Yêu Một Người Bình Thường

Chương 5: Chương 5: Người nhà




Trở lại văn phòng Tổng giám đốc, Mạc Ninh Tử đi đến ngồi xuống ghế trước bàn làm việc, nhưng nàng không có xử lý công việc luôn. Dẫu sao cũng chỉ còn dư lại vài cái hợp đồng chưa kí, không quá gấp.

Ánh mắt của nàng lại khẽ liếc đến bức ảnh gia đình được đặt trên mặt bàn. Mạc Ninh Tử đưa tay nhẹ nhàng chạm đến khung ảnh, ngón tay thanh mảnh trắng nõn vuốt ve qua lại trên mặt kính. Trong mắt nàng hiện tại cất giấu sự tiếc nuối cùng một ít ngọt ngào. Nàng lắc đầu ngăn cho bản thân nghĩ linh tinh, dứt khoát đứng dậy tiến vào phòng nghỉ trưa.

Trong phòng trang trí đơn giản, chỉ có một cái giường đơn nằm cạnh cửa sổ đã chiếm mất một phần tư diện tích. Một phòng vệ sinh riêng biệt. Rèm cửa đang được thả xuống, ngăn cản ánh sáng từ bên ngoài. Bên cạnh là chiếc bàn gỗ trơn hình vuông cùng hai cái ghế nhỏ, đặt lên một bình cắm đầy hoa bách hợp.

Mạc Ninh Tử tiến đến ngồi lên nệm, lấy tay cởi bỏ giày xuống. Nàng ngả lưng nằm ngay ngắn trên giường, chưa có qua bao lâu liền ngủ mất.

Lúc Mạc Ninh Tử giật mình tỉnh dậy, nhìn thời gian mới hơn một rưỡi chiều. Nhưng nàng không còn cảm thấy buồn ngủ liền dứt khoát tiến lên rửa mặt cho tỉnh táo, sau đó ra ngoài giải quyết công việc còn đang dang dở.

Vừa đúng ba giờ chiều, phòng làm việc của nàng vang lên tiếng gõ cửa. Thư kí Bạch cứng nhắc tiến vào. Bộ âu phục đặt trên người nàng có hơi trưởng thành, có chút rộng, đối lập hoàn toàn với tuổi tác và thân hình nhỏ bé của nàng. Bạch Nghiên rất lịch sự ưu nhã cúi đầu.

“Mạc tổng, Thư kí Tôn gọi cho ngài, làm phiền ngài lên phòng của Chủ tịch một lát ạ.”

Mạc Ninh Tử nhìn thấy có chút buồn cười, rõ ràng là một cô bé sinh viên mới tốt nghiệp chưa bao lâu được nàng nhìn trúng, tuổi trẻ năng động hoạt bát, đáng yêu biết bao nhiêu. Vậy mà Bạch Nghiên lại xây dựng vẻ ngoài của bản thân chững chạc, cố gắng làm mình trông trưởng thành hơn. Thế nhưng trên khuôn mặt non nớt làm những ra biểu cảm như vậy vẫn có chút không phù hợp, như bà cụ non vậy.

Mạc Ninh Tử rất nhẹ nhàng gật đầu một cái: “Đã biết, em ra ngoài trước đi.”

Đang lúc Bạch Nghiên sắp sửa xoay người, lại bị Mạc Ninh Tử gọi lại: “Một thiếu nữ xinh xắn như em, lần sau đừng nên mặc những trang phục che khuất vẻ đẹp bản thân kiểu này nữa. Khi nào có thời gian rảnh, chị đưa em đi chọn vài bộ trang phục phù hợp. Dù sao đi ra ngoài gặp khách hàng thì mới cần lịch sự một chút.”

