Yêu Một Người Bình Thường

Chương 3: Chương 3: Giao nhau




Mặc dù Văn Tích muốn trốn ở nhà là thật, nhưng tiền thưởng cuối năm khá nhiều, mất đi thì không được! Nàng thở dài thườn thượt mở cửa tủ lấy ra vài bộ quần áo, thử qua thử lại cuối cùng cũng tìm thấy một bộ ưng ý.

Đến nhà hàng mà công ty đặt trước, Văn Tích bắt gặp được Tống Nhược Lạc ở ngay cửa vào sảnh lớn. Nàng đến chạm nhẹ vào vai Tống Nhược Lạc chào hỏi.

“Đàn chị à, đến sớm vậy sao còn chưa đi vào.”

Tống Nhược Lạc liếc mắt: “Còn không phải là đang chờ em.”

Văn Tích sờ sờ đầu mũi, hình như không phải, em với chị cũng đâu có hẹn gặp nhau. Mắt nhìn thấy Tống Nhược Lạc sắp thật sự đi vào, nàng liền đuổi đến, sau đó cả hai song song tiến vào.

Trước mặt hai người là máy điểm danh giống hệt trên công ty, Văn Tích không còn điều gì để nói. Có cần làm đến mức độ này không, cũng quá điên rồ rồi đi.

Bỏ qua điều này, sau khi nhận dạng xong, Văn Tích cùng Tống Nhược Lạc tiến vào trong hội trường. Trong này ồn ào náo nhiệt khác hẳn với bên ngoài, mọi người ai cũng tụ năm tụ ba lại tán gẫu cùng nhau.

Thức ăn thức uống thì khỏi cần nói, muốn ăn thứ gì, ăn bao nhiêu đều được. Lâu lâu còn có người phục vụ đưa rượu đến cho khách. Văn Tích tặc lưỡi, nhưng được một cái tốt là công ty ra tay vô cùng hào phóng.

Đứng ăn uống một chỗ cùng với Tống Nhược Lạc, thỉnh thoảng cứ cách một lúc sẽ có người đến cùng các nàng mời rượu nói chuyện phiếm, rồi lại tiếp tục đi. Văn Tích thấy mình đang dần bị hút cạn hết sức lực rồi.

Nàng đưa mắt quan sát toàn bộ hội trường, ngoài những nhân viên trong công ty, còn có khá nhiều khách mời khác. Chủ yếu là các đối tác kinh doanh của Anh Tài. Hoặc đến để hàn gắn thêm quan hệ, hoặc là nhân cơ hội kí thêm được một vài hạng mục làm ăn mới.

Nhưng điều này không liên quan đến nàng. Cái khiến Văn Tích để ý nhất chính là, Lý Từ Khương dường như đang tiến về phía bên này. Văn Tích cảm thấy phiền đến hoảng rồi. Nàng kéo nhẹ tay Tống Nhược Lạc bên cạnh.

“Chị, ài, mau cứu em.”

“Làm sao vậy.” Tống Nhược Lạc ghé qua hỏi lại nàng.

Trong giọng Văn Tích mang theo chút gấp gáp: “Trưởng phòng Lý hình như đang đi qua đây. Em trốn tạm đi nơi khác đã. Nếu anh ta có hỏi, cứ bảo chị không biết.” Sau đó vội vàng chạy đi mất.

Tống Nhược Lạc nói với theo: “Ơ này, từ...” Nhìn cánh tay đang giơ trên không trung nhằm kéo lại nàng mà không kịp, Tống Nhược Lạc chỉ biết lắc đầu thở dài. Nhưng chưa kịp ổn định, Lý Từ Khương đã bước đến đây rồi.

“Em còn tưởng mới vừa nhìn thấy Văn Tích đứng đây mà. Chị biết em ấy đi đâu không“. Lý Từ Khương nhìn ngó xung quanh dò hỏi.

