Một đêm này, xảy ra chuyện gì, tùy người mà trong mắt họ, nó được miêu tả nhiều cách khác nhau, bằng nhiều động tác, nhiều tư thế.
Ngày mới nhanh chóng được kéo lên che khuất màn đêm tăm tối. Hôm qua có lẽ là một đêm dài đối với nhiều người.
Trên giường lớn trong phòng của một khách sạn, có người đang nằm ở trên đó, giống một con mèo lười, không muốn động.
Văn Tích bị ánh dương làm tỉnh, não rất nhanh đã phát hiện ra có gì không đúng. Đập vào mắt nàng là khung cảnh xa lạ, nàng hoảng loạn bật dậy. Động tác quá nhanh, cộng thêm tác dụng của rượu tối hôm qua làm nàng xém nữa ngã nhào trên nền nhà. Trấn tĩnh bản thân mình một chút, nhìn trên người quần áo tối hôm qua đã được thay bằng áo tắm. Mà áo tắm là xộc xệch mở ra nhìn thấy hết được cảnh sắc phong phú bên trong. Nhìn qua còn gợi dục hơn là cởi hẳn.
Văn Tích lông mày khẽ nhíu, nàng thử duỗi người, trên lưng truyền đến một trận tê rần nhức mỏi, Văn Tích suýt thì rên thành tiếng. Nàng vịn vào tường bước vào phòng tắm, tiện nhặt luôn quần áo tối hôm qua đang nằm rải rác ở trong phòng.
Văn Tích cởi ra hoàn toàn áo tắm, lại nhìn bản thân trong gương. Người trong gương tóc rơi tán loạn, bên trên xương quai xanh hai bên có hai dấu đỏ. Nhìn vào là biết đó là cái gì, từ đâu mà có. Nàng mở vòi, nước ấm từ đỉnh đầu nàng chảy xuống dưới.
Tắm xong xuôi, Văn Tích mặc chỉnh tề quần áo, thu điện thoại trên tủ đầu giường, cũng mặc cho đầu còn đau nhức, nàng vẫn giữ hình tượng mà bình tĩnh ngẩng cao đầu, tiêu sái bước đi.
Đang lúc nàng chân trước sắp bước ra khỏi khách sạn thì nhân viên gọi lại nàng.
“Vị tiểu thư xin dừng bước, phòng 7012 vẫn chưa thanh toán.”
Khóe môi Văn Tích giật giật, này không phải là nàng nghe nhầm đi. Mẹ nó chết tiệt.
Nhưng Văn Tích vẫn rất lịch sự quay lại quầy lễ tân liên tục nói xin lỗi, quẹt thẻ trả tiền xong liền gọi xe đến quán bar sau đó lái xe về nhà. Mở cửa vào phòng ngủ, nàng vô lực ngã nằm vào giường. Nghĩ đến chuyện phát sinh đêm qua, nàng ngăn không được tò mò cùng ngại ngùng.
Này là nàng giữ thân 24 năm, chỉ trong một đêm vô ý mà bị một người không quen biết nhìn thấy không sót lại thứ gì, nội tâm nàng đã mau chết đi. Hiện tại Văn Tích cảm giác, cả cơ thể đều đang nóng lên, mặt nàng có lẽ cũng đang đỏ không kém, thể hiện chủ nhân của nó đang vô cùng ngại ngùng.
Nàng tỉ mỉ nhớ lại, người nọ lại dễ dàng được bảo vệ đồng ý mang nàng rời khỏi, khả năng cao cũng là một người quen đáng tin cậy của chủ quán. Lại cẩn thận dìu nàng ra ngoài bắt xe đưa đến khách sạn mặc cho nàng uống rượu làm loạn. Lúc kéo nàng rời quầy bar, bởi vì say mềm nên sức nặng toàn bộ cơ thể của nàng đều đẩy hết lên trên người ta, làm cả hai thiếu điều muốn ngã. May mà còn có một người nữa kịp thời đỡ lại.
Văn Tích không quan tâm người đỡ các nàng không ngã là ai. Nàng chỉ muốn biết, người đã đưa nàng đến khách sạn là ai.
Trên người người nọ mang mùi thơm hoa hồng nhàn nhạt rất dễ chịu, trái ngược với mùi rượu với khói thuốc xung quanh. Quyến rũ chết người.