Bạch Nghiên cúi đầu đỏ mặt, cũng không phải nàng thích mặc đồ kiểu này. Nhưng làm việc bên cạnh một vị Tổng giám đốc, chức vụ của Mạc Ninh Tử thật sự có hơi lớn. Với người mới ra trường như nàng, chưa có kinh nghiệm, lại được Mạc Ninh Tử ưu ái nhìn trúng, quả thực cũng lo được lo mất rất nhiều. Cho nên, Bạch Nghiên phần nhiều là muốn thể hiện ra cho Mạc Ninh Tử thấy đã không nhìn lầm bản thân, cũng là vì muốn Mạc Ninh Tử sẽ không bị bản thân làm mất thể diện.

Bây giờ nghe được đánh giá từ vị Tổng giám đốc này, Bạch Nghiên ấp a ấp úng, không còn dáng vẻ già đời như vừa rồi.

Mạc Ninh Tử bật cười, không muốn làm khó nàng ấy: “Được rồi, mấy bộ âu phục đó cũng không hề rẻ. Em cứ tiết kiệm tiền lo chuyện cuộc sống cho bản thân trước. Chị không có ép buộc nhân viên của mình phải ăn mặc sang trọng lắm đâu. Tìm bộ nào thoải mái phù hợp với tuổi tác của em, như thế mới làm việc càng hiệu quả hơn được.”

Bạch Nghiên ngước đôi mắt trong veo nhìn Mạc Ninh Tử. Có lẽ chị ấy sớm đã biết hoàn cảnh gia đình của chính mình. Trong đôi mắt Bạch Nghiên chứa đầy sự cảm kích, người ngồi đối diện nàng tựa như ánh sáng trên bầu trời, là người đã ném cho nàng một nhành cây cứu mạng khi nàng sắp sửa lâm vào đường cùng. Cho nên, đối với mấy lời đồn đại đang được lan truyền trong công ty, Bạch Nghiên đã sớm vứt ra sau đầu, nàng ngược lại thực tâm rất biết ơn Mạc Ninh Tử.

“Cảm ơn Mạc tổng.” Đôi mắt Bạch Nghiên rưng rưng, nàng cúi thấp đầu nói ra lời cảm tạ chân thật từ tận đáy lòng.

Mạc Ninh Tử đứng lên rút ra một tờ khăn giấy tiến đến, cười chọc nàng: “Làm việc cho tốt báo đáp lại chị.”

Nói xong Mạc Ninh Tử lại nhẹ vỗ vai Bạch Nghiên: “Được rồi, không còn sớm, Chủ tịch chắc đang ngồi chờ chị ở văn phòng rồi.”

Lời này làm cho Bạch Nghiên thức tỉnh, nàng để quên mất chuyện quan trọng này rồi. Nhìn đến chiếc đồng hồ nhỏ đeo trên tay đã sớm bạc màu, nàng hoảng hốt, ba giờ bảy phút. Bạch Nghiên lo lắng nhìn Mạc Ninh Tử, nàng làm chậm trễ Tổng giám đốc mất rồi, liệu Chủ tịch có trách mắng nàng ấy không đây.

Mạc Ninh Tử không nỡ nhìn Bạch Nghiên run run cắn môi đứng bất an ở kia, liền nhẹ giọng an ủi: “Đừng lo lắng, Chủ tịch sẽ không làm khó chị đâu.”

Bạch Nghiên khó khăn gật gật đầu, chính mình là tin lời Tổng giám đốc nói, nhưng cũng không ngăn được sợ hãi. Nàng lẽo đẽo đi theo chân Mạc Ninh Tử ra khỏi văn phòng, trở về bàn làm việc ngồi xuống, nhưng vẫn len lén nhìn theo tàn ảnh của Tổng giám đốc nhà mình.

Mạc Ninh Tử một mình tiến đến văn phòng Chủ tịch. Trên đường đi, nàng chọn phớt lờ hàng trăm ánh mắt đang dòm ngó mình. Bên tai nghe được vô số lời thì thầm to nhỏ không tốt, nhưng thấy nàng mắt điếc tai ngơ đi qua, lại làm cho những người kia càng thêm bực tức.