Tống Nhược Lạc nắn nắn cái nĩa trong tay trả lời. “Không có... Chắc em ấy đi vệ sinh rồi đi.” Nàng cũng không có muốn nói dối đâu...

Nghe được Tống Nhược Lạc trả lời, Lý Từ Khương chỉ đành ngậm ngùi nói cảm ơn một tiếng rồi cụp đuôi rời đi.

Còn Văn Tích sau khi chuồn khỏi cái đuôi cô hồn, rất tự nhiên thoải mái thả lỏng người.

Văn Tích lựa một chỗ tối để tránh tầm nhìn của người khác. Trên người nàng mặc một bộ âu phục xanh nhạt, khá tương đồng với tường của nhà hàng. Có vẻ thuận tiện cho việc lẩn trốn. Nàng cũng không còn đeo kính như lúc làm việc nữa. Tóc dài thả tùy tiện trên lưng, mặt vẽ một lớp trang điểm nhẹ. Cả người tỏa ra nguồn năng lượng, người lạ chớ gần.

Bình thường công ty không quan trọng việc ăn mặc của nhân viên, mọi người thích mặc gì đều được. Chỉ cần cảm thấy thoải mái làm việc là ổn. Nhưng yêu cầu sự lịch sự tối thiểu vẫn phải có, không mặc quần áo quá hở hay gây phản cảm, làm mất hình ảnh của công ty. Cho nên Văn Tích đi làm mặc đồ vẫn tùy tiện một chút.

Nếu chỉ đơn thuần là tiệc cuối năm, Văn Tích vẫn có thể lựa chọn một bộ đồ thoải mái mà mặc vào.

Nhưng hôm nay thì khác. Việc bổ nhiệm chức vụ Tổng giám đốc khá quan trọng. Bởi người này sẽ trở thành một trong những lãnh đạo cấp cao của cả công ty, cho nên, các cá nhân cần phải thể hiện bản thân tôn trọng và đề cao vị Tổng giám đốc mới này. Cũng là để tôn trọng chính mình không phải người tùy tiện.

Đèn dần bị tắt đi, thay vào đó trên sân khấu bắt đầu xuất hiện một nhóm người nhảy hiện đại. Tiếng nhạc xập xình ồn ào, Văn Tích tìm tư thế thoải mái đứng dựa lưng vào tường, vừa ăn vừa xem mấy người trên kia nhào lộn đủ trò.

Tiếp theo đó là đến Chủ tịch tập đoàn Anh Tài. Phùng Mộc Thủy trang trọng bước lên trên khán đài lớn. Vẫn là mấy lời chúc khuôn khổ, khích lệ khuôn khổ, động viên khuôn khổ đến từ vị trí nhà lãnh đạo, nàng nghe đến nhàm chán.

Chờ lão tổng phát biểu xong, toàn bộ nhân viên trong hội trường đều là vỗ tay cho có lệ. Thay thế cho lão Phùng là thư kí Tôn, cô ấy khẽ đẩy cặp mắt kính màu vàng kim, tư thế nghiêm chỉnh.

“Thay mặt cho Chủ tịch Phùng, tôi xin trịnh trọng tuyên bố, cô Mạc Ninh Tử, người mới hoàn thành việc du học ở Pháp trở về, từ nay sẽ tiếp quản chức vụ Tổng giám đốc của tập đoàn chúng ta. Xin mời tân Tổng giám đốc Mạc.”

Lời vừa dứt, một bóng đen bỗng chốc đi lướt qua Văn Tích, làm cho nàng giật mình xém rơi ly rượu trên tay. Tóc màu hạt dẻ xoăn nhẹ, bộ lễ phục dạ hội màu trắng, trên người nàng ấy có mùi thơm tựa hoa hồng.

Văn Tích ngơ ngác nhìn đối phương đang dần tiến đến khán đài. Mọi người xung quanh dường như cũng ngừng lại vài giây rồi tách ra hai bên tạo thành một lối nhỏ cho người kia đi lên.

