“Tôi nói mình như thế nào?” Thù Man cười như không cười nhìn Chu Nham Hải: “Dâm đãng vô sỉ sao?”
“Sao….Chính là….”
“Chỉ cần tôi vui vẻ là được, vậy thì thế nào?”
“Tôi muốn đòi lại kiếp phù du năm xưa của mình, đem lỗ mãng quấy loạn hồng trần, đem cái thế giới dơ bẩn đục ngầu này điểm thêm màu đỏ tươi, không bao giờ có thể khôi phục lại như trước nữa…”
“Biết cái gì gọi là điểm đỏ không? Chính là nó giống như người đang bị đốt cháy bởi ** đó!”
“Bao nhiêu sinh mạng đã bị nó chiếm đoạt rồi?”
“Chỉ có tôi, bởi vì bị nó thiêu đốt mà huy hoàng-ở bên trong thứ ánh sáng rực rỡ đó, một mình tồn tại, không cho ánh sáng đó che lấp, thật là một chuyện tốt đẹp đến dường nào!” Âm thanh của giọng nói rất mê hoặc, cô gái mang ánh mắt hời hợt, giờ phút này lại tươi đẹp tỏa ra thứ ánh sáng làm người ta xúc động.
Giờ phút này, cô ở trong mắt hai người đàn ông, không hề nghi ngờ là cực kỳ xinh đẹp, mê người, quyến rũ, khóe môi mang theo nụ cười nhạt, trong mắt cô là ánh sáng bức người, giống như một thanh kiếm sắc bén, lóe ra u quang của cái chết, một thanh kiếm nhuộm máu đỏ tươi. Ánh sáng kia, thanh kiếm dính máu kia, hung hăng đâm vào trái tim của người đàn ông, làm nó nứt toác, cơn đau lan tràn ra, khoái cảm không tên lan tràn từ đại não xuống toàn thân. Truyện chỉ được đăng tại diễn đàn lê quý đôn.
Loại cảm giác này không thể nói thành lời, thật giống như ma túy, trong nháy mắt liền sinh ra sự nhẹ nhàng vui vẻ, thân thể giống như bay trên mây, cảm giác dục tiên dục tử liền xâm nhập vào xương cốt.
“Yêu sao?” Ánh mắt Thù Man khẽ chuyển động, “Cũng chỉ là một trò ma thuật vượt ra ngoài quy luật sống của các người, mang theo say mê và vui vẻ, không còn tác dụng nào khác. Trao đổi nhiệt độ, thân thể lẫn nhau, tình cảm và sự yếu ớt. Muốn mỗi lúc đều có thể nhìn thấy đối phương, muốn cùng đối phương thể nguyện, muốn ở cùng một chỗ, chỉ thế mà thôi.”
“Nguyên tố hóa học và sinh lý bên trong cơ thể con người, đã quyết định một người yêu một người khác say đắm là vô cùng ngắn ngủi, không ổn định, sau khi hết rồi thì sẽ kết thúc. Về sau chống đỡ cục diện như thế nào, thật muốn xem cảm giác nhẫn nại có thể duy trì được bao lâu.” Thù Mang cười xinh đẹp, đang tỉnh táo phân tích luận chứng.
Hai người đàn ông họa thủy ngàn dặm mới tìm được kia đã sớm mất đi năng lực tư duy, tâm hồn đang kích động cuồng loạn, ở bên trong đang thầm tán thưởng cô, than thở, thần phục, rồi lộ vẻ xúc động, loại đau lòng đó đang lan tràn đến tim rồi.
Khuynh Hữu bị cô gái trước mắt làm cho vô cùng ngạc nhiên và sợ hãi!
Từ khi nào thì cô ta đã trở nên chói mắt như thế này? Thật sự là làm cho anh kinh ngạc!
Không thể tin được là tâm hồn và trái tim anh đang đau đớn bởi vì cô gái ngồi đối diện.
Hai người đàn ông lộ vẻ xúc động, tròng mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm vào người đối diện, không muốn rời mắt.
Trái tim và máu của Chu Nham Hải đang quay cuồng, anh càng ngày càng mê đắm cô, hơn nữa sự việc bây giờ đang đến gần sự hủy diệt rồi, anh đang tự nói với chính mình: “Chu Nham Hải, sa đọa đi, trầm mê đi, cho dù có huyết thống thì sao chứ, nhất định phải lôi kéo cô ấy cùng trầm luân, cho dù chết cũng không buông tay cô ấy!”
“Không thể, cũng tuyệt đối không cho cô ấy rời khỏi mình, cho dù cô ấy có đối xử lạnh nhạt với mình, cho dù là dùng xích sắt khóa cô ấy lại, cho dù là làm cô đau 1 phần thì mình sẽ đau gấp trăm lần cũng không hối tiếc!”
Khuynh Hữu mắt không chớp, chăm chú nhìn Thù Man.
Trong lồng ngực đang phập phồng của anh là sự khó hiểu dâng trào, một nội tình khó hiểu to lớn.
Thì ra là, cô mê người như vậy, quấn chặt lấy đôi mắt của anh, để cho anh không có cách nào rời mắt, làm cho trái tim anh run rẩy không ngừng.
Cô theo đuổi tâm tư của mình giữa một đám đàn ông xa lạ hoặc quen thuộc, cô đang trăn trở và lưỡng lự về bản thân, nhưng thái độ vẫn thản nhiên mà ngạo mạn.