Mạc Ninh Tử rất hài lòng với những biểu cảm kia, nàng cười trong lòng, tư thái ung dung tao nhã bước vào trong thang máy. Cánh cửa thang máy đóng lại, ngăn cản mọi lời điều tiếng không hay về nàng.

Giày cao gót nương theo nhịp bước chân của nàng va chạm với sàn gạch vang lên từng tiếng cộp cộp lanh lảnh. Chờ nàng vừa bước vào ngã rẽ, Thư kí Tôn đã đứng dậy cúi người.

“Mạc tổng, Chủ tịch đang chờ ngài bên trong.”

Mạc Ninh Tử cũng lịch sự gật đầu: “Chào Thư kí Tôn.”

Tôn An nhẹ nhàng kéo ghế, bước ra dẫn đường cho Mạc Ninh Tử, động tác tuy nhanh chóng nhưng lại không mất đi tư thái ưu nhã chuyên nghiệp của nàng ấy. Tôn An tiến về trước cửa rồi dừng lại, lấy một lực vừa đủ gõ nhẹ lên cửa phòng: “Chủ tịch, Tổng giám đốc Mạc đã đến theo chỉ thị của ngài.”

Rất nhanh có âm thanh phát ra từ phía bên kia cánh cửa, trong giọng nói chứa tràn đầy sự uy nghiêm: “Để cô ấy tiến vào.”

Mặc dù không thể nhìn thấy, nhưng Tôn An vẫn giống như bình thường cúi đầu: “Vâng Chủ tịch.” Sau đó nàng lùi ra phía sau để nhường đường cho Mạc Ninh Tử đi vào.

Mạc Ninh Tử chỉnh lại quần áo, vén tóc gọn gàng ra sau tai, sau đó nàng vặn tay nắm cửa mở ra. Lúc nhìn đến người ngồi ở trong, Mạc Ninh Tử hơi ngạc nhiên. Ở chính giữa đương nhiên là Phùng Mộc Thủy, bên trái hắn lại là Phùng Hách. Hẳn hai người đang nói chuyện gì đó.

Vừa thấy nàng bước vào, Phùng Mộc Thủy nhanh chóng bỏ ly trà xuống, ánh mắt cưng chiều hướng về Mạc Ninh Tử vẫy tay: “Ây chà, mau lại đây ngồi nhanh nào.”

Phùng Hách cũng mỉm cười đầy sủng nịch nhìn nàng.

“Cậu, anh. Hai người đang bàn chuyện sao.” Mạc Ninh Tử rất nhanh cởi bỏ vẻ chững chạc thường ngày, nàng ấy cười vui vẻ, ngoan ngoãn ngồi xuống đối diện với Phùng Hách.

Phùng Mộc Thủy chua xót nhìn Mạc Ninh Tử: “Ninh Ninh, những tin dồn không hay về con...”

Đối với những lo lắng của người cậu ruột, Mạc Ninh Tử trong lòng hiểu rất rõ. Nàng lấy tay phủ lên mu bàn tay của Phùng Mộc Thủy, nhẹ nhàng nắm lấy: “Cậu à, con không để tâm mấy thứ này. Miễn sao sự thật không phải vậy, còn lại, chúng ta cũng không ngăn được miệng lưỡi người đời.”

Hơi ấm từ từ lan tràn ra xung quanh bàn tay, nhưng trong lòng Phùng Mộc Thủy lại vô cùng lạnh lẽo, đứa cháu gái mà mình hết mực yêu thương, như thế nào có thể bị ủy khuất như vậy đây.

“Hừ, ta là ai cơ chứ. Cháu gái của Phùng Mộc Thủy ta lại có thể dễ dàng bị bắt nạt như vậy, còn ra thể thống gì.”

Phùng Hách cũng gật đầu phụ họa: “Ba anh nói phải đấy. Dẫu sao em cũng là con cháu nhà họ Phùng, chuyện này cứ để anh họ với cậu của em giải quyết.”