Mạc Ninh Tử bộ dạng nghiêm túc chỉnh lại micro. Nàng mỉm cười nhìn toàn bộ hội trường, giọng nói cất lên nhẹ nhàng trong trẻo.

“Chào mọi người, tôi là Mạc Ninh Tử, từ nay sẽ trở thành Tổng giám đốc của Anh Tài. Bản thân tôi vẫn còn rất nhiều điều thiếu sót trong việc lãnh đạo. Hy vọng nhận được sự giúp đỡ từ mọi người.”

Nói xong, Mạc Ninh Tử khẽ cúi người xuống. Không biết mở màn là ai, dần dần tiếng vỗ tay lan ra cả phòng. Văn Tích không nhịn được, cũng đặt ly rượu xuống vỗ tay.

Chức vị mới bổ nhiệm đã xong rồi, mọi người dần dần tản ra bắt đầu tập trung ăn uống. Đi kèm đó là những màn chào hỏi xã giao, tạo mối quan hệ làm ăn với các đối tác khác.

Văn Tích không thích tham gia vào nơi tụ hợp làm ăn này. Nàng lấy ra điện thoại để lại lời nhắn cho Tống Nhược Lạc, rồi sau đó len lén chuồn ra ngoài bằng lối thoát hiểm, lao thẳng ra bãi đỗ xe. Dù sao phần lãnh đạo muốn chỉ là chào đón Tổng giám đốc mới, chứ không có ép phải ở lại cho đến khi hoàn tiệc.

Lúc đứng trước xe của mình, Văn Tích loáng thoáng nghe thấy cách đó mười bước chân có người đang ở nói chuyện điện thoại. Thật ra nàng không phải cố ý nghe lén, mà là lời nói bên đó cứ tự lọt vào tai nàng.

“Vâng, cảm thấy hơi mệt một chút.”

“Không cần phiền phức như thế, bắt xe là ổn rồi. Được, được. Yên tâm.”

Đối phương cúp máy xong, đột ngột quay người lại. Văn Tích bị bất ngờ ấp a ấp úng không biết phải giải thích thế nào. Nàng thấy đối phương tiến về phía mình, nhìn rõ mới biết là vị kia mới nhậm chức. Nàng giống như học sinh nhỏ trốn tiết bị giám thị bắt gặp, vội lên tiếng giải thích.

“T...Tổng giám đốc, tôi chỉ tình cờ đi ngang qua đây thôi. Ha ha. À phải, tôi đi lấy xe, xe đây.” Văn Tích lấy tay chỉ vào chiếc xe bên cạnh, biểu thị mình không có nói dối.

Nhìn Văn Tích cuống lên giải thích làm Mạc Ninh Tử cảm thấy có chút mắc cười. Nàng liền thuận thế trêu chọc một chút, giả vờ nhíu mày, “Bỏ về giữa bữa tiệc của công ty. Lại đứng nghe lén người khác nói chuyện điện thoại. Vậy lỡ như đó là chuyện cơ mật của công ty, bị bại lộ thì ai sẽ chịu trách nhiệm đây.”

Văn Tích mặt cười sượng trân, Mạc tổng à, tôi thấy vừa rồi hình như cô cũng không có nói chuyện gì liên quan đến công việc. Nhưng nàng nghĩ thì như vậy, chứ không dám nói.

Mạc Ninh Tử cũng không cố ý đùa dai nàng, cười nói: “Thật ra không có chuyện gì cả, chỉ là tôi hơi mệt, muốn gọi xe về nhà. Hay tiện thể cô lái xe đưa tôi về, chuyện vừa rồi tôi cũng bỏ qua. Coi như hòa nhau, thế nào?”

Trong lòng Văn Tích trợn trắng mắt. Chứ chẳng lẽ lại có chuyện gì, và cái lý do củ chuối gì đây. Này giống như đang lạm dụng chức quyền sai bảo nàng thì đúng hơn. Nhưng với tấm lòng nhân ái vị tha này, nàng cũng tặc lưỡi cho qua. Thôi coi như tiện đường, dù sao cũng là nàng có lỗi trước.

