Yêu Nghiệt Trở Về

Chương 66: Chương 66: Chương 26 Kế hoạch




Người đàn ông đang đứng bên cạnh cửa sổ có gương mặt lạnh lùng tuyệt đẹp như một bức tượng điêu khắc, môi mỏng của anh khẽ nhếch lên mặc cho gió lạnh thổi qua lớp quần áo và thổi qua mái tóc đen của anh. Trên người anh tỏa ra một loại cô đơn khó tả, anh đã đứng bất động thật lâu, nhìn từ xa trông như một pho tượng vô cùng sống động và hoàn mỹ.

Sau một lúc lâu, người đàn ông đó đã quay người lại, con ngươi đen láy và sâu thẳm như bầu trời. Anh đang cười, đôi môi liền vẽ ra một đường cong dứt khoát, làm cho gương mặt trở nên vô cùng sinh động, vô cùng đẹp trai: “Khuynh Hữu, hiện tại tôi đã nảy ra một suy nghĩ trong đầu, rất điên rồ và cố chấp.”

“Ừhm, xem ra cũng không tệ lắm!” Một âm thanh ngạo mạn và lười biếng liền vang lên.

“Tôi muốn cưới Thù Man!”

“Cho dù dùng hết toàn bộ thủ đoạn cũng phải thực hiện cho bằng được, đem cô ấy ở cùng cậu và tôi, không cho phép bất kỳ kẻ nào tiếp cận, bao gồm cả Lưu Nhiên.”

“Sao cậu lại chắc chắn như vậy, không sợ tôi sẽ từ chối sao?”

“Tôi rất hiểu cậu.”

“A….” Tiếng cười nhạt nhẽo vang lên, trong giọng nói của anh ta tràn đầy sự tán thưởng: “Nham Hải, quả nhiên cậu vẫn như xưa, làm việc gì cũng đều quyết đoán, đầu óc vĩnh viễn đều duy trì lý tính rất rõ ràng cho dù là ở thời điểm nào cũng vậy.”

“Nhưng Khuynh Hữu, cậu nói không hẳn là đúng.” Chu Nham Hải liền lắc đầu nhìn Khuynh Hữu, trong đôi mắt bình thản của anh đã trở nên gợn sóng: “Giờ phút này tôi đã mất đi thói quen có lý trí và ý chí, không thể nào tự kiềm chế bản thân trở nên điên cuồng. Hiện tại tôi đang cần gấp một hành động liều lĩnh để bảo vệ ý thức của mình. Nếu không thì sự điên cuồng của tôi sẽ làm tổn thương nhiều người, còn có người mà tôi yêu nhất là Thù Man, thật đấy!”

“Mặc dù tôi yêu cô ấy hơn cả tính mạng nhưng lại lựa chọn phương thức tù túng này để trói buộc cô ấy, tóm lại là cả đời này cô ấy đừng hòng trốn thoát khỏi tôi. Mặc kệ là thiên đường hay là địa ngục tôi đều muốn sống chung với Thù Man.”

“Ừhm, thật mạnh mẽ.” Một người đàn ông khác đang dựa trên bàn trà, mắt ngưng tụ tà khí, miệng hơi khẽ cười nói: “Nói tôi nghe kế hoạch của cậu.” Anh đã đoán trước là nếu như anh ta nói như vậy, nhất định trong lòng đã có sắp xếp kế hoạch rồi.

“Haha…” Chu Nham Hải liền cười khổ đi đến bên cạnh Khuynh Hữu, cánh tay anh đặt lên vai anh ta, miệng nói cực kỳ bất lực: “Khuynh Hữu cậu biết không, cả đời này tôi khó mà quang minh chính đại có được cô ấy.”

“Đêm nay nhìn vào đáy mắt của những người kia tôi thấy được sự mê luyến đối với Thù Man, tôi nghĩ là cậu cũng đã nhìn thấy rồi. Thật xui xẻo! Một màn kia của Nam Tạm khiến cậu cũng phải kinh hoàng đi?”

“Ừ, có một chút.” Khuynh Hữu uể oải dựa lưng vào quầy bar, tay phải liền chống cằm: “Về sự tình bên trong, theo tôi thì cô ấy đối với Lưu Nhiên rất đặc biệt, khác hẳn với bọn họ.” Anh liền đưa ra một suy luận sáng suốt đúng chỗ dựa trên phân tích của mình.

Chu Nham Hải gật đầu:“Không phải,, nhìn vào mắt Thù Man tôi có thể thấy được, tuy cô ấy vẫn mỉm cười nhưng có chút xa cách, mặc dù chỉ là một ít.”