Khóe mắt Mạc Ninh Tử có chút nhiệt, nhìn cậu với anh của mình, ngươi nói một câu ta nói một câu, toàn bộ là những điều bất bình nói thay cho nàng, tưởng chừng muốn quăng cả bàn ghế. Cuối cùng hai người nói mệt rồi, mới để ý đến Mạc Ninh Tử vẫn còn đang ngồi ở một bên.

Phùng Mộc Thủy hắng giọng: “Ninh Ninh, con không ngại thân phận là cháu gái của ta bị bại lộ chứ.”

Mạc Ninh Tử bình tĩnh khẽ nhấp một ngụm trà, Phùng Mộc Thủy lẫn Phùng Hách đều chăm chú nhìn nàng.

“Dạ, cứ để cậu và anh quyết định đi.”

Ý là, Mạc Ninh Tử ngầm đồng ý có thể công khai thân phận của nàng ấy với mọi người. Nghe được câu trả lời vừa ý, Phùng Mộc Thủy rất hài lòng gật đầu: “Ừm, vậy thì công bố lại một lần nữa đi. Còn phải cho những kẻ đã bôi nhọ con một bài học thích đáng.”

Mạc Ninh Tử nhẹ giọng khuyên can Phùng Mộc Thủy: “Cậu à, không cần đâu. Dù sao cũng là bản tính con người mà thôi, ai cũng như ai. Không nhất thiết phải làm khó bọn họ, ảnh hưởng không tốt đến hình ảnh của cả công ty.”

Phùng Hách cũng cho là đúng: “Đúng đó ba, cảnh cáo bọn họ là tốt rồi. Nếu như còn tái diễn, thì xử lý cũng không muộn.”

Phùng Mộc Thủy trừng mắt nhìn con trai: “Vậy hình ảnh của Ninh Ninh thì không quan trọng sao. Cháu gái của ta không quan trọng à, con nói hay nhỉ.”

Phùng Hách nghe lời trách cứ chỉ biết nhìn Mạc Ninh Tử xin giúp đỡ.

“Cậu đừng giận, anh con cũng chỉ là muốn tốt cho công ty chúng ta mà thôi.” Mạc Ninh Tử cười nhẹ, đứng lên thay Phùng Mộc Thủy xoa bóp huyệt thái dương, giúp hắn hạ hỏa.

Cảm thụ được những ngón tay mảnh khảnh của cháu gái nhẹ nhàng giúp mình thư giãn, Phùng Mộc Thủy ngả lưng dựa vào thành ghế, giọng nói thay đổi một trăm tám mươi độ, khác hoàn toàn so với lúc nói chuyện với con trai của mình.

“Vậy thì cứ theo lời Ninh Ninh nói đi.”

Phùng Mộc Thủy lại mở mắt ra, trừng trừng nhìn Phùng Hách: “Đã nghe thấy chưa hả.”

Đối diện với một ông ba như vậy, Phùng Hách cũng đã sớm tập thành thói quen, hắn gặt gù cái đầu, bộ dáng không có mấy phần nghiêm túc: “Đã biết rồi thưa ba.”

Mạc Ninh Tử chứng kiến mấy chuyện này, cũng chỉ biết bật cười.

“Ây da cháu gái bảo bối của ta, chắc là mỏi tay lắm rồi đúng không. Nhìn xem cậu của cháu thật là, mau mau ngồi xuống đi.” Hưởng thụ đủ thoải mái, Phùng Mộc Thủy mới nhớ ra Mạc Ninh Tử vẫn còn đang thay mình bấm huyệt, hối hận tự trách. Hắn vội kéo tay cháu gái lại, vỗ nhẹ vài cái lên mu bàn tay trắng nõn.

Ngồi ở một bên, Phùng Hách chống đầu nhìn thở dài trong lòng, con trai ruột cũng không bằng một góc của cháu gái được cưng chiều như vậy.

