Văn Tích điên cuồng cặm cụi làm việc. Hộp cơm Tống Nhược Lạc mua cho nàng từ lúc trưa nàng cũng chưa có ăn. Hiện tại trời sắp tối rồi.
Tống Nhược Lạc mắng nàng: “Em đây là sẽ chết trước khi kịp giàu đấy.”
Nhưng đáp lại một đàn chị đang tức giận, Văn Tích chỉ cười hì hì nói không sao đâu. Tống Nhược Lạc tự biết bản thân nói không nổi nàng.
Trước lúc về, Tống Nhược Lạc còn nhắc nhở Văn Tích rất nhiều lần nữa. Thỉnh thoảng thông báo tin nhắn từ Tống Nhược Lạc gửi đến có đẩy lên. Nàng vâng vâng dạ dạ trả lời rồi cũng đâu lại vào đấy.
Đến 8 giờ hơn, bụng Văn Tích sôi lên ùng ục, kéo dài đến hơn mười giây. Lúc này Văn Tích mới cảm thấy bụng đói rã rời. Nàng nhìn đến hộp cơm còn đang đặt trên bàn liền cầm lấy đi vào phòng nghỉ của nhân viên.
Lúc nàng đang điều chỉnh nhiệt độ của lò vi sóng, ngoài cửa thấp thoáng có bóng người. Văn Tích sợ hết hồn. Giờ này trong ty còn ai nữa đâu. Không lẽ nàng gặp ma rồi!
Đang lúc sợ hãi sắp hét ra tiếng, đèn phòng được bật lên. Mạc Ninh Tử nhìn thấy Văn Tích ngồi xổm trên sàn nhà nhắm nghiền hai mắt lại liền có chút khó hiểu.
“Trời tối rồi sao còn không về nhà?” Mạc Ninh Tử lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
Văn Tích sau khi nghe được có giọng nói của người khác liền thở phào nhẹ nhõm. Nàng từ từ mở mắt, đối diện mình là Tổng giám đốc. Nhưng phát hiện ra bộ dáng hiện tại của chính mình không có chút hình tượng nào, Văn Tích liền rơi vào lúng túng.
“Tôi ở lại tăng ca. Tổng giám đốc thì sao.”
Nghe được Văn Tích thở ra, Mạc Ninh Tử lại càng khó hiểu.
“Gọi chị.” Giọng thay đổi cũng thật nhanh.
Văn Tích: Xin hãy nói vào trọng điểm.
“Chị cũng ở tăng ca sao?” Mặc dù là không muốn, nhưng Văn Tích cũng phải miễn cưỡng kêu lên một tiếng, dù sao nàng ấy cũng là cái người già hơn.
Nghe được câu trả lời vừa ý, Mạc Ninh Tử mới hài lòng. Nếu biết được suy nghĩ thật sự của Văn Tích, chắc chắn Mạc Ninh Tử sẽ không ngần ngại mà bóp chết đối phương.
“Phải, mới nhậm chức, còn chưa có quen lắm. Công việc cũng nhiều nữa.” Mạc Ninh Tử than thở.
Văn Tích: “Vừa hay tôi cũng đang làm việc, hay là Tổng giám...”
Lời nói còn chưa dứt, Mạc Ninh Tử đã ném lại đây một cái liếc mắt sắc bén.
Văn Tích rụt cổ: “Ý của em là, ha ha, chị có thể đem đống văn kiện sổ sách đó xuống đây, em sẽ cùng chị làm. Chỗ nào chưa ổn thì có thể trao đổi với nhau.”
Mạc Ninh Tử mới hài lòng gật gù: “Cũng có lý lắm. Em chờ một lát, chị xuống liền.”
Nói xong Mạc Ninh Tử đi ra ngoài, nhưng giọng nàng còn không ngừng nói vọng vào, “Cơm của em, chị cũng muốn ăn một ít.”
Văn Tích:...
Tự mua mà ăn đi chứ.