“Mà tôi cũng nhìn thấy sự thỏa mãn trong mắt anh ta, có thể được Thù Man đối xử như vậy nhất định là không dễ dàng rồi. Điểm bất đồng đó là quá đủ khiến cho tôi cảm thấy sợ hãi sẽ không thể tranh đoạt lại.”

“Khuynh Hữu, khi cô ấy bắt đầu tiến vào tim tôi thì tôi đã không thể quên được cô ấy rồi. Đột ngột như vậy sẽ tránh được đề phòng của tôi trong sinh hoạt hằng ngày rồi tiến vào trong trung tâm, dần dần xây dựng lên một nền tảng, tình cảm của tôi đối với cô ấy khiến cho tôi không thể tránh né được, cô ấy đã trở thành một căn bệnh không thể chữa khỏi trong lòng tôi. Chỉ cần liên quan đến cô ấy một chút thì đã khiến tôi trở nên nhỏ bé và yếu ớt rồi."

“Ngay lập tức trong đầu tôi liền hiện lên một hình ảnh, từ khi rời khách sạn đến giờ vẫn không ngừng hành hạ tôi. Tôi rất sợ một ngày nào đó nó sẽ trở thành hiện thực , cô ấy sẽ xoay người đi và vứt bỏ tôi lại bằng thái độ lạnh nhạt. Hình ảnh đó thật rõ ràng khiến cho thân thể tôi cảm thấy run rẩy.” Đồng tử đen như mực của anh bỗng nhiên co rút thật nhanh mang theo những mảnh vụn và sóng ngầm dữ dội.

Khuynh Hữu nhìn người đàn ông trước mặt anh, ngày xưa anh ta thật liều lĩnh và lạnh lùng......

Hiện tại thì……….

Trong lòng anh cũng không biết phải làm sao, lại thở dài một tiếng mang theo chút oán giận: Thù Man, sau một nửa cuộc đời thì Khuynh Hữu tôi đã hiểu ra cái gì là “Hồng nhan họa thủy!” Cô chính yêu tinh mà ông trời phái xuống để hành hạ đàn ông! Cô muốn đem một đám đàn ông chúng tôi đùa giỡn trong lòng bàn tay, muốn nhìn chúng tôi tranh giành cô đến đầu rơi máu chảy còn cô thì thong thả ung dung ngồi nhìn.

Chân tướng thật làm cho người ta hận tới cắn răng nhưng lại cam tâm tình nguyện mà!

Những người đàn ông chúng tôi đã coi thường phụ nữ nên kiếp này gặp cô đã chịu bị cô hành hạ!

Bởi vì chúng tôi chính là tai họa của nhân gian nên Phật Tổ đã nhìn không vừa mắt, cho nên đã phái cô xuống để chúng tôi không thể tiếp tục gây họa nữa!

Vỗ vỗ vào vai Nham Hải rồi rót cho anh ta một ly rượu, Khuynh Hữu ngồi trên ghế chân cao bắt chéo hai chân, thần thái có chút suy tư nhưng vẫn không hề ảnh hưởng tới suất khí tiêu sái của anh chút nào, mắt nhìn Chu Nham Hải rồi nhàn nhạt mở miệng, tiếng nói cực kỳ từ tính êm tai: “Nham Hải à, chúng ta từ nhỏ đã sinh ra trong gia đình giàu có, mà chúng ta lại là chuyên gia gây rối. Thật ra thì chỉ toàn là ỷ vào gia cảnh quyền thế mà hoành hành không ai bì nổi. Kỳ thực tự sâu trong nội tâm cảm thấy bản thân rất tịch mịch, hư không. Ác hướng đảm biên sinh*, trái tim bị cắt thành hai nửa, một nửa chôn vùi dưới biển nơi trần thế, một nửa bị mai táng, khảm vào trong lồng ngực lạnh như băng, bừa bãi, ngao du, điên dại. Cảm thấy như vậy mới không sống vô ích cả đời.”

“Cậu nói xem, lão tử là tai họa nhân gian đã bao nhiêu năm rồi, tất cả những cô gái xinh đẹp tôi đều đã đùa giỡn qua lòng bàn tay. Haizz… Bây giờ thì báo ứng mẹ nó đã tới rồi, gặp được cái nghiệt chướng này…”

Chu Nham Hải vẫn trầm mặc không nói gì….Anh đối với chuyện tình cảm nam nữ xưa nay vẫn hờ hững, không có những chiến tích to lớn giống Tô Khuynh Hữu.

Thật lâu sau,

“Kéo cậu theo cùng, tôi biết tôi thật ích kỷ. “

“Tôi cũng không phải người tốt đẹp gì, có lẽ sinh hoạt kích thích như vậy cũng tốt, thích hợp với bản tính của tôi.” Khuynh Hữu liền mỉm cười: “Cuộc hôn nhân 3 người.”