Mặt không tình nguyện khách sáo mở cửa xe cho Mạc Ninh Tử, cứ ngỡ người ta cũng chỉ là còn đang cùng mình nói đùa mà thôi. Ai mà ngờ lại ngồi vào thật. Trời ạ, của nợ. Văn Tích đành phải ngồi vào ghế lái, thắt dây an toàn xong liền thuận mệnh đánh tay lái rời khỏi nhà hàng, hướng về con đường theo chỉ dẫn của Mạc Ninh Tử. Con mẹ nó tiện đường ghê: nhà nàng, nhà Tổng giám đốc mới nhậm chức, đối xứng với nhau qua công ty! Nhưng mà tạm chấp nhận đi, ai bảo ngồi chung xe với nàng là một cô gái cơ chứ.

Lúc nãy không chú ý nhiều, bây giờ ngồi gần, Văn Tích mới có cơ hội quan sát đối phương tỉ mỉ hơn. Khuôn mặt trái xoan góc cạnh rõ ràng, sống mũi cao cao, cánh môi mỏng được đánh son đỏ tươi. Đôi mắt hàm chứa con ngươi màu hổ phách, hàng lông mi vừa dài vừa cong. Nước da nàng ấy trắng nõn, dù cao khoảng 1m7 nhưng trên người có da thịt đầy đủ nên nhìn không có điểm gầy. Được sờ nắn lên, khẳng định thoải mái.

Nhưng nếu mà nói ra, thì Mạc Ninh Tử không phải là mẫu người Văn Tích thích. Mạc Ninh Tử không xấu, nàng ấy khá đẹp. Mỹ nữ xinh đẹp ở trước mặt là thế, vậy mà không hiểu sao Văn Tích cứ thấy khác khác ở đâu.

Cảm nhận được không khí trong xe có phần cứng nhắc, Văn Tích thuận tay mở cửa sổ xe cho gió lùa vào. Nàng thích gió lạnh quật vào mặt, nhưng rồi lại nhìn thấy trên người Mạc Ninh Tử không có áo ấm liền nhanh tay kéo cửa kính lên, “Xin lỗi, vô ý quá.”

Mạc Ninh Tử cười cười: “Không sao.”

“Tôi...”

“Cô...”

Cả hai đồng thời lên tiếng, quay sang nhìn nhau, Mạc Ninh Tử thích thú nhướn mày.

“Cô nói trước...”

“Cô nói...”

Lại nữa.

“Tôi...” Lần này không khí trong xe im lặng khoảng 2 giây, sau đó cả hai đều bật cười trước sự ăn ý này.

Văn Tích vẫn là để cho Mạc Ninh Tử nói trước.

“Vậy cô có điều gì muốn biết không?” Mạc Ninh Tử thoải mái ngả lưng dựa lưng vào ghế, bâng quơ hỏi một câu.

Vậy từ đầu để cho tôi nói còn hơn!

“Cô sống ở nước ngoài từ nhỏ sao?” Văn Tích lịch sự hỏi nàng.

Mạc Ninh Tử cười cười: “Tại sao cô lại nghĩ như vậy.” Nàng nói câu này cũng không thật sự là đang hỏi lại Văn Tích.

“Thật ra tôi ở trong nước tốt nghiệp đại học xong, rồi mới nghe theo lời sắp xếp của người nhà mà sang Pháp tiếp tục học tập.”

Văn Tích ồ một tiếng đáp ứng. Sau đó nàng dường như phát hiện ra đã bỏ rớt điều gì.

“Quên không tự giới thiệu. Tôi tên Văn Tích, năm nay đã hai bốn mùa xuân xanh.”

Chờ đợi một lúc không thấy hồi đáp, Văn Tích quay sang nhìn. Chỉ thấy đối phương đang ở nhướn mày đầy hứng thú quan sát nàng.