Không trả lời, không cho phép, không lưu luyến, lại thản nhiên buông thả vẻ mị hoặc đẹp đẽ của mình, thể hiện sự tham lam chân thật nhất của bản thân.
Nội tâm thờ ơ, nhưng lại vô cùng tỉnh táo, điệu bộ điên cuồng phóng dã **, tư thái chói mắt ma mị, chính là phương thức phát tiết và giãi bày thỏa đáng nhất của cô.
Vĩnh viễn vô vị như vậy, buông thả mình, sẽ không để ý bất luận kẻ nào bị tổn thương, bao nhiêu người bị tổn thương.
Đối với tất cả mọi chuyện cô đều hiểu rất rõ.
Khuynh Hữu có một trực giác, loại trực giác mãnh liệt này không thể coi thường được.
Anh cảm nhận cô gái trước mặt này, Tô Khuynh Hữu anh sẽ vì cô mà mất đi lý trí, bắt đầu điên cuồng cùng cô dây dưa không rõ.
Cô không phải là người, là yêu tinh rơi xuống phàm trần muốn gieo tai họa cho tất cả đàn ông, là loài ma quỷ xinh đẹp!
Khuynh Hữu chỉ cảm thấy mình bi điên rồi, anh đã mất đi lý trí, trái tim cũng trở nên không thể hiểu nổi, nhưng lại vô cùng hưng phấn.
Tô Khuynh Hữu anh, giờ phút này vô cùng muốn, vô cùng nguyện ý bị cô gieo họa.
Lưu Nhiên và Nam Tạm đang từ phòng bao ra ngoài, hai người cùng sóng vai đi tới cửa chính, lại lơ đãng liếc mắt về phía cửa phòng bao đang mở rộng, nhìn thấy….
“Này! Văn Hoa! Không phải cậu muốn đi tìm Thù Man sao?” Mi tâm Nam Tạm hơi nhíu lại, nhìn người bên cạnh bước chân đang dừng lại, liền không hiểu nhìn theo tầm mắt của anh…..Mắt không khỏi sáng lên, chậc, thì ra là vậy.
“Tiểu yêu tinh.” Thì thầm một tiếng, môi anh cong lên, Lưu Nhiên liền di chuyển chân dài, Nam Tạm theo sát phía sau, hai người hướng về phía của Thù Man đi tới.
“Thù Man.” Lưu Nhiên đứng ở bên cạnh bàn, hai tay cắm trong túi quần, tư thế đầy ưu nhã mỉm cười nhìn Thù Man, khẽ gọi tên cô. Anh nhìn thấy Chu Nham Hải và người đàn ông đang ngồi bên cạnh anh ta, chỉ là cười nhạt, khẽ gật đầu xem như chào hỏi.
“Văn Hoa.” Thù Man liền ngửa đầu, cười nhìn anh, liếc mắt nhìn thấy Nam Tạm đang đứng bên cạnh: “Sao các anh lại ở đây?”
“Tụ tập thôi, cũng đang muốn hàn huyên một chút về chuyện xấu trong công ty, bọn Lý Khanh cũng ở đây, Thù Man, Văn Hoa nói anh ta muốn đi đón em, anh đi cùng với cậu ấy.” Nam Tạm nói chen vào, trên mặt là nụ cười nhạt, anh đưa ngón tay chỉ về một hướng khác, bả vai hơi nhún nhún: “Bất quá vừa mới ra cửa đã nhìn thấy em rồi.”
“Ừ, vốn dĩ định đi tìm em.” Lưu Nhiên liền cười liếc nhìn đáp lời Nam Tạm
Chu Nham Hải cùng Khuynh Hữu nhìn hai người đàn ông đột nhiên xuất hiện này, nghe bọn họ thân mật gọi cô là Thù Man.
“Thù Man, Thù Man?” Trong lòng họ không ngừng lặp lại cái tên này, liền nghi ngờ, đây là tên của cô sao? Sao mình lại không biết?
Chu Nham Hải và Khuynh Hữu đồng thời nhìn vào mắt hai người đàn ông kia, nhìn thấy chân tình lan tràn trong đáy mắt họ.
Lại thấy cô nhìn Lưu Nhiên một cách dịu dàng, gọi anh một cách ôn nhu, chậc, Khuynh Hữu cũng không biết tâm ý mình ra sao nữa…..Thật là mẹ nó không có cảm giác.
Trái tim của Chu Nham Hai liền tức giận, máu ghen sôi trào, chậc, chua lắm, lại đau nữa, cô thế nào…Chưa từng nói cho anh biết cô có tên khác là Thù Man, tại sao không nói cho anh biết?
Nam Tạm ngồi vào bên cạnh Thù Man, tay anh liền ôm chặt hông của cô, môi mỏng lại gần sát vành tai của cô, khẽ ma sát lên….
Anh lại đưa lưỡi ra liếm vành tai trắng nõn mượt mà của cô, đổi lấy nụ cười khẽ của Thù Man.
Lưu Nhiên vậy mà không ngăn hai người, mặc cho bọn họ tùy ý hồ đồ.
Mặt khác anh liền liếc sang phía đối diện, khi thấy ánh mắt của hai người kia trong nháy mắt chuyển sang tối tăm, sắc mặt âm trầm thì Nam Tạm cười ha ha khiến lồng ngực chấn động, nhíu mày đưa tới một ánh mắt khiêu khích.
Phảng phất giống như muốn nói: Như thế nào, Rất hâm mộ hay ghen tỵ sao? Đúng là hiệu quả mà lão tử muốn!