Trong lúc đỡ nàng, để ngăn nàng quấy đụng đầu, người nọ liền khẽ thì thầm vào tai, hơi nóng làm cho tai nàng ngưa ngứa.
“Ngoan, không cần làm loạn.” Giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo, còn mang theo ngữ khí chiều chuộng? Cả cơ thể nàng ấy mềm mại, trong lúc vô tình Văn Tích có chạm qua nơi không nên chạm vài lần.
Ừm, xúc cảm đem lại rất tốt!
Văn Tích cứ ôm luồng suy nghĩ về một người xa lạ đó, một cô gái xinh đẹp, mềm mềm. Không phải nàng háo sắc, nàng chỉ cảm nắng đối phương mà thôi. Thỉnh thoảng trong phòng ngủ phát ra vài tiếng cười đê tiện. Có một chút ghê ghê!
Ngày nghỉ thời gian luôn trôi qua rất mau, thật nhanh đã bắt đầu một tuần làm việc mới. Lại là thời điểm cuối năm nên lượng công việc phải hoàn thành rất nhiều.
Tống Nhược Lạc nhìn người ngồi bên cạnh thoạt nhìn thần sắc không quá tốt, tâm tình dường như là không bình thường. Nàng nhìn dưới mắt Văn Tích nổi lên hai vành đen, xác định là Văn Tích thức cả đêm, thỉnh thoảng còn ngẩn ngơ, ai nói gì cũng không để ý.
Cái đứa này, không phải là bị đập đầu vào chỗ nào đi?
Nàng coi Văn Tích như em gái giống nhau mà quan tâm. Hiện tại nhìn thấy nàng không tập trung, đầu óc như trên mây, viết báo cáo luôn làm sai. Nhìn thấy Văn Tích thất thần mấy lần mà vẫn cố đè nén câu hỏi trong lòng.
Tống Nhược Lạc còn nghe Văn Tích cười khờ khệch thêm vài lần, mặt còn có hơi ngáo, làm nội tâm nàng đứng ngồi không yên. Đứa bé rốt cuộc là bị gì chứ. Nếu có ai hỏi, Văn Tích hôm nay sao vậy. Thì nàng xin thề với trời cao, nàng cũng không biết.
Thỉnh thoảng khi nghe thấy Văn Tích cười ngu, một số đồng nghiệp sẽ ném cái nhìn tò mò sang đây. Có người còn khẽ đánh mắt ra hiệu cho Tống Nhược Lạc để nàng thăm dò.
||||| Truyện đề cử: Chồng Cũ Cuồng Bạo Thế Này Sao? |||||
Tống Nhược Lạc xoa một bên thái dương thở dài. Nàng không muốn để cho đồng nghiệp phải bổ dưa hóng chuyện thêm nữa. Hoặc nói đúng hơn, là lòng tò mò của nàng không kìm nén được nữa, quay sang hết sức dè dặt đè lại Văn Tích.
“Tiểu Tích, cuối tuần có chuyện gì vui sao. Em cứ cười... suốt.” Hai chữ ngốc nghếch được Tống Nhược Lạc kịp thời đem nuốt trở về.
Văn hồn đang lơ lửng Tích: “Chị Nhược Lạc, em...ha ha, em không vó việc gì.” Văn Tích mím môi nín nhịn, vành tai nàng hơi đỏ lên.
Tống Nhược Lạc: Qủy cũng không tin em.
Văn Tích rất nhanh thu được vài tầm ánh mắt nhìn lại đây, nàng cố trườn người xuống thấp nhất có thể, quay đầu nhẹ giọng hỏi Tống Nhược Lạc: “Khụ, em có sao.”
Cuối cùng cũng nhận ra vấn đề rồi à, Tống Nhược Lạc cảm thán. Nàng khẽ đảo mắt xung quanh, ngăn trở những chiếc camera chạy bằng cơm nhìn như đang chú tâm làm việc nhưng tai sắp vểnh sang tận bên này, sau đó ghé vào tai Văn Tích nhỏ giọng.
“Em cứ ngồi rồi tự cười một mình nãy giờ, mọi người nhìn em đều sắp mau một đầu dấu chấm hỏi.”