Nói thì nói vậy, nhưng Văn Tích vẫn rất sẵn lòng để hai người tụm lại một chỗ ăn chung hộp cơm. Sau đó ai làm việc của người đấy. Thỉnh thoảng Mạc Ninh Tử bị vướng mắc số liệu, Văn Tích sẽ nghiêng người sang giải thích cho nàng.
Hơn mười giờ tối, Mạc Ninh Tử đã xử lý công việc xong xuôi rồi. Văn Tích thấy vậy cũng liền tắt máy thu dọn.
“Của em còn chưa xong mà.” Mạc Ninh Tử hỏi.
Văn Tích ra vẻ không bận tâm: “Mai rồi làm tiếp cũng được, không vội.”
Cả hai tắt điện cùng xuống tầng hầm, trong công ty hiện giờ ngoài bảo vệ ra thì không còn ai cả. Văn Tích mở lời muốn đưa Mạc Ninh Tử về. Lý do là buổi tối bắt xe không an toàn. Mà dù sao cũng không thể để mặc nàng ấy được.
Mạc Ninh Tử cũng không có làm màu từ chối mà đồng ý cái rụp. Dẫu sao bỏ qua ý tốt của người khác sẽ chỉ làm khổ cái thân. Sau khi ngồi yên vị trên xe, Mạc Ninh Tử đột ngột nói muốn đi ăn khuya. Văn Tích cũng chiều theo ý nàng đi đến một quán ăn ven đường.
Ấy đừng, không phải là Văn Tích keo kiệt đến mức đưa Mạc Ninh Tử đến đây. Là yêu cầu của Mạc Ninh Tử, nàng ấy bảo muốn ăn xiên nướng. Trước khi bước xuống xe, Văn Tích kéo lại nàng: “Hay chúng ta đổi chỗ khác đi.”
Mạc Ninh Tử quay đầu nhìn nàng cười cười trêu chọc: “Em chê rẻ à, hay là sợ mất vệ sinh.”
“Không phải...” Văn Tích quả thật là không có chê.
“Vậy thì được rồi.” Mạc Ninh Tử mỉm cười tháo dây an toàn đi xuống. Văn Tích cũng vội vàng theo sau nàng.
Thời tiết dạo gần đây rất tốt, trời đã bắt đầu ấm hơn hẳn. Ông chủ còn thoải mái mặc một cái áo cộc tay mát mẻ đứng nấu ăn. Văn Tích lấy giấy mềm lau sơ qua ghế ngồi rồi đưa cho Mạc Ninh Tử. Thấy nàng ấy vui vẻ nhận lấy, mới quay lại lau ghế cho chính mình.
“Em muốn ăn gì?” Mạc Ninh Tử ngồi xuống ghế hỏi nàng.
Văn Tích: Đến quán xiên nướng thì còn đòi ăn gì.
“Đều được, chị ăn gì em ăn theo.” Văn Tích trái lương tâm trả lời.
Mạc Ninh Tử gọi vào chỗ quầy hàng: “Ông bà chủ, làm ơn cho một phần xiên nướng, một phần chân gà nướng, một tô mì xào. À phải rồi, thêm hai lon bia nữa.” Xong xuôi mới quay qua hỏi Văn Tích, “Những thứ ấy chị gọi, em có ăn được không.”
Văn Tích há hốc mồm, gọi nhiều như vậy có thể ăn hết sao. “Em ăn được. Nhưng hai người ăn có phải hơi nhiều không.”
“Lo gì chứ, yên tâm, sẽ không phung phí.” Mạc Ninh Tử bật cười.
Văn Tích ngại ngùng cúi thấp đầu. Nhưng như chợt nhớ ra đã bỏ quên thứ gì liền quay về phía quầy hàng, “Khoan, từ từ đã ông chủ. Mì xào làm ơn thêm một phần đừng cho hành, cảm ơn.” Văn Tích theo bản năng vội vàng nói.