“Thù Man cực kỳ hấp dẫn đối với cậu sao? Tôi đã thấy được rồi.”

“Cô ấy rất đặc biệt, hấp dẫn nhất đối với tôi chính là ánh mắt ảm đạm, hoang vắng của cô ấy.”

“Đề nghị của cậu thật khiến cho bản thiếu gia tôi thấy hứng thú nha!” Anh liền cảm thán.

“Thật ra thì mình cũng muốn.” Lời thì thầm ở sâu trong lòng, chậc thì ra đây là cảm giác nói không nên lời. Chết tiệt! Lão tử hôm nay không nên đến tìm cậu càng không nên tò mò với Chu Nham Hinh sau khi đã thay đổi. Nhưng vậy thì không thể thấy được chân tướng đầy đủ của yêu tinh này, nhìn cô làm sao đem lão tử làm hại được?” Khuynh Hữu không mấy cam lòng gào thét, ánh mắt của anh cực kỳ u oán. Chính anh cũng không hiểu là mình đang nói những gì.

“Vậy thì tốt.” Chu Nham Hải liền cười, giọng nói cũng trở nên bình thường trở lại: “Nhìn cậu tôi nghĩ cậu không đồng ý, thì ra là tôi nhìn lầm rồi sao, kế tiếp tôi cũng không nói nữa.” Nói xong anh liền xoay người đi ra cửa bằng tốc độ rất chậm: “Cậu ngủ sớm đi, chúc ngủ ngon.”

Khuynh Hữu cũng không gấp, nhìn người đang cố làm ra vẻ không nhanh không chậm rời khỏi đây kia: “Đừng giả vờ nữa, nếu không tôi sẽ nổi giận thật đấy, từ nay nhớ bồi vào Tô Khuynh Hữu nửa đời sau của tôi!” Mặc dù là tôi tự nguyện nhưng chính là vì trong lòng vô cùng tò mò đối với yêu nghiệt kia, muốn khám phá toàn bộ bí mật của cô ta.

Vừa đi đến sôpha trước mặt, Chu Nham Hải đã ngồi xuống: “Cậu hãy nói ông nội cậu tới cửa nhà tôi cầu hôn, ông nội và ba mẹ tôi nhất định sẽ đồng ý. Nhưng nếu Thù Man không đồng ý thì tôi sẽ giúp cậu nghĩ cách vì cục diện. Tôi sẽ đưa cô ấy đi cùng cậu 1 thời gian….Cậu hãy sớm chuẩn bị.”

Khuynh Hữu liền cười, trong lòng cực kỳ hiểu rõ: “Ý định như vậy cũng không tệ, đối với cô ấy cũng tốt, cũng khiến cho những kẻ đang gấp gáp kia không có cách. Cho dù bọn họ có lật cả trời lên thì tôi cũng có cách làm cho bọn họ không tìm thấy Tiểu Phật Ngạn Thủ. Nhưng vậy thì có chút…..Dù sao thì điều này sẽ để lại di chứng tương ứng thôi.” Anh chưa nói dứt lời thì lông mày đã nhăn lại.

“Trừ bỏ cách này, tôi không nghĩ ra biện pháp khác hữu hiệu hơn.”

Một lúc lâu sau,

“Vậy thì cứ làm đi, ngày mai tôi sẽ đi sắp xếp.” Sau đó anh liền đứng lên chân còn chưa bước ra khỏi cửa: “Không, hiện tại tôi sẽ làm bây giờ miễn cho đêm dài lắm mộng.”

“Tôi và cậu cùng nhau đi.” Chu Nham Hải cũng đứng lên.

“Đi thôi.”

Hai người ra cửa liền lên xe đi thẳng đến ngõ 64 đường Nam Thành.

Vừa lái xe Chu Nham Hải vừa nói: “Sau khi mọi chuyện đã ổn thỏa chúng ta sẽ sang nước Pháp định cư, tôi có mua một điền trang ở đó.”

“Hôn lễ cũng ở tại đó luôn sao?”

“Tôi sẽ sắp xếp.”

“Khuynh Hữu, đề nghị của tôi cũng nằm trong tính toán của cậu phải không?”

“Biết rồi còn hỏi, chỉ là bây giờ còn có thể khống chế bản thân nhưng cũng không đạt tới trình độ điên cuồng của cậu, tò mò chiếm đa số thôi.”

“Hừ!” Chu Nham Hải liền hừ lạnh: “Tò mò ư? Vậy thì tốt nhất cậu hãy vĩnh viễn duy trì như vậy đi.”

“Tôi sẽ cố gắng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.