Nhìn bộ dáng của Hoắc Thủy, cặp mắt phượng của Long Sâm giật giật.
“Mộc Tuyệt, lấy cho Hoắc cô nương ít lương khô và nước!”
Sau khi Hoắc Thủy nhận được nước và lương khô từ tay Mộc Tuyệt, cô lao đầu vào ăn một cách vô cùng mất hình tượng, mặc kệ ánh mắt sắc lẹm của Mộc Hoa.
Cô không biết mình là ai, để ý người khác làm gì, tốt nhất là nên ăn uống nhanh một chút, ai chê cười cũng mặc kệ!
Cái gì mà Kỳ quốc, cái gì mà Long Lân quốc, cô chưa từng nghe qua mấy cái tên này, không chừng vài ngày nữa cô sẽ được xuyên không trở về, trước hết bây giờ phải bảo toàn tính mạng đã.
Nhìn Hoắc Thủy ngấu nghiến ăn từng ngụm lớn bằng cái bánh bao, Long Sâm và những thuộc hạ đứng đó đều khiếp sợ. Đây là nữ nhân sao? Đây là heo thì có!
“Hoắc cô nương, bây giờ đã nhớ ra gì chưa?” giọng nói của Long Sâm có chút yếu ớt.
Hoắc Thủy uống sạch nước trong ấm, sau đó chớp chớp mắt, “Long thiếu, ngài có thể cho tôi một bộ quần áo không?”
Tuy rằng cơ thể này vẫn chưa phát triển hết, nhưng dáng dấp cũng rất xinh đẹp, ngực hơi nhỏ chút, nhưng eo thon tinh tế cũng quyến rũ lắm chứ!
Hoắc Thủy cúi đầu nhìn ngực phẳng lì của mình xong đột nhiên rất muốn ngất xỉu, cố nhịn xuống xúc động đang muốn bùng nổ, mẹ kiếp ngực đâu, ngực đâu rồi!
“Công tử, nơi này gió lớn quá, hay là chúng ta lên xe ngựa rời khỏi chỗ này đi!” Tuy rằng Mộc Hoa lạnh như băng, nhưng giọng nói khi nói chuyện với chủ tử đầy vẻ quan tâm.
Đoán chừng Long Sâm cũng đang suy yếu, gật gật đầu, sau đó nhìn về phía Hoắc Thủy, “Hoắc cô nương, thật ra ta rất thích bảo kiếm, lại thường hay sưu tầm, nếu nàng đã là con nhà đúc kiếm nổi danh thì xin chỉ giáo thêm! Nơi này gió lớn, quần áo Hoắc cô nương lại ướt đẫm, hay là lên xe ngựa luôn đi?”
Chỉ chờ những lời này của anh đấy! Hoắc Thủy liên tục gật đầu, “Vậy thì làm phiền Long thiếu!”
Long Sâm nhàn nhạt cười, “Hoắc cô nương không cần khách khí, nói không chừng là Long mỗ làm phiền nàng mới đúng, mời!”
Còn lâu Hoắc Thủy mới thèm khách khí, người ta đã mời thì cô phải lập tức đi thôi.
Tuy rằng người xưa dạy rằng không được tiếp xúc với người lạ, không được ăn đồ người lạ cho, càng không được đi cùng người lạ. Nhưng Hoắc Thủy thầm oán trách, bây giờ Long Sâm lo ngại cô là người lạ thì đúng hơn.
Chờ cô khôi phục khí lực, không đánh cướp đám người này một trận thì cô không phải là Hoắc Thủy.
Nhìn thoáng qua Long Sâm, Hoắc Thủy nghĩ nếu chỉ cho anh ta mặc một cái quần đùi, thân trần (cởi trần) đứng trên đường cái, để người ta đi ngang đạp một cái, ăn đậu hũ của anh ta, nhất định sẽ kiếm ra bội tiền, không cần cám ơn cô, hãy gọi cô là cô bé quàng khăn đỏ.
Sau khi Hoắc Thủy lên xe ngựa, Long Sâm sai Mộc Hoa lấy cho cô bộ quần áo khô. Mộc Hoa miễn cưỡng ném vào mặt cô một bộ quần áo xong còn hừ lạnh một tiếng.
Cô hừ lại một tiếng với Mộc Hoa, sau đó chẳng biết xấu hổ cười với Long Sâm.
“Long thiếu, làm sao tôi có thể vô duyên vô cớ nhận ân huệ của ngài chứ! Tiểu nữ không có gì báo đáp, đành lấy tấm thân này... !” Cô nhìn thân thể Long Sâm đang cứng lại, “Hay là thôi, tiểu nữ liễu yếu đào tơ, tự bảo vệ bản thân mình là tốt lắm rồi!”
Mộc Hoa đứng ở một bên xùy một tiếng, “Hay là ngươi nhớ thương công tử của chúng ta rồi?!”
Hoắc Thủy cũng xùy một tiếng, “Ta nhớ thương ai thì liên quan gì đến ngươi!”
Long Sâm khoát tay bảo Mộc Hoa lui ra, sau đó nhìn Hoắc Thủy, “Hoắc cô nương, ý của nàng là thế nào?”
Tay nhỏ của Hoắc Thủy sờ sờ đai lưng, phát hiện có một cái hà bao*, bên trong có ít bạc vụn và mấy chục đồng tiền.
*Hà bao: túi tiền
“Ý của tôi... Là muốn dùng tiền cảm tạ ngài! Nhưng vừa nhìn đã thấy Long thiếu không phải hạng người tham tiền! Chút tiền lẻ này của tôi chắc chắc ngài không thèm lấy đâu!” Nói xong rất tự nhiên đem hà bao cất lại chỗ cũ, da mặt dày cười hì hì.