Mạc Ninh Tử đôi mắt tròn xoe nhìn nàng: “Em không ăn được hành lá sao?”
Câu hỏi này làm Văn Tích ngượng ngùng, “Cũng không hẳn. Nhưng mùi vị không được, vừa dở vừa khó ăn.”
“Vậy rau thơm thì sao?” Mạc Ninh Tử như bám được vào một chuyện thú vị liền hỏi thêm.
Văn Tích sờ sờ đầu mũi: “Cũng tùy loại, nhưng đa số sẽ không ăn.”
Mạc Ninh Tử gật gù biểu thị đã biết. “Vậy chỉ lấy một phần không hành lá của em thôi.”
“Như vậy có vẻ không ổn lắm đâu.”
Bỗng nhiên trên trán nổi lên một cái búng nhẹ để cho Văn Tích không thể hiểu: “Chị búng trán em làm gì?”
Mạc Ninh Tử chống cằm nhìn thẳng vào mắt nàng: “Đồ ngốc, chẳng phải em nói gọi nhiều ăn không hết hay sao. Không thêm hành mà thôi, cũng không khác biệt.”
Bị chính lời nói của mình được đối phương sử dụng để phản bác lại, Văn Tích cũng chỉ biết ậm ừ đồng ý.
Chờ khoảng năm phút, chủ quán đã đem đồ ăn đặt lên trên chiếc bàn nhựa, bà chủ còn nhiệt tình đưa cho các nàng hai cái chén. Văn Tích đưa tay nhận lấy, sau đó lại cầm lấy giấy ăn lau sơ qua. Nàng cẩn thận cầm lấy đũa kẹp mì bỏ vào chén, rồi mới đưa cho Mạc Ninh Tử, cho nàng ấy ăn trước.
Mạc Ninh Tử thấy Văn Tích cẩn thận như vậy, không khỏi hâm mộ.
“Chàng trai nào mà lấy được em làm vợ chắc là phúc dành cả mấy đời. Người gì đâu mà cẩn thận, lại biết chăm sóc người khác như vậy chứ.”
Văn Tích dừng động tác trên tay, nâng đầu nhìn nàng ấy cười ngượng, “A, thật ra em cũng không có tốt vậy đâu.”
Nhìn ánh sáng trong mắt Văn Tích ảm đạm xuống, Mạc Ninh Tử không nói nữa.
“Không có gì đâu, mau ăn kẻo nguội.” Văn Tích không để ý, nàng vừa ăn mì vừa nói.
Mạc Ninh Tử cười nhìn nàng ăn, “Vậy chờ lúc nào em cảm thấy yên tâm thì nói cho chị biết sau, chị luôn sẵn sàng nghe em tâm sự.”
“Em sợ nói ra rồi, chị trốn không kịp.” Văn Tích liếc nhìn một cái.
“Chị không có xấu tính như vậy.” Mạc Ninh Tử phản bác.
Văn Tích ngậm một miệng mì sợi, má phồng sang hai bên như một nhóc Hamster bé nhỏ ham ăn, cười đùa: “Ai biết được lòng người cơ chứ.”
Hai người lại tiếp tục đùa dỡn như vậy, dường như mối quan hệ của cả hai cũng đang dần được thu hẹp lại khoảng cách. Cũng không thể không nói, đồ ăn chỗ này khá ngon, lại thêm bụng đói, để cho hai người ăn uống càng thêm nhiệt tình. Chẳng mấy chốc chỗ đồ ăn trên bàn đã hết sạch sẽ.
“Đồ ăn ngon.” Văn Tích ngồi ưỡn thẳng lưng, vừa xoa xoa cái bụng no căng, đơn giản nói ra vài từ.
Mạc Ninh Tử thì tao nhã hơn, nàng chỉ cười nhẹ, “Thật sao, lần sau lại dắt em đi tiếp.”