Camera chạy bằng cơm nguội: Yên tâm, chúng tôi rất tập trung làm việc, không nghe thấy gì cả đâu, mời tiếp tục!
A, này có vẻ không ổn cho lắm. Văn Tích nghe xong lại bắt đầu rơi vào trầm mặc, nàng im lặng tập trung một cách đáng sợ. Tống Nhược Lạc thấy nàng đột ngột thay đổi liền hoảng rồi, nội tâm như ngồi trên đống lửa vội vàng lên tiếng.
“Cái đó, xảy ra chuyện gì rồi. Đột nhiên lại im lặng như vậy. Có chuyện gì mau nói, chỉ cần có thể, chị giúp em giải quyết được không, ngoan một chút.” Nói xong còn xoa xoa đầu Văn Tích như để dỗ dành nàng.
Văn Tích nhìn nàng, lại nhìn xung quanh thấy không có ai chú ý đến bên này mới thấp giọng nói với Tống Nhược Lạc.
“Chị Nhược Lạc,nếu... nếu chị say rượu rồi ngủ, khụ, ngủ cùng với một người lạ chưa từng gặp mặt... thậm chí không nhìn rõ họ trông ra sao, thì sẽ như thế nào?”
Này hình như không đúng lắm, nàng chỉ nhớ bản thân được người ta đưa về, cũng mới chỉ có giúp nàng thay quần áo, “vô tình” để lại 2 dấu hôn mà thôi, không có nhớ là cùng hau lên giường. Hoặc cho là có thì đã sao, nàng không nhớ, thì chính là không có.
Nhưng mấy lời này khi rơi vào tai Tống Nhược Lạc thì lại mang ý nghĩa hoàn toàn khác. Nàng sợ hãi trợn to đôi mắt nhìn lại Văn Tích: “Em em em, như thế nào lại...“. Có lẽ cảm giác được phản ứng của chính mình sẽ dọa sợ Văn Tích, Tống Nhược Lạc rất nhanh lấy lại tinh thần, cốt yếu để xoa dịu tâm trạng của người kia.
“Tiểu Tích, nếu như rơi vào trường hợp ấy, với những người độc thân như em, chuyện đó giống như chỉ là nhu cầu giải quyết sinh lý bình thường của con người. Em hiểu không. Vì thế đừng tự trách bản thân. Thử nghĩ lại xem, cảm giác khi cùng người đó như thế nào, nếu không bài xích thân thể người ta thì tốt. Còn nếu không thích thì coi như tình một đêm. Hết đêm là không quen biết, đường ai nấy đi. Coi như chuyện gì cũng chưa hề phát sinh. Được không?”
Nói là an ủi Văn Tích nhưng đúng hơn là để tự trấn an mình. Trái tim Tống Nhược Lạc không có vững vàng như thế. Nàng không biết là đang nói bậy bạ điều gì để khuyên nhủ con bé nữa. Vì chính nàng cũng đang đau lòng thay cho Văn Tích. Từ khi quen biết nhau, nàng chưa từng Văn Tích giao du yêu đương với ai. Bất quá để trấn định lại Văn Tích suy nghĩ cái gì dại dột, nàng mới phải vặn mình cố gắng tỉnh táo khuyên nhủ.
Văn Tích nghe được Tống Nhược Lạc nói xong, cũng bắt đầu trầm ngâm nghĩ ngợi. Cảm giác tiếp xúc cơ thể thân mật với người kia. Bây giờ nghe Tống Nhược Lạc nói vậy. Á không phải. Thực sự là nàng còn chưa có làm chuyện như vậy mà, quá oan uổng.
Nhưng...nhưng mà trước ngực người kia mềm mại tròn trịa. Nàng hình như còn nhịn không được dụi dụi vào trong lòng người kia.
Từ từ, cái gì ngực mềm mại tròn trịa, còn có chút no đủ. Văn Tích không nhịn được đỏ mặt. Nguyên lai hiện tại nhớ lại mới biết, bản thân cũng có chút đê tiện chiếm tiện nghi người ta. Vậy thì dấu hôn trên người, nàng còn có thể chấp nhận được.
Tống Nhược Lạc nói xong không nghe được trả lời, lại nhìn Văn Tích cúi đầu đỏ mặt. Nàng lo lắng đứa bé này chắc là đang nghẹn một bụng ủy khuất mà không thể tuôn ra.
