Nhìn vào mắt anh một cách chân thành, Thù Man liền cười nhạt, dù biết rõ còn cố hỏi: “Anh…..Vì sao lại thích cùng em ở chung một chỗ? Vì sao lại để cho mình hãm sâu vào như vậy? Chẳng lẽ là vì thân thể mềm mại, khoái cảm loạn luân điên cuồng kích thích sao?”
“Hay nói là-Em hình như đã quên mất, ngày đó chúng ta càng không có thăm dò lẫn nhau thêm, bởi vì….Đêm đó là do em phá hư đi!”
Thù Man cười đến ma mị, mắt liếc nhìn Chu Nham Hải, giọng nói thanh đạm hấp dẫn: “Hay là…..liền tối nay cũng được, anh nói xem?”
Lông mày Chu Nham Hải nhíu chặt lại, anh nghe được âm thanh cõi lòng của mình đang tan nát-đây chính là điều cô muốn sao?
Anh rất muốn lớn tiếng phản bác: “Không phải như vậy Hinh Nhi, anh muốn….không phải như vậy!” Môi anh khẽ mở ra, nhìn cô đầy chân thành nhưng ở sâu trong đáy mắt cô là sự giễu cợt, tà khí cũng không thèm che dấu, lời nói của anh liền giống như xương mắc tại cổ họng không nói ra được.
Anh không có tư cách phản bác lời cô lại càng không có cách nào lừa gạt mình, bởi vì trong lòng anh muốn cùng cô ** ngày càng mãnh liệt!
Anh chính là xấu xa không chịu nổi như vậy, thân thể đau như bị xé rách, nỗi đau lan tràn cắn nuốt anh…
Cả người Chu Nham Hải đang lạnh như băng, anh chỉ cảm thấy cảm giác bất lực sinh ra ngày càng nhiều, liền chán chường tựa vào lưng ghế ngồi ủ rũ trầm mặc-giờ phút này, cô như vậy khiến anh không phản bác được!
Cảnh tượng bọn họ giằng co đêm đó……..
“Hinh Nhi…” Mắt anh liền híp lại, lông mi dài cụp xuống hàm chứa sự nguy hiểm.
“Anh trai….” Cô vẫn nói cười tự nhiên như cũ, môi đỏ mọng đang hé mở.
Ba phút sau… “Haizz…..” Trong lòng một tên đàn ông đang tự than vãn như có như không cho ra kết luận: Anh ta không đủ kiên nhẫn, không mạnh bằng yêu tinh này, được chưa?
“Được rồi , em không tới đây, anh sẽ đi qua đó.” Giọng nói của anh tựa hồ không đủ kiên nhẫn nữa nhưng ánh mắt hàm chứa sủng nịch, lời nói vừa phát ra, đôi chân thon dài của anh đã bước 1 bước xuống, lao thẳng vào cô.
“Anh trai….” Thù Man liền cười nhạt nhìn người đàn ông đang tới gần mình, dáng người nhỏ xinh của cô bị vùi lấp dưới bóng dáng cao to của anh, thân thể cô đã lui đến vách tường rồi không thể lui tiếp được nữa.
Thù Man đem toàn bộ sức nặng của thân thể đánh lên bức tường phía sau lưng, hai tay ôm trước ngực tạo thành một bộ dáng phòng thủ.
“Hinh Nhi, thế nào? Bây giờ còn muốn xin tha thứ sao?” Khóe miệng nhếch lên, anh liền híp mắt lại đem cô đè lại giữa tường và mình, hô hấp nóng hổi của anh đang phun trên mặt cô.
“Nếu không trốn thoát, vậy thì không trốn nữa.” Thù Man đưa 2 tay ra vòng trên cổ của anh, cô hơi ngửa đầu thổi nhẹ khí vào tai anh: “Bây giờ anh tính sao đây?” Cô cười nhạt cô cùng phong tình vạn chủng.
