yến, thế nhưng Tích Duyên cũng có thể lý giải được tâm tình của nàng, đã lâu như vậy mà y và nàng vẫn chưa có lấy một lần đồng sàng, điều này làm cho thân là nam nhân như Tích Duyên ít nhiều cũng cảm thấy vô cùng có lỗi với thê tử.
Mạt Đồng buông ra bàn tay đang che miệng Tích Duyên, lúc này y mới có thể hô hấp thông thuận trở lại. Tích Duyên ho khan vài tiếng, động tác của y làm cho thân thể hơi nghiêng, toàn thân thắt lại, vì vậy cho nên không tự chủ được mà hậu đình cũng đột ngột siết chặt lại. . . . . .
“Tích thúc, nhiệt tình như vậy, ta như thế nào chịu được.” Bàn tay to lớn của Mạt Đồng chế trụ đồn bộ bóng loáng của nam nhân, chậm rãi vuốt ve, khiến cho nam nhân thả lỏng thân thể tạo thuận lợi cho dục vọng của hắn càng tiến vào sâu hơn. Nhiệt dịch nơi nội bích lại trở thành công cụ bôi trơn tốt nhất càng làm thông thuận đường tiến vào của Mạt Đồng.
“Ngươi cho ta. . . . . . Ngươi câm miệng cho ta!”
Sự bình tĩnh của Tích Duyên đều đã bị Mạt Đồng đập tan nát, kêu y như thế nào có thể chấp nhận được việc bản thân mình lại bị Mạt Đồng xâm phạm chứ. Hảo tâm cùng thiện chí của y đều trở thành điểm ngu xuẩn nhất của y, hảo tâm không có hảo báo, y nguyên bản là muốn cảm hóa Mạt Đồng, ma cũng có thể siêu độ, chính là ý muốn của y lại lệch hẳn khỏi quỷ đạo, y giờ phút này lại bị Mạt Đồng áp ở dưới thân.
… xâm phạm. . . . . .
“Tích thúc, đừng có gấp, từ từ a.” Mạt Đồng cúi người xuống nhìn chăm chú vào nam nhân, nhãn thần không ngừng rung rung của y cũng nhìn lại Mạt Đồng đang gần trong gang tấc, nhìn khuôn mặt của Mạt Đồng tinh xảo đến nỗi tìm không thấy nửa điểm tỳ vết. Thấy bộ dáng thất thần của nam nhân, Mạt Đồng khe khẽ cong lên khóe môi, “Thời gian của ta cũng rất nhiều, nếu ngươi muốn, ta liền cho ngươi.”
Hắn một bên cười nhẹ nhàng nói với nam nhân, một bên dùng sức đỉnh nhập sâu vào bên trong thân thể y, đem hai chân nam nhân tách xa ra, ấn trụ lấy đùi của y. Theo nhịp độ mà không ngừng đong đưa, nam nhân chỉ cảm thấy thứ ngạnh khí nóng như lửa kia một chút lại một chút chạm đến nơi tận cùng bên trong cơ thể y khiến y toàn thân một trận run rẩy.
Sợi tóc của Mạt Đồng từ bên tai rớt xuống, theo từng động tác tiến nhập của hắn mà không ngừng rung động. Nam nhân thực sự rất muốn việc này ngừng lại, động tác tiến nhập của Mạt Đồng khiến cho y cảm thấy rất khó chịu như bị trướng phá vậy. . . . . .
Y thân thủ bắt được tấm sàng trướng liền bị Mạt Đồng cố tình há miệng mà cắn lấy cánh tay, động tác của hắn không nặng cũng không nhẹ, khiến cánh tay nam nhân một trận ngứa ngáy, chỉ có thể vô lực mà buông tay. Sàng đan bị Mạt Đồng kéo lấy rơi xuống, mông lung mà che đi thân thể xích lỏa của cả hai.
Mạt Đồng cầm lấy dục vọng xụi lơ giữa hai chân nam nhân, chậm rãi nhẹ nhàng vuốt ve. Mái tóc của nam nhân rối bung trải ra phía sau người đã muốn bết đầy những giọt mồ hôi tinh tế.
“Ngươi buông tay, đừng bính ta. . . . . .”
Thanh âm hữu khí vô lực mềm nhũn của Tích Duyên vang lên, Mạt Đồng vòng tay bế y ngồi dậy, thay đổi tư thế, hắn ngồi trên giường mềm mại đem hai chân nam nhân mở rộng mà ngồi lên người mình.
Thân thể vô lực của nam nhân chỉ có tùy tiện dựa vào người hắn.
“Tích thúc, thứ này của ta cắm vào ngươi có đủ sâu chưa?” Thanh âm cười nhẹ của Mạt Đồng mang theo một phần tà khí bên tai nam nhân vang lên, lập tức mang theo một cỗ nhiệt khí ẩm thấp xâm nhập vào tai y, Mạt Đồng sau đó liền nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai của y cắn cắn.
Bởi vì tư thế thay đổi thuận tiện cho dục vọng của Mạt Đồng càng thêm xâm nhập vào sâu bên trong thân thể. Vật thể nóng như lửa đốt kia ở trong thân thể y cố tình chậm rãi ma xát. Những ngón tay của Tích Duyên chuyển sang màu trắng bệch, vô lực mà gắt gao nắm lấy hai vai Mạt Đồng.
Y nếu vẫn còn sức lực, làm sao có thể cho phép Mạt Đồng làm ra cái loại hành động sai trái này chứ. Sự xâm nhập của Mạt Đồng lại khiến cho nam nhân miệng bất giác phát ra thanh âm rên rỉ yếu ớt. . . . . .