Nhưng khoan đã, Tống Nhược Lạc ngây người ra. Bởi biểu cảm bây giờ của Văn Tích, nếu không phải thật sự chú ý, có lẽ sẽ hiểu lầm đó là biểu hiện của sự đau khổ tột cùng. Còn trước đó, con bé này rõ ràng là cười. Vậy tức là lời khuyên nhủ của mình chẳng khác nào công dã tràng. Nội tâm Tống Nhược Lạc nhảy dựng.
Chắc hẳn đã yêu rồi, nhưng kiểu này là không ổn!!! Làm sao Văn Tích bé bỏng của nàng lại phải rơi vào hang tối như vậy chứ, rõ ràng là em bị thiệt cơ mà. Hay vì đó là lần đầu mà em lầm tưởng đây?!
Văn Tích ngẩng đầu cười cười, “Chị Nhược Lạc à, không có chuyện gì không có chuyện gì. Em với đối phương cũng không có phát sinh cái gì. Sự thật. Người ta chỉ đưa em vào khách sạn thôi, không có cái gì khác.”
Tống Nhược Lạc tựa hồ hoài nghi: “Thật vậy chăng? Em không phải nói dối để chị không đau lòng đấy chứ?”
Văn Tích cười ha ha, đẩy đẩy cánh tay Tống Nhược Lạc: “Em nói chính là thật, với cả chị yên tâm, em nhớ lại rồi, người kia là phụ nữ, không có gì ha ha.”
Qua rồi vài ngày, Tống Nhược Lạc vẫn luôn là quan sát từng biểu cảm trên mặt Văn Tích. Thấy Văn Tích cũng không còn vẻ gì là để ý đến những chuyện đã phát sinh, nàng tựa như đã lo lắng dư thừa rồi. Văn Tích không có việc gì liền ổn. Nhưng dường như mấy hôm nay tâm tình con bé có vẻ không tệ, thỉnh thoảng còn ngân nga vài câu hát, rất yêu đời.
Cho nên hai hôm nay tan làm Tống Nhược Lạc vẫn thường lén lút đi theo Văn Tích, thăm dò nàng tiếp cận những ai, hay sau khi tan ca sẽ đi đâu. Nhưng Văn Tích vẫn rất ngoan ngoãn đúng giờ tan ca đi chợ về nhà, đóng cửa “bế quan tỏa cảng“. Nàng hơi hơi cảm thấy yên tâm một chút. Cải trắng không có dấu hiệu đi tìm heo để bị củng.
Còn Văn Tích không hề hay biết bản thân bị theo dõi, vẫn nhởn nhơ mơ mộng về chuyện đêm đó.
Nàng không khỏi liếm môi nhớ về thân thể người kia, cái người mà nàng chưa-từng-gặp-mặt bao giờ. Đối phương mềm mềm đàn hồi, làn da sờ vào cảm giác nhẵn nhụi mềm mịn... Văn Tích lắc lắc đầu cảm thán, mình quả nhiên quá biến thái.
Thời điểm hiện tại cách Tết nguyên đán đại khái khoảng 22 ngày. Cả văn phòng trong khoảng thời gian này chỉ vang lên tiếng lạch cạch từ bàn phím, im lặng đến mức còn có thể nghe cả tiếng hít thở.
Lượng công việc thì dồn dập, các tập số liệu bị đẩy đến bên bàn của Văn Tích còn không có dấu hiệu ngừng lại. Nàng âm thầm ôm ngực thống khổ, cái đống này phải sử dụng hết năng lượng tăng ca bảy ngày bảy đêm may ra mới kịp.
Nàng quay sang Tống Nhược Lạc còn đăng cặm cụi làm việc, liền ra vẻ bi thảm tột cùng khóc hu hu, “Chị Nhược Lạc thân yêu mến yêu, em muốn nghỉ việc.”
Tống Nhược Lạc khẽ liếc mắt nhìn nàng một cái, phỉ nhổ: “Không làm chết đói, để xem ai nuôi em.”
“Chị nhìn bàn làm việc của em xem, này là ép công, tư bản muốn ép khô em luôn.” Nàng vẻ mặt đáng thương chỉ chỉ xấp giấy nằm lộn xộn trên bàn làm việc.