Mạc Ninh Tử cũng đã bắt đầu cảm thấy có chút mỏi tay, liền không tự dày vò bản thân nữa. Nàng chậm rãi ngồi lại vị trí ban đầu, hai đầu gối dựa sát vào nhau nghiêng sang một bên, vừa lịch sự vừa ưu nhã. Phùng Hách ngồi không có ai tiếp chuyện thực rảnh rỗi, hắn trực tiếp lấy điện thoại ra lên mạng chăm chú xem tin tức thị trường.

Phùng Mộc Thủy cũng không thèm để tâm đến hắn, tiếp tục quan tâm cháu gái: “Ninh Ninh à, con đã quen với môi trường làm việc ở đây chưa. Công việc có nhiều quá hay không, ta kêu Thư kí giảm bớt việc lại cho con.”

Mạc Ninh Tử nhanh chóng xua tay: “Không cần đâu ạ, tạm thời công việc không có gì khó khăn cả. Con cũng cần phải tập làm quen xử lý chúng, không thể ngồi mát ăn bát vàng được.”

Biết là tiếc thương Mạc Ninh Tử chịu khổ cực, nhưng lời của cháu gái nói không phải là không có lý.

“Vậy được. Nhưng con cũng đừng ỷ lại tuổi trẻ sức lớn, nhớ nghỉ ngơi cho tốt. Công việc không xong thì thôi, ta mới không cần.” Phùng Mộc Thủy bĩu môi, trẻ con nói ra một câu.

Đang tập trung xem điện thoại Phùng Hách nhịn không được nhẹ hừ một tiếng, sao chưa từng được nghe ba dặn dò con như vậy, con có còn con trai ruột của ba không đây.

“Dạ, con biết rồi.” Mạc Ninh Tử trái tim cảm nhận lấy ấm áp, cười híp mắt lại, con ngươi khẽ đảo qua, anh của nàng phải chịu tổn thương.

Phùng Mộc Thủy bắt chéo hai chân lại, nghiêm nghị nhìn nàng: “Nhưng phải thường xuyên qua chỗ ta ăn cơm, biết không.”

Phùng Hách lại đổ thêm dầu vào lửa: “Nếu không về, thì sau này không cần phải nhìn mặt nhau nữa.”

Nghe được lời này, Phùng Mộc Thủy lập tức bật dậy dùng tay chọc chọc vào trán Phùng Hách: “Nói cái gì đó hả, hả. Người không cần về ở đây là con mới đúng đó, là con.”

Phùng Hách tổn thương kịch liệt, ôm trái tim bé bỏng đang dỗi lui về phía sau, tránh đòn tấn công bất ngờ của lão ba: “Rồi rồi, con nói sai. Là con sai rồi.”

Mạc Ninh Tử che miệng cười ha ha, tình cảm của hai cha con họ thật quá tốt, suốt hai mươi mấy năm nay cũng không hề thay đổi.

“Con sẽ về nhà cậu thường xuyên mà. Cậu đừng chọc anh họ của con nữa.”

“Ninh Ninh xin ta mới tha cho con đấy, biết điều thì cảm ơn con bé đi.” Phùng Mộc Thủy thu lại móng vuốt, dẩu môi khoanh tay lại, khoa trương hất đầu sang một bên.

Phùng Hách nước mắt lưng tròng, xoa xoa mảng đỏ trên trán vừa mới bị chọc, ánh mắt đầy sùng bái nhìn Mạc Ninh Tử: “Ninh Ninh, đa tạ em. Cả đời Phùng Hách anh đây không thể nào trả hết ơn cứu mạng suốt bao năm qua của em.”

Mạc Ninh Tử bật cười, anh họ hình như nói hơi quá rồi.

Nhìn thấy thời gian đã sắp đến bốn giờ, Mạc Ninh Tử liền đứng dậy: “Cậu, anh họ, hai người tiếp tục bàn chuyện đi. Con cũng còn có vài hợp đồng chưa xử lý xong, xin phép hai người con lui ra ngoài trước.”