Văn Tích bỗng dưng nổi lên tâm tư muốn trêu chọc, nhướn lông mày nhìn nàng: “Địa chỉ quán em đều biết rồi, còn cần phải đợi chị dắt đi hay sao, hửm.”
Một tiếng hửm này của Văn Tích để cho Mạc Ninh Tử nhất thời rơi vào hoang mang. Nàng trầm ngâm suy nghĩ, quả thực nơi này không cần bản thân đưa Văn Tích đi nữa, tự nàng ấy có thể đến đây ăn.
“Nhưng chị có thể giới thiệu cho em mấy chỗ khác cũng có đồ ăn ngon không kém.” Mạc Ninh Tử trả lời nghiêm túc.
Nghe được Mạc Ninh Tử đã rơi vào trò đùa của mình, Văn Tích bật cười ha hả, “Em nói đùa chị thôi. Có đi thì chúng ta cùng nhau đi, không đánh lẻ.”
Mạc Ninh Tử biết mình vừa bị đùa giỡn, “Em nói thật à?”
Văn Tích lấy lại dáng vẻ nghiêm túc, thành thành thật thật gật đầu: “Em nói thật, đã lừa chị bao giờ đâu.”
Mạc Ninh Tử: Chắc em từng hứa với chị cái gì.
Nhưng nghe được câu trả lời từ đối phương, Mạc Ninh Tử vẫn rất là vui vẻ tin tưởng lời hứa vô căn cứ này.
Cứ như vậy, trong suốt hơn bốn ngày tăng ca cùng nhau. Văn Tích cuối cùng cũng hoàn thành công việc, nhanh hơn dự kiến vài ngày. Nàng cảm thấy, có phải là do Mạc Ninh Tử ở giúp đỡ nàng làm việc không. Nhưng Văn Tích nhanh chóng lắc đầu. Không có khả năng đó. Là nàng giúp Mạc Ninh Tử mấy vấn đề lạ thì còn được.
Hôm qua đưa Mạc Ninh Tử về xong, Văn Tích trở lại căn hộ của mình đã gần mười hai giờ đêm rồi. Chờ đến khi nàng tắm rửa xong nằm ở trên giường đã qua ngày.
Nhưng mà Văn Tích không có ngủ liền. Nàng cầm điện thoại lên mạng xem một ít tin tức tài chính với tin giải trí, sau đó lại lướt douyin đến 3 giờ sáng.
Cho nên Văn Tích bây giờ vẻ mặt bơ phờ, ngủ gà ngủ gật. Tống Nhược Lạc nhìn thấy chỉ biết lắc đầu ngao ngán.
Giờ nghỉ giải lao, Tống Nhược Lạc hối thúc nàng mau đi pha cà phê uống cho tỉnh táo lại. Văn Tích cũng rất nghe lời đi rồi. Đang lúc Văn Tích rót cà phê ra tách, nàng lại nghe hình như có kẻ đang bàn tán chuyện về Tống giám đốc. Là mấy người ở bộ phận nhân sự.
“Tôi thấy Tổng giám đốc đi với phó Chủ tịch mấy ngày rồi. Nhìn qua có vẻ thân mật lắm.”
Người kia che lại miệng đáp: “Còn nói sao. Nếu không phải bạn gái thì cũng thuộc dạng bao nuôi.”
Lại có người phản bác: “Bạn gái gì chứ. Tôi nghe nói, phó Chủ tịch đã có bạn gái lâu rồi.”
“Há, vậy là trà xanh à. Cũng chẳng phải loại tốt đẹp nhỉ.”
“Không khéo chuẩn bị mấy ngày nữa có đánh ghen đấy.”
Một đám người thi nhau ta nói một câu, ngươi nói một câu, sau đó lại cười ha ha. Văn Tích nghe ngứa tai, thò đầu qua.
“Chưa tìm hiểu rõ ngọn ngành, mấy người nói vậy không thấy quá đáng à.”