Đáp lại vẻ bi thống của nàng, Tống Nhược Lạc chỉ hừ nhẹ một tiếng coi thường. Nhưng Văn Tích nào có nghiêm túc được miếng nào nữa, nàng ở đó ca thán không ngừng, từng câu từng chữ sầu não lởn vởn quanh đầu làm Tống Nhược Lạc chỉ biết đỡ trán.
“Em có thôi đi không hả, công việc làm xong chưa. Không hoàn thành đúng hạn, cấp trên cắt lương của em thì đừng đến mượn chị.” Tống Nhược Lạc giơ tay lên định nhéo lên vành tai của Văn Tích một cái, nhưng Văn Tích rất nhanh né tránh.
Văn Tích ánh mắt long lanh, hai tay ôm lấy cánh tay Tống Nhược Lạc: “Chị nỡ để em chết đói hay sao, ư hu hu.”
Tốn Nhược Lạc bỗng dưng thấy phiền.
Chưa đợi Văn Tích kịp oán thán xong, cửa phòng làm việc đã bị đẩy ra. Lý Từ Khương vẻ mặt phấn khởi, trên tay cầm một xấp thiệp mời bước vào. Hắn đi đến từng bàn từng bàn phân phát.
Hôm nay công ty tuyên bố tổ chức tiệc tất niên, ai cũng đều phải đi.
Văn Tích đón lấy tấm thiệp mở ra đọc nội dung, mặt ủ mày ê, này chắc phải trốn tiệc thôi, ai đời công việc chưa xong lại đi chơi bời. Nhưng chưa chờ nàng kịp nghĩ xong, Lý Từ Khương đã vỗ vỗ tay thu hút sự chú ý, rồi bổ sung thêm: “Vì để cho mọi người có thời gian chuẩn bị, công ty đặc cách cho tất cả được nghỉ sớm. Và đặc biệt sẽ không chấp nhận bất cứ lý do vắng mặt nào, mong mọi người chú ý.”
Nghe đến được nghỉ, mọi người đồng loạt tung hô, toàn bộ tài liệu đều bị gạt bỏ sang một bên. Văn phòng bỗng chốc trở nên náo nhiệt hơn hẳn.
Nhìn chằm chằm thiệp mời trong tay, Văn Tích nhất thời nghẹn họng, không biết nói gì. Xung quanh đồng nghiệp đang rần rần thảo luận xem tối nay nên mặc gì cho đẹp. Hình như nhân dịp này công ty còn bổ nhiệm chức Tổng giám đốc, cho nên mọi người to nhỏ phải có mặt đầy đủ. Không đến sẽ cắt tiền thưởng cuối năm.
Trưởng phòng Lý phụ trách dẫn dắt bộ phận làm việc của Văn Tích, tên đầy đủ là Lý Từ Khương, người được toàn bộ nhân viên nữ trong phòng làm việc say đắm vì khí chất cộng với khuôn mặt đẹp trai, nụ cười ôn nhu, luôn dịu dàng với mọi người, nhất là với các nhân viên nữ. Đặc biệt từ lúc Văn Tích tiến vào Anh Tài được hơn nửa năm, Lý Từ Khương thể hiện tình cảm với nàng khác hẳn với những người khác, làm cho các nữ đồng nghiệp tiếc nuối. Mà mọi người trong công ty thấy Văn Tích cũng mang vẻ đẹp khí chất thanh thuần, nhân phẩm tốt mà cách làm việc cũng rất ổn, thậm chí phải nói là làm việc vô cùng xuất sắc, thỉnh thoảng trêu chọc gán ghép hai người. Chẳng qua Lý Từ Khương chưa có tỏ tình với Văn Tích lần nào.
Lý Từ Khương đặc biệt để ý đến nàng, cũng từng ngỏ lời muốn cấp trên nâng chức vụ cho Văn Tích lên vị trí cao hơn, bởi hắn thấy như vậy mới phù hợp với năng lực của nàng. Nhưng Văn Tích luôn từ chối tiếp nhận thăng chức. Vì nàng cho rằng bản thân không xứng với vị trí đó.
