Edit: Shyn
Cái gì mà Long Lân quốc, ngươi đến từ cái rắm của lão nương thì có!
Hoắc Thủy trợn trắng mắt, nhưng mà nhìn cái trán của nam nhân kia sưng lên như cái bánh bao, lại rách da, khóe miệng cô hơi co quắp.
“Vừa rồi thất thủ đánh trúng anh, thật ngại quá!”
“Công tử, nàng ta lai lịch không rõ, còn dùng ám khí đả thương người, hãy để thuộc hạ ra tay diệt trừ để tránh để lại hậu quả!” Cái nữ nhân gọi là Mộc Hoa muốn dùng kiếm để lấy đầu Hoắc Thủy.
“Ám khí? Con mẹ nó cô điên à? Lớn như vậy rồi mà còn xem một cục đá là ám khí? Cô chưa thấy ám khí bao giờ sao? Cô đang muốn troll đạo diễn à?” Hoắc Thủy khinh bỉ nhìn vẻ mặt băng lãnh của nữ nhân trước mắt.
Có phải mấy người này đóng phim đến tẩu hỏa nhập ma không? Cô không phải là diễn viên quần chúng, một đồng tiền công cũng không thèm lấy, lấy tư cách gì mà dùng kiếm muốn đả thương cô? Cô muốn tìm đạo diễn của bọn họ để trách cứ, đúng là diễn viên có tố chất kém!
Cô từ biển trôi dạt vào, không mong gì có thể gặp được người tốt, học theo Lôi Phong đeo khăn quàng đỏ rồi cứu người, bất quá lại không ngờ gặp phải cái loại phụ nữ thúi như thế!
Hỏi xem Hoắc Thủy có dễ chọc không? Tuy rằng khuôn mặt cô rất xinh đẹp đáng yêu, nhưng những người biết cô, ai cũng biết đó chính là mặt nạ yêu tinh, không dễ chọc!
Lúc này Hoắc Thủy cảm giác khí lực đã khôi phục lại rất nhiều, cô nhanh chóng đứng dậy, quét bàn chân đến phía Mộc Hoa. Chỉ cần cô xuất chiêu này, nếu đối phương chỉ có một mình chắc chắn sẽ bị té ngã!
...
Chết tiệt, chuyện gì vậy, chân thon dài của cô đâu, đôi chân mảnh khảnh này là của ai?
Trong lúc Hoắc Thủy còn sửng sốt, lưỡi kiếm của Mộc Hoa đã lao đến đặt trước ngực cô, giờ đây cô mới ý thức được tính quan trọng của sự việc. Tại sao cô lại thấp hơn cái người phụ nữ thúi này nhiều vậy?
So với các cô gái bình thường thì Mộc Hoa cao hơn một chút, nhưng mà dáng người Họa Thủy rất cao, ít ra cũng hơn cô ta một cái đầu?
Chết tiệt, đừng nói ngâm trong nước biển quá lâu nên thân thể teo lại nhé? Không đúng, ngâm trong nước lâu thì phải phình lên!
Tuy rằng Hoắc Thủy bị chĩa mũi kiếm vào người nhưng vẫn vươn đầu ưỡn ngực, nghề của cô có thể bị giết giết nhưng không thể bị hù chết.
Khoan đã, bộ ngực mà cô kiêu hãnh đâu rồi? Ngực đâu? Hoắc Thủy cúi đầu nhìn bản thân không chỉ teo lại, mà ngực đã trở nên lép bẹp, khóc không ra nước mắt.
Ngực vĩ đại không còn, chân dài cũng biến mất, trên đầu là mái tóc dài như thác nước, bẩn đến độ như tám trăm năm chưa được tắm! Mẹ kiếp, cái bộ dạng này không phải cô, mau mau trả cho cô thân hình xinh đẹp, cô không cần cơ thể gầy tong này.
“Vị cô nương này, công tử nhà ta hỏi ngươi được kẻ nào phái tới? Nếu ngươi nói thật, công tử sẽ tha mạng cho ngươi!” Nam nhân tên Mộc Tuyệt dụ dỗ Hoắc Thủy.
Hoắc Thủy nghiêng đầu nhìn chung quanh, thắng cảnh ven biển đâu? Du khách, trời xanh mây trắng trong ảo tưởng đâu? Tại sao ở đây trừ đám người này và con thuyền kia… chẳng còn thứ gì khác vậy? Còn có, đám người mặc đồ cổ trang đang đối địch với cô đến từ đoàn làm phim sao?
Đột nhiên trong đầu truyền đến cơn đau khôn xiết, cô lấy hai tay ôm đầu, trong trí nhớ xẹt qua rất nhiều thứ, chưa kịp định thần đã biến mất.
Đợi đến lúc cơn đau biến mất, Hoắc Thủy mới ngẩng đầu về phía nam nhân gọi là Cung Tử kia, người ta là công tử mới phải chứ, “Đây là đâu? Anh là ai?”
Trán của quý công tử đã được băng bó kỹ, người ta bình tĩnh nhìn cô một cái, “Nơi này là Kỳ quốc, ta tên là Long Sâm!”
Kỳ quốc? Đôi mắt Hoắc Thủy trừng lớn, ai da, cô đã xuyên không thật ư?