Một người trong số họ nghe vậy liền hỏi ngược lại nàng, “Sao cô biết là không có gì? Hai người họ qua lại với nhau nó rõ như ban ngày.”
“Những lời nói đấy toàn là suy đoán của mấy người. Chỉ dựa vào vài hành động bình thường của hai người họ, lại còn thêm mắm dặm muối vào xào nấu. Lỡ hai người học là bạn học cũ thì sao, người nhà thì sao. Có vô vàn trường hợp tại sao cứ nhất thiết phải là nhân tình chứ. Lại nói, nếu ai đó nói các người như vậy, đều không phải sự thật, các người còn nói được nữa sao.”
Văn Tích phun ra một tràng, sau đó cầm ly cà phê nóng hổi đi mất. Để lại sau lưng bốn năm con người đứng trơ mắt nhìn nhau. Đến khi lấy lại tinh thần thì đã không thấy bóng nàng đâu, chỉ có thể đứng phía sau chửi mắng.
“Cô ta nghĩ mình là ai vậy chứ. Tổng giám đốc cho cô ta tiền để nói tốt cho ả chắc.”
Có người cũng hùa theo đồng tình, giọng nói mỉa mai: “Phải đấy, phải đấy. Có người còn nhìn thấy cô ta cùng với ả Tổng giám đốc đi chung với nhau. Nếu không phải đã bị mua chuộc thì chính là đi sau nâng gót nịnh bợ.”
Nhưng mặc kệ sau lưng nói gì, Văn Tích đều không để bụng, chỉ thầm nghĩ đám người thích bàn tán này, chuyện gì cũng nghĩ ra cho được. Qua miệng lưỡi mấy người đó, không có cũng thành có.
Trở lại bàn làm việc, Văn Tích nhẹ nhàng đặt ly cà phê xuống. Sau đó nàng ngồi phịch vào ghế, ngả lưng ra sau nhắm mắt. Tống Nhược Lạc chỉ nghĩ là nàng mệt nên cũng không làm phiền đến nàng.
Văn Tích ngồi vắt chéo chân, hai tay đan vào nhau bắt đầu suy nghĩ, nhìn có vẻ rất trầm tư.
Nàng không hiểu, chẳng qua là giúp đỡ lẫn nhau mà thôi. Phó Chủ tịch với Tổng giám đốc đều là lãnh đạo, đứng ở trên tầng cao quản lý công ty, thì việc giúp đỡ, chào hỏi hẳn là chuyện bình thường. Mấy người kia có cần nhiều chuyện như vậy không cơ chứ, cũng đâu liên quan gì đến cơm áo gạo tiền của họ...
Văn Tích cảm thán, đúng là cuộc sống của người trưởng thành, toàn thị phi.
Buổi trưa Lý Từ Khương chạy qua chỗ nàng, rủ nàng với Tống Nhược Lạc đi ăn cơm. Văn Tích không biết phải lấy cái cớ gì để mà trốn, đành miễn cưỡng đồng ý.
Tống Nhược Lạc vốn nghĩ muốn tránh đi để tạo cho hai người bọn họ có không gian riêng tư, lại phát hiện ánh mắt ai oán nhìn nàng của Văn Tích, không thể chuồn.
Tống Nhược Lạc: Tôi khổ quá mà!!!
Ba người cùng nhau tiến về phía nhà ăn. Lúc tìm bàn, không hiểu sao hôm nay khu vực quanh bốn bức tường chật kín, ở giữa lại có rất nhiều bàn trống. Tiêu điểm chỉ tồn tại hai người ngồi.
Là Mạc Ninh Tử cùng Phùng Hách.
Mạc Ninh Tử thấy Văn Tích, nàng vươn cao tay vẫy nàng qua: “Văn Tích, qua đây ngồi cùng đi. Ở đây còn nhiều chỗ trống.”
Thật ra Văn Tích định tìm đại một chỗ nào đó để ngồi, tránh không làm phiền đến hai người kia. Nhưng đột nhiên nàng lại bị Mạc Ninh Tử gọi trúng tên. Không còn cách nào khác đành phải cùng đàn chị với Lý Từ Khương đi qua.