Thật ra không phải nàng không xứng. Nói rõ hơn về Văn Tích, nàng khá lười, không có chí tiến thủ. Chức vụ càng cao, đồng nghĩa với lượng công việc càng nhiều. Nàng cảm thấy bản thân còn đang rất trẻ, chơi bời thỏa mãn trước rồi sau này nói tiếp.
Lý Từ Khương nhẹ nhàng bước lại gần bàn làm việc của Văn Tích, nở nụ cười sáng láng. Đây là nụ cười thân thiện thường được hắn bày tỏ ra với mọi người, riêng Văn Tích thì còn thêm nhiều một điểm yêu chiều, sủng nịnh.
“Tiểu Tích, buổi tối em có muốn đi chung với anh không. Hai chúng ta kim đồng ngọc nữ, trai tài gái sắc, đi chung chắc chắn sẽ hợp. Thêm nữa, đi như vậy mới không cô đơn.”
Văn Tích nhìn người trước mắt, nụ cười của Lý Từ Khương khẳng định là câu nhân. Đổi là người bình thường khác có lẽ đã sớm gục ngã, nhưng hiện tại là Văn Tích, rất tiếc nàng không có hứng thú.
“Thật ngại, trưởng phòng Lý, anh cứ đi trước. Em không quen đi chung với người lạ.”
Người lạ Lý Từ Khương:“...”
“Vậy buổi tối anh đến đón em đi.”
Đối diện với Lý Từ Khương mãi luôn đôi co cò kè mặc cả, Văn Tích đã thành thói quen, rất không nể mặt mà từ chối lời mời của Lý Từ Khương.
“Trưởng phòng à, em có chân có xe, có thể tự đến mà. Em đi trước, cáo từ.” Nói xong Văn Tích liền thu dọn tài liệu chuồn về, còn không quên chào đàn chị ngồi kế bên đang vểnh tai nghe chuyện, “Chị Nhược Lạc, em về trước đây.”
Mấy kẻ đóng vai ăn dưa quần chúng trong này nhìn mãi cũng quen mắt, đoán trước kết quả sẽ như vậy, không khỏi trêu trọc Lý Từ Khương một phen.
“Tiểu Lý vẫn chưa bỏ cuộc sao, ha ha.”
“Trưởng phòng quá kém, chỉ là một cô gái mà vẫn mãi không thể làm cô ấy động tâm ha ha ha ha.”
“Trưởng phòng mau từ bỏ đi thôi, Tiểu Tích không thích cậu rồi. Nếu không cô ấy đã sớm động tâm thích cậu.”
Một vài nhân viên nữ cũng hùa theo mà khẽ lau khuôn mặt, “Vẫn còn có em đây, em vẫn hàng ngày chờ trưởng phòng làm chồng cơ mà.”
Lý Từ Khương nhìn theo bóng dáng Văn Tích khuất dần khỏi cửa phòng, lại nghe mọi người đùa dỡn, cũng chỉ biết cười cười.
Tống Nhược Lạc nhìn trước mắt chàng trai dáng người cao ráo, mặt mày sáng láng sạch sẽ, động viên: “Tiểu Lý đừng buồn, nếu không thể theo đuổi được Tiểu Tích thì thôi vậy. Chẳng phải rất nhiều người muốn làm bạn gái cậu hay sao.”
“Chính là em thực thích Tiểu Tích.” Lý Từ Khương trả lời mang khẳng định chắc chắn. Hắn quay sang Tống Nhược Lạc nói: “Nhất định em sẽ theo đuổi được cô ấy, một ngày nào đó cô ấy sẽ làm bạn gái, rồi là vợ của Lý Từ Khương này. Đến lúc đó mọi người nhớ chuẩn bị quà đến ăn tiệc chúc mừng cho em đấy.”
Lý Từ Khương cười ha ha sảng khoái, giống như lúc nãy người bị từ chối không phải hắn. Bởi hắn cũng tập mãi thành quen, bị Văn Tích từ chối nên mặt dày lên không ít.
Thấy mọi người còn chưa có trở về, Lý Từ Khương vỗ vỗ tay hô: “Được rồi mọi người, buổi tối còn có tiệc, tranh thủ về sớm chuẩn bị một chút”, sau đó cũng liền trở lại bàn làm việc thu dọn.