Phùng Mộc Thủy mặc dù luyến tiếc nhưng cũng đành để nàng rời đi. Hắn đứng dậy nắm lấy một bàn tay của cháu gái nắn nắn, không nỡ rời xa: “Ây da, được được. Công việc chết tiệt, cướp Ninh Ninh của ta đi.”

Phùng Hách trợn trắng mắt, nước trà vừa vào miệng đã muốn sặc, ba ba à, chỉ là trở lại làm việc mà thôi. Em ấy ngay ở tầng phía dưới, muốn gặp thì cứ trực tiếp xuống, hoặc gọi điện cho em ấy lên là được mà. Tại sao phải tạo ra cái cảm giác biệt ly đầy thương đau này làm gì?

Mạc Ninh tử cũng không muốn làm lỡ thời gian của mọi người, chỉ nhẹ nhàng cười đáp lại rồi lập tức lui ra ngoài.

Cánh cửa mới được đóng lại, không khí trong phòng liền dần thay đổi. Phùng Mộc Thủy không còn ánh mắt lưu luyến như vừa rồi nữa. Sắc mặt hắn nghiêm lại, hai tay đan lại vào nhau đặt trên đầu gối. Phùng Hách ngồi ở bên cạnh vẫn còn đang cầm chén trà, không còn mang theo dáng vẻ đùa cợt, rất có phong thái của một người lãnh đạo.

Phùng Mộc Thủy ngả đầu ra đằng sau, nhắm mắt lại.

“Số cổ phần của Ninh Ninh khi nào mới có thể lấy về.”

Qua hơn mười giây vẫn chưa nghe được hồi đáp, Phùng Mộc Thủy cũng không hối thúc, để con trai của mình thong thả.

Phùng Hách nhẹ nhấp một ngụm trà, ung dung ngửi mùi hương thơm mát bốc lên từ trong chén, chân mày giãn ra đầy hưởng thụ. Hắn không còn mang vẻ sợ hãi, hệt như người anh trai hiền hòa mới nãy là một kẻ khác.

Phùng Hách nhẹ nhàng thả chén trà trong tay xuống, đáy cốc va chạm với mặt bàn thủy tinh tạo ra một tiếng vang phá tan sự im lặng.

“Nếu mọi chuyện thuận lợi, chỉ cần một thời gian nữa là con có thể thu toàn bộ chúng về tay.”

Thời gian từ lúc bắt đầu vấn đề cho đến khi nhận được đáp án cách nhau gần ba phút, ai không biết sẽ nghĩ Phùng Mộc Thủy đã ngủ gật. Hắn cất lên giọng nói trầm thấp của một người đàn ông ngoài 50, nhưng đầy khí thế nghiêm nghị: “Đừng để xảy ra sai sót, chú ý làm việc cho cẩn thận.”

“Đã biết, thưa ba.” Phùng Hách vừa nói vừa gật đầu, cũng không để ý lão ba của mình có nhìn thấy cái gật đầu khẳng định đó hay không. Hắn hơi khom lưng đứng dậy, sửa sang lại cổ áo, lại vuốt vuốt nếp gấp trên cổ tay áo bớt nếp nhăn, “Thời gian không còn sớm nữa, con trở về phòng xử lý thêm ít công việc, ba nghỉ ngơi thêm đi.”

Lúc bàn tay Phùng Hách chạm đến tay nắm ở cửa, Phùng Mộc Thủy mới hơi nghiêng đầu sang, giọng nói tuy rằng hơi trầm thấp nhưng cũng mang theo hơi thở ấm áp, dặn dò hắn không cần làm việc quá nhiều quên mất thời gian, nhớ rẳng buổi tối về nhà ăn cơm.

Phùng Hách thấp giọng nở nụ cười: “Vâng, con đều nhớ.” Thế này mới có cảm giác mình vẫn còn là con trai của Phùng Mộc Thủy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.