“Em định như thế nào hả Hinh Nhi, em nói xem muốn anh làm thế nào đây? Hà?” Giọng nói của anh rất hấp dẫn, anh cúi đầu xuống để môi mỏng càng lại gần trêu đùa ma sát trên da thịt nhẵn nhụi như ngọc của cô, cảm nhận động mạch dưới da của cô khẽ đập.
“ Ha ha….” Thù Man chỉ khanh khách cười khẽ khiến thân thể mềm mại khẽ run rẩy nhưng cô không trả lời, cô nhìn vào mặt anh bằng ánh mắt lay động mị hoặc, lại khẽ đưa lưỡi ra, liếm hầu kết của anh rồi trượt xuống, xuống nữa….Động tác của cô rất chậm, rất tỉ mỉ chu đáo, giống như đang thưởng thức một viên [lqđ] kẹo ngon.
“Ưhm…” Anh liền động tình kêu rên, âm thanh trở nên run rẩy và run rẩy rên rỉ: “Yêu tinh…” Hai cánh tay anh đem cô siết chặt vào lòng, ôm ở trong ngực.
Giờ phút này, trái tim của Chu Nham Hải đập nhanh kịch liệt, đáy lòng liền nở rộ một đóa hoa tội ác, dụ anh hãm sâu vào trong đó khiến đầu óc anh bị mơ hồ,không tỉnh táo.
Đáy mắt âm u khó lường đen như mực liền nhiễm ** dày đặc, bên trong là một con thú đang ngủ đông.
“Hinh Nhi, tiểu yêu tinh của anh.” Anh nỉ non rên rỉ mà đã quên mất cả bản thân.
Nhưng,
“Anh trai à, ông nội sẽ lên ngay đó.” Thù Man mở mắt nhìn đồng hồ treo trên vách tường, “Bây giờ không còn sớm nữa đâu…” Thù Man cười cười nhìn vẻ mặt mê ly của anh, vốn là đang chìm trong **.
Tâm trạng của cô đang rất phấn khích….
Cô muốn nhìn thấy phản ứng của anh, sẽ ra sao nhỉ, khẩn trương? Hay là….
Thù Man vừa nói xong thì…
“Cộc cộc!” Tiếng gõ cửa đã vang lên.
Mắt Thù Man liền phát sáng rực rỡ, trong suốt nhìn phản ứng của người đàn ông trước mặt mình.
Nhưng mà, sắc mặt của anh đã thay đổi, vẫn bình tĩnh như trước.
Haizz, Thù Man rất thất vọng đối với biểu hiện của anh như thế.
Trong lòng của Chu Nham Hải vô cùng bực tức, anh nhìn thấy cô vui vẻ như thế, ánh mắt mong đợi như thế, khụ, bộ dáng thất vọng này làm cho anh thấy…...
“Bé hư này, muốn chơi anh sao? Em dám…” Anh oán hận trừng mắt nhìn cô rồi lại cúi đầu hung hăng hôn lên môi cô, sau đó mới không tình nguyện buông hai tay đang ôm [lqđ]cô ra….
Anh liền lùi về phía sau 1 bước trừng mắt với cô:“Ngày mai xem em trốn thế nào? Xem anh trừng phạt em ra sao, dám quyến rũ anh à.”
Chậc chậc…….
Trong đầu của Chu Nham Hải đều là đoạn phim ngắn của lúc đó….
Thù Man liền dời đi tầm mắt, cô nhìn thấy Khuynh Hữu đang tỏ ra khó hiểu, môi cô liền cong lên: “Anh hỏi tôi có phải là yêu hay không sao? Ha ha…..” Cô cười nhẹ ra tiếng khiến môi vẽ thành đường cong giễu cợt, ánh mắt sâu thẳm tĩnh mịch, âm thanh xa xôi, giống như một cô hồn dã quỷ cô độc ngàn năm thì thầm…
“Con người khi còn sống, thời gian ngắn dài không giống nhau, từ khi rẻ trung cho tới khi trưởng thành, già nua. Trong thời gian này, có bao nhiêu cái gọi là yêu được sinh ra, đến cuối cùng có mấy ai đủ năng lực để nhớ rõ nó chứ?