Sống lưng đột nhiên cảm thấy hơi lạnh.

“Còn tôi là Mạc Ninh Tử...”

“Tôi biết.” Văn Tích theo bản năng đáp lại, mà không hề hay biết rằng mình vừa mới ngắt lời người khác. “Lúc nãy cô đã nói khi nhậm chức.”

Mạc Ninh Từ bật cười, làm Văn Tích đầu đầy dấu chấm hỏi nghiêng sang nhìn nàng.

“Thật ra cái tôi muốn nói, là tôi lớn tuổi hơn. Cô nên gọi tôi một tiếng chị mới phải.” Biểu tình của Mạc Ninh Tử trở nên nghiêm túc hơn.

Văn Tích: “À, ra là già hơn tôi sao. Chỉ là gọi chị thôi, cũng không việc gì.”

Câu nói vừa từ trong miệng Văn Tích thốt ra đã làm cho Mạc Ninh Tử câm nín. Nàng chỉ đơn giản là chọc ghẹo cho Văn Tích đỏ mặt thôi. Nhưng người này có nhất thiết phải trực tiếp nói nàng già như vậy không?

Hai người ngồi trên xe vừa đi vừa tán gẫu, đoạn đường mười lăm phút cuối cùng cũng đến nơi. Dừng xe trước cổng một khu biệt thự cao cấp, Văn Tích há hốc mồm: Nhà giàu chắc luôn. Mạc Ninh Tử và Văn Tích đồng thời xuống xe.

“Có muốn lên nhà tôi ngồi một lát không?” Mạc Ninh Tử mở lời.

Văn Tích nghĩ, dù sao cũng không thân thiết lắm, chỉ mới đưa về một lần mà thôi. Nàng bèn uyển chuyển từ chối. Mạc Ninh Tử cũng nhìn ra được nên không có níu kéo.

“Cảm ơn đã đưa tôi về, lái xe cẩn thận.”

Văn Tích ồ một tiếng, sau đó nhảy lên xe. Nhìn người đứng bên lề đường vẫy tay chào mà mỉm cười, nàng ngân nga vài câu hát rồi lái xe rời đi mất.

Mắt thấy xe của Văn Tích đi xa dần, Mạc Ninh Tử quay đầu đi vào. Cửa mở ra, trong phòng tối tăm không có ánh sáng. Nàng đưa tay lên sờ lấy công tắc. Ánh đèn bất ngờ ập đến khiến nàng bị chói liền đưa tay che bớt. Chờ thích ứng được rồi, nàng mới quan sát xung quanh.

Căn biệt thự này, là cậu mua cho. Nàng chỉ mới dọn vào ở được mấy ngày, đồ đạc cũng chưa sắm nhiều lắm. Cho nên nhìn tổng thể có vẻ khá trống trải.

Mạc Ninh Tử tiến đến phòng tắm tắm rửa. Sau đó nàng ôm ipad ngồi lên sô pha, nhìn xem một ít tư liệu của công ty mà cậu nàng đưa. Đợi đến quá mười một giờ, nàng mới đi về phòng ngủ.

Nằm trên giường lớn, Mạc Ninh Tử hai tay giao nhau đặt trên ngực, nghĩ đến gia đình của nàng rồi ngủ mất.

Bên kia, Văn Tích đã sớm đi vào giấc ngủ từ lúc nào.

Sáng ngày tiếp theo, Văn Tích đem theo khuôn mặt tràn đầy năng lượng tiến vào chỗ ngồi. Tất nhiên phải có đầy năng lượng tích cực rồi. Công việc của nàng, vẫn chưa có làm xong được một phần ba. Văn Tích khí thế hừng hực điên cuồng gõ phím, đôi mắt như chim ưng liếc qua tờ tài liệu, lại nhanh chóng nhìn đến màn hình máy tính.

