Yêu Nghiệt Hoành Hành, Cuồng Phi Họa Giang Sơn!

Chương 4: Chương 4: Hoắc trong Giáp Hoắc, Thủy trong muôn nghìn sông suối chỉ có nước hữu tình!




Từ đầu năm nay đề tài xuyên không cũng không có gì lạ lẫm, chẳng qua Hoắc Thủy không ngờ rằng một kẻ hành nghề sát thủ đầy máu tanh như cô cũng xuyên không.

Đối mặt với chuyện mình đã xuyên không, con ngươi Hoắc Thủy đảo một vòng.

Nam nhân tên Long Sâm trước mặt cô cỡ tầm mười tám, mười chín tuổi, diện mạo ôn nhu, cặp mắt phượng hẹp dài tinh anh lóng lánh, môi hồng răng trắng đúng chuẩn một “soái ca” tuyệt thế! Đặc biệt khóe mắt bên trái của hắn có một giọt lệ màu đỏ thẳm, tựa như yêu nghiệt bất phàm.

Lấy kinh nghiệm nhìn người nnhiều năm của Hoắc Thủy để phán đoán, cái tên Long Sâm này tuyệt đối là kẻ có tiền. Chỉ nhìn bộ quần áo của anh ta, đã thấy dải kim tuyến đính trên áo không rẻ tiền. Đặc biệt còn mang theo mấy chục người hầu, chắc chắn không quyền cũng quý.

“Long thiếu gia, ngài nhìn tôi đến di chuyển cũng phải nhờ người ta xách đi như thế! Người anh minh thần võ như vậy, ánh mắt độc đáo, nhất định là hiểu tôi chỉ là một cô gái yếu ớt, chuyện vừa rồi chỉ là hiểu lầm!” Hoắc Thủy trở mặt còn nhanh hơn lật sách, sau khi cân nhắc thật kỹ, tốt nhất là nên bình ổn đám người này lại.

Người ta xuyên ra tốt xấu gì cũng có được kí ức của thân mình, cô xuyên không thì đầu óc hỗn độn chẳng nhớ nổi điều gì. Khiến cho cô vô cùng bàng hoàng, nảy sinh vô số cảm xúc ưu thương.

Đặc biệt cô phát hiện mình xuyên không là do nhảy xuống biển, lúc tỉnh lại thì trong hoàn cảnh trôi từ biển vào. Là tự sát? Hay là bị người ta mưu sát?

Hiện tại cô không có bất kỳ kí ức nào thuộc về thân thể này, chỉ có thể ôm lấy một tên lắm tiền, ví dụ như Long thiếu gia đây.

“Công tử, Người đừng nghe lời nàng ta, khẳng định là ả được người khác phái tới gây bất lợi!” Bảo kiếm trong tay Mộc Hoa tỏa ra hàn quang sáng quắc, đối thành người thường chắc cũng bị dọa sợ. “Công tử xem, nếu như là nữ nhi bình thường thì làm sao có thể bình tĩnh trước kiếm của thuộc hạ như thế, nàng tuyệt đối không phải người thường!”

“Long thiếu gia, nhà của tôi chuyên hành nghề đục kiếm, tôi là con gái của một nhà đúc kiểm nổi danh thì làm sao có thể sợ mấy thứ đó! Giống như làm nghề bán mắm vậy, nếu sợ hôi thối thì làm sao có thể kiếm tiền nuôi gia đình chứ?” Hoắc Thủy trừng mắt nhìn Mộc Hoa, miệng nhanh chóng ngụy biện.

Trên mặt Long Sâm khẽ động, “Cũng có lý! Nhà của ngươi nổi tiếng hành nghề đúc kiếm? Dám hỏi cô nương họ tên là gì?”

Hoắc Thủy chắp tay nhìn Long Sâm, “Bản nhân họ Hoắc tên Thủy, Hoắc trong Giáp Hoắc, Thủy trong muôn nghìn sông suối chỉ có nước hữu tình!”

Long Sâm nhìn thoáng qua Mộc Tuyệt kế bên, “Mộc Tuyệt, ngươi có từng nghe họ Hoắc nào hành nghề đúc kiếm chưa?”

Mộc Tuyệt là một nam tử cao lớn ước chừng hai mươi tuổi, gần như cao ngang bằng Long Sâm, hắn liến mắt nhìn Long Sâm đầy ẩn ý.

“Công tử, Kỳ quốc có một nhà đúc kiếm vô cùng nổi danh, nhưng hình như không phải họ Hoắc!” Mộc Tuyệt vẫn chưa bao giờ rời khỏi Long Lân quốc, cho nên cũng không chắc có nhà nào đúc kiếm nổi danh họ Hoắc hay không.

Long Sâm nhìn Hoắc Thủy tóc tết thành một bím, toàn thân ướt sũng, trên mặt dính đầy đất cát, “Tại sao Hoắc cô nương lại xuất hiện tại bờ biển giáp sát lãnh thổ Long Lân quốc và Kỳ quốc này?”

Hoắc Thủy khổ muốn chết, cô cũng muốn biết vì sao thân thể này lại chạy đến đây lắm chứ, nhưng trong đầu lại trống rỗng chẳng nhớ được gì.

“Long thiếu gia, bởi vì đói lả nên tôi nhớ không nổi, hơn nữa toàn thân lạnh run rồi, người xem…!” Hoắc Thủy chớp chớp mắt, ném cho Long Sâm một ánh mắt mà mình tự cho là mị hoặc, ngang nhiên liếc mắt đưa tình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.