“Trùng hợp quá, phó Chủ tịch Phùng, Tổng giám đốc Mạc. Hai người cùng đi ăn cơm sao.” Lý Từ Khương trước tiên mở lời.
Phùng Hách ngồi đối diện với Mạc Ninh Tử gật đầu. Sau đó hắn ngồi chếch sang một bên để cho Lý Từ Khương ngồi xuống. Mạc Ninh Tử cũng chừa ra vị trí cho Văn Tích và Tống Nhược Lạc.
Lý Từ Khương thận trọng quan sát vị này phó Chủ tịch: “Ây da thật ngại quá, không biết chúng tôi ngồi ở đây có làm phiền phó Chủ tịch với Tổng giám đốc ăn cơm không.”
Tống Nhược Lạc cũng nhanh chóng tiếp lời: “Phải phải, hay là hai người cứ để ba người chúng tôi ngồi bàn bên kia cũng được.”
Mạc Ninh Tử không nói gì, nàng kéo tay Văn Tích ngồi lại.
Chỉ có Phùng Hách đáp lời. Hắn vừa cười vừa nói, không có vẻ gì hung dữ như những lãnh đạo khác: “Mọi người cứ ngồi đây ăn chung đi. Càng đông thì càng vui mà. Nếu chỉ có tôi với Tổng giám đốc Mạc, quá buồn tẻ.” Hắn lắc đầu than thở.
Ba người kia nghe xong, lại không thể không ngồi.
Văn Tích tự nhận thức được, mặc dù là có nói chuyện nhưng vẫn còn ẩn chứa sự gượng gạo. Không những thế, nàng cảm nhận hình như bàn của các nàng đang là trung tâm sự chú ý. Những bàn ăn xung quanh không ít thì nhiều, đều nhìn sang bên đây.
Một bữa trưa này, Văn Tích ăn không ngon.
Ngồi ăn được một lúc, Phùng Hách với Mạc Ninh Tử đều đã ăn xong. Hai người đứng dậy nói tạm biệt liền cùng nhau rời đi trước, để lại đám người Văn Tích thấy dễ thở hơn hẳn. Văn Tích cũng không còn thấy có ánh mắt đang nhìn mình nữa.
Cả phòng ăn cũng thay đổi bầu không khí. Xung quanh nói chuyện bắt đầu ồn ào lên. Văn Tích tự dưng hiểu lý do.
Lúc các nàng ăn xong, Văn Tích lấy cớ đi vệ sinh để tách ra khỏi Lý Từ Khương. Nàng đứng trước gương dặm lại son môi. Hai người bên cạnh vừa mới đi vệ sinh xong, vừa rửa tay vừa nói chuyện phiếm.
Lại là những câu nói xoay quanh về Mạc Ninh Tử. Dạo gần đây, người trong công ty bàn luận về Mạc Ninh Tử với Phùng Hách cũng quá nhiều đi. Văn Tích đột nhiên thấy bực tức trong lòng. Không phải bực khi Mạc Ninh Tử bị nói xấu, mà là vì Mạc Ninh Tử đã bị nói xấu còn đi chung với Phùng Hách!
“Các cô nói như là biết rõ hết vậy, ngồi trong góc nhà người khác hay gì.” Văn Tích tự dưng nổi cáu.
Hai người kia bị nói làm giật mình, quay sang nhìn nàng như nhìn vật lạ: “Cái người này bị điên chắc.” Xong rồi cũng nhanh chóng rời khỏi, sợ nàng lên cơn dại, cắn người.
Văn Tích tức nổ phổi, buông một câu chửi thề. Lúc này, cánh cửa phòng vệ sinh bị đẩy ra. Văn Tích ngạc nhiên phát hiện đó là Mạc Ninh Tử.