Tống Nhược Lạc cũng không xa lạ gì với hình ảnh này nữa. Văn Tích khẳng định đang bị deadline rượt đuổi. Nhưng mông nàng đặt xuống còn chưa kịp nóng ghế, đồng nghiệp phía bên kia đã bàn tán xôn xao.

“Nghe gì không, sáng nay có người thấy phó Chủ tịch lái xe chở Tổng giám đốc mới nhậm chức đi làm đấy.”

Phó Chủ tịch ở đây là ai, là Phùng Hách, con trai Phùng Mộc Thủy.

Mấy người kia nghe vậy liền xôn xao lên.

“Trời trời, vậy rốt cuộc là tình nhân bí mật hay là hai người họ vốn có hôn ước đây.”

“Nhưng chỗ chúng ta không có hào môn thế gia nào họ Mạc”

“Phòng bên cạnh nói là nhân tình....”

Văn Tích đột nhiên ngẩng đầu lên, “Chắc là tiện đường đấy.”

Có người nghe Văn Tích nói vậy liền hỏi sao nàng biết được.

“Hôm qua tôi có tiện đưa Tổng giám đốc về nhà. Vừa hay hướng đó cùng đường với nhà của Chủ tịch, nhưng gần hơn. Có lẽ là phó Chủ tịch bắt gặp Tổng giám đốc đi bộ nên sẵn đưa đi luôn. Dù sao cũng là lãnh đạo cấp cao mà.” Văn Tích giải thích, mà điều nàng nói là thật. Tổng giám đốc chắc là không có xe.

Mọi người nghe như vậy, cũng miễn cưỡng đồng ý với Văn Tích. Thêm nữa Lý Từ khương đã tiến vào, nên họ cũng trở lại làm việc. Nhưng như vậy không có nghĩa chuyện này sẽ bị dập tắt hoàn toàn, sau lưng khẳng định còn có người nói ra nói vào.

Lý Từ Khương bước về phía Văn Tích: “Số liệu trong bản hợp đồng với công ty này có thay đổi một chút. Em chịu khó xem rồi sửa lại, vất vả em rồi.”

Văn Tích cầm lấy văn kiện, gật gật đầu.

Nhưng Lý Từ Khương vẫn chưa có rời đi. Nàng nâng mắt nhìn lên, chỉ thấy hắn đang nhìn chằm chằm vào nàng. Cũng không phải cái nhìn thô kệch gì, nhưng nó quá mức rõ ràng, khiến cho Văn Tích hơi nhíu mày khó chịu.

Lý Từ Khương chống tay lên mặt bàn mở lời: “Hôm qua anh tìm em mãi nhưng không thấy.”

Lại còn phải nói sao, nàng cố tình trốn đi thì mong gì được hắn tìm thấy chứ.

Văn Tích sắc mặt không đổi đáp: “Hôm qua em có chuyện nên về trước... Trưởng phòng Lý, anh không có chuyện gì thì trở về, công việc của em còn rất nhiều thứ cần xử lý đây.”

“Ngắm em có được coi là chuyện quan trọng không?” Lý Từ Khương nhướn mày đầy thích thú.

“Hay để em xin lãnh đạo cho anh thêm chút việc nữa, chứ nhìn anh có vẻ rảnh lắm.” Văn Tích cũng không thèm chấp hắn.

Lý Từ Khương vội vàng xua tay liên tục: “Ây đừng, anh đi liền đây.” Hắn nói xong, mang theo dáng vẻ luyến tiếc cũng thành thật mà đi khỏi rồi.

Tống Nhược Lạc ngồi bên cạnh quan sát hai người, thấy vậy liền bật cười.

“Em đó, vô tình đến vậy sao.”

Văn Tích cũng đến lười để ý đàn chị: “Không nên cho người mình không thích có hy vọng. Sau này đỡ mang rắc rối cho cả hai người.”

Tống Nhược Lạc suy ngẫm lại, cũng rất có lý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.