Yêu Nghiệt Hoành Hành, Cuồng Phi Họa Giang Sơn!

Chương 2: Chương 2: Chỉ số thông minh bị kéo xuống theo!!!




Edit: Shyn

Hoắc Thủy nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, sau đó giọng nói của nữ nhân kia vang lên.

“Ngươi là ai? Cũng dám ám sát công tử sao?”

Hắc Thủy cảm giác cổ lành lạnh, không biết bị người ta dùng vũ khí gì để ép vào.

Tục ngữ có câu, quân tử động khẩu không động thủ, cái mụ đàn bà này dùng vũ khí để đe dọa cô, đúng là không đáng yêu tí nào.

Hoắc Thủy trôi trong nước lâu như vậy, khí lực vẫn chưa phục hồi, nếu cô có một phần mười công lực bình thường thì đã không dễ dàng bị đe dọa thế này, chắc chắn người dùng vũ khí sẽ là cô mà không phải là ả ta. Được rồi, bạo lực là bệnh, cô phải trị.

“Mộc Hoa! Hỏi nàng ta xem là ai phái đến để ám sát công tử?” Nam nhân lúc nãy hét lên “Công tử, người có sao không?” bước tới.

Mắc gì cô phải ám sát cái tên họ Cung họ Còi kia? Tên nghe qua cũng đủ đáng khinh, còn Cung Tử*? Sao không gọi là tử cung luôn đi?

*Hoắc Thủy nghe “công tử” thành “cung tử”.

Mà trên đời này có người đi ám sát mà dùng cục đá à? Nếu cô thật sự muốn giết người, sẽ không thèm dùng cục đá vô dụng!

Cô có cảm giác hông của mình bị người ta đá một cước, đang muốn dùng hết khí lực để chửi bới cái kẻ không biết điều kia, chợt nghe một giọng nói xa lạ truyền đến.

“Mộc Tuyệt, Mộc Hoa, mang nàng đến đây!” Giọng nói của nam nhân này tuy chậm rãi nhưng chẳng thể nhìn ra hắn có cảm xúc gì, giọng nói trong trẻo làm người ta thoải mái, chỉ có một điểm không hoàn mĩ là hình như người này rất yếu ớt, khí lực không đủ mạnh.

Hoắc Thủy khốn đốn bị người ta khéo lê trên bờ cát, hằn sâu những vết kéo trên nền cát. Sau đó bất thờ buông tay cô, để cho thân thể rơi phịch xuống, miệng bị tống vào một đống cát.

Dù gì cô cũng là sát thủ “Họa Thủy” lừng danh, đắc tội với cô chắc chắn sẽ không có kết quả tốt. Man cho các người vì đây là bờ biển, là một nơi công cộng, trời xanh mây trắng du khách đông đảo, ccá người hãy cảm tạ đất trời đi! Tôi nhịn ~

Hoắc Thủy còn đang suy nghĩ xem mình đã trôi dạt đến khu du lịch nào, thì cái người tên “Cung Tử” kia lên tiếng.

“Nàng là người nước nào?”

“Trái Đất!” Hoắc Thủy không biết đối phương là người nước nào, nhưng cô không muốn đem tên tổ quốc của mình ra bôi đen. Vừa dứt lời, cô hơi sửng sốt mộ chút, giọng nói của mình sao lại đổi rồi? Tiếng nói này mềm mại như lúc cô mười mấy tuổi vậy, nhưng cô đã đổi giọng lâu rồi!

...

Chung quanh yên lặng một lát, nam nhân tên “Cung Tử” tỏ vẻ nghi hoặc.

“Trái Đất là nước nào?”

Lần này lại đến lượt Hoắc Thủy im lặng, đột nhiên cô rất xúc động, rất muốn khóc, hình như cô đã lạc vào đại quân não tàn rồi, chắc bọn họ trốn viện cực khổ lắm! Có thể để cho cô gặp người bình thường hơn không? Trí thông minh của cô cũng bị kéo xuống rồi!

“Anh là người nước nào?” Hoắc Thủy vừa dùng hai tay chống thân thể mình dậy vừa ngẩng đầu, nâng cằm lên, nhìn chằm chằm vào nam nhân trước mặt.

Cảm giác đầu tiên: Oa! Rất cao!

Cảm giác thứ hai: A! Thật là đẹp trai!

Cảm giác thứ ba: Ồ? Đây là đoàn làm phim sao?

Nhìn thấy nam nhân trước mặt diện quần áo cổ trang, đo bảo kiếm sau lưng, hình như không phải đoàn phim… mà là cô đã xuyên không rồi!

Nam nhân đẹp trai đừng trên cao rũ mắt xuống nhìn Hoắc Thủy, cánh môi hồng giật giật, “Ta đến từ Long Lân quốc!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.