“Kết quả cuối cùng sẽ là như thế nào? Mấy ai có thể nhớ rõ đây? Một hay là hai? Ngày xưa trái tim bị chấn động, vinh dự khi được gọi là người yêu, sau này lại trở thành nước chảy bèo trôi, từ từ bị quên lãng, thậm chí không nhớ nổi mặt của anh ta hay cô ta nữa là…”
“Loại hiện tượng này, chẳng qua là do thời gian lâu dài làm cho nội tâm ghi nhớ và tiếp nhận thôi!” Mặt của Thù Man chỉ có bình tĩnh vô hạn, thản nhiên nói ra những lời này như là một việc không liên quan tới mình.
Cô rút lại bàn tay đang bị người đàn ông nắm chặt về….
Nghiêng người, Thù Man lấy một hộp thuốc lá đang nằm trên mặt bàn rồi rút một điếu, cô đốt lên và hít thật sâu một hơi, sau đó phun ra một làn khói màu trắng ngà làm cho khuôn mặt của cô vùi sau làn khói, ẩn chứa một loại mùi vị thần bí.
Cả hai người đàn ông đều nhìn thấy cô, nhưng lại không thể nào chạm đến cô.
Trái tim lại không khỏi thấy mất mác.
Bây giờ cô ấy đang nhìn tôi, nhìn vào mặt tôi nhưng trong con mắt đen như mực kia không có gì cả, không có gì cả!
Dường như có một cái động không đáy đang hình thành ngay trước mắt muốn hút tôi vào đó, muốn làm cho tôi đắm chìm!
“Đối với chữ yêu, tôi đã đọc qua rất nhiều sách và tiểu thuyết, nhìn thấy số phận nữ chính hoặc là ly kỳ gay go, hoặc là có kết thúc bi thương, hoặc là hạnh phúc, hoặc là trong thực tế có rất nhiều cặp đôi tan tan rồi hợp hợp.”
“Tôi đã thấy rất nhiều, và có 1 kết luận-bọn họ quá ngu ngốc, cũng quá ngu xuẩn, hình dung thích hợp hơn nữa là ngu muội!” Giọng nói của Thù Man vô cùng giễu cợt, ánh mắt khinh miệt nhưng sắc mặt vẫn lạnh lùng.
“Nói cái gì mà yêu là trên hết, không thể dứt bỏ được, thiếu 1 chút cũng không được, tôi cảm thấy thật mẹ nó vô nghĩa!”
“Ha ha….” Thù Man liền cười đến diễm lệ, giọng nói trong trẻo lạnh lùng, đôi mắt phát sáng rực rỡ, âm thanh mềm mại mị hoặc, nảy sinh ra nọc độc, thái độ kiêu ngạo, sắc mặt lạnh nhạt giống như việc không liên quan đến mình.
“Anh trai, anh cũng biết là tôi đã có Lưu Nhiên rồi, còn cố tình đi quyến rũ mấy tiểu gia hỏa kia nữa…”
“Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, vẫn còn lòng tham không đáy tới quyến rũ anh, anh trai ruột thịt của mình, tôi chính là phóng đãng như vậy, nội tâm cũng phóng đãng như vậy đấy, là một người phụ nữ dâm đãng vô sỉ!”
“Hinh Nhi, anh thích em như vậy, anh nguyện ý, không cho phép em nói mình như vậy.” Anh nhìn cô bằng ánh mắt giận dữ nhưng lại rất đau khổ.
Anh yêu cô, trên mặt anh là nỗi đau cùng lời nói sáo rỗng, nhưng trong đáy mắt xinh đẹp kia lại ẩn dấu sự thẫn thờ trống rỗng rồi lại toát lên vẻ mê luyến cô say đắm, cùng nụ cười nhạt quyến rũ người.