Nghĩ đến những lời nói của hai người kia đều bị nàng nghe thấy hết rồi, Văn Tích sợ nàng chịu đả kích, vội tiến lên thăm dò.
“Tổng giám đốc, mấy chuyện vừa rồi chị đừng để tâm. Toàn những lời nói ác ý từ mấy kẻ ganh ghét chị mà thôi.”
Mạc Ninh Tử đi đến bồn rửa tay, khẽ lắc đầu, “Chị biết, chị cũng không quản bọn họ.”
Văn Tích vội đứng bên cạnh Mạc Ninh Tử, “Vậy chuyện của chị với Phó Chủ tịch làm sao bây giờ. Hiểu lầm như vậy cũng không phải chuyện tốt đẹp.”
Mắt thấy Mạc Ninh Tử không vội vã trả lời, Văn Tích lại không thể không chờ.
Mạc Ninh Tử lấy giấy lau khô tay, rồi mới từ tốn quay qua đối diện với ánh mắt của Văn Tích. Đối phương cao hơn chính mình nửa cái đầu, cho nên Mạc Ninh Tử phải hơi hơi ngước mắt lên.
“Hiểu nhầm cái gì đây. Vốn dĩ đúng là chị dựa vào quan hệ, để lên chức Tổng giám đốc của tập đoàn lớn. Lời bọn họ nói không sai.”
Nghe được lời thừa nhận trực tiếp từ Mạc Ninh Tử, Văn Tích dại hẳn ra, không kịp phản ứng. Trước cái vẻ mặt cùng ngữ khí nghiêm túc của nàng ấy, nàng nghĩ đến những điều mọi người dạo này hay nói, chẳng lẽ đúng là thế sao. Tổng giám đốc thật sự là người như vậy sao? Đáy mắt Văn Tích hiện lên không thể tin nổi.
“Chị chỉ đang nói đùa thôi phải không? Làm gì có chuyện chị là tình nhân của Tổng giám đốc cơ chứ.”
Mạc Ninh Tử nhìn Văn Tích như vậy, liền cười ra tiếng. Nàng cũng không muốn để cho Văn Tích kịp suy diễn bảy bảy bốn chín cái kịch bản cẩu huyết trong đầu, nhanh chóng búng vào trán của Văn Tích, nhẹ nhàng giải thích.
“Em này, nghĩ đi đâu vậy. Anh ấy à, là anh họ của chị. Còn Chủ tịch, là anh trai của mẹ chị.”
Văn Tích ăn đau lấy tay ôm trán, trợn mắt trắng, không nghĩ Mạc Ninh Tử lại có thể đùa mình như vậy. Danh tính vậy mà đúng thật là con cháu nhà giàu!
Hai người bước ra khỏi khu vệ sinh, Văn Tích còn đang tiêu hóa mối quan hệ của Mạc Ninh Tử với gia đình lão tổng, vừa đi vừa hỏi nàng: “Vậy cứ để người khác nói chị với phó Chủ tịch có quan hệ trong bóng tối sao? Như vậy sẽ ảnh hưởng xấu đến thanh danh của chị.”
Mạc Ninh Tử cũng cảm thấy phải. Nàng gật đầu: “Để chị nói chuyện này lại với cậu.”
Nghe được như vậy, Văn Tích mới thấy có chút yên tâm. Các nàng tách ra trở về phòng làm việc của chính mình.
“Chị nghỉ trưa một chút đi, chiều còn làm việc.” Văn Tích xoay người lại nói.
Mạc Ninh Tử cười rạng rỡ: “Ngày hôm nay, thật sự cảm ơn em.”
Văn Tích xua tay: “Thấy chuyện không hay nên ra mặt chút thôi, không phải chuyện gì lớn.” nói xong liền đi mất.
Đối với một người bạn mới nhận thức luôn quan tâm bảo vệ cho mình, Mạc Ninh Tử rất là cảm kích. Nàng cảm thấy cuộc sống sau này yên tâm thêm một chút.