Yêu Nghiệt Trở Về

Chương 67: Chương 67: Mưu đồ




“Cô ấy….hiện giờ đang ngủ sao?”

“Ừ.” Nam Tạm nhẹ nhàng đáp lại, “Ở trên xe đã ngủ nên Văn Hoa bế cô ấy vào phòng, sau khi chắc chắn cô ấy đã ngủ say không dễ tỉnh lại nên mới đến đây.”

Mấy người kia liền thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng ngả lưng ra sau dựa vào sôpha. Những lời Nam Tạm nói vẫn chưa làm cho bọn họ yên tâm, những điều đó đã chạm vào trí óc làm cho thần kinh họ vẫn mãi căng thẳng. Trong nháy mắt sức lực trong cơ thể bỗng nhiên tan biến, nhưng giờ thì đã đỡ hơn rồi.

Trong phòng lại rơi vào không khí im lặng, chỉ nghe được âm thanh hô hấp đều đều trong không khí.

Thời gian lại lặng lẽ trôi đi…

Hiện giờ, những người đàn ông ngay cả sức lực để nói chuyện cũng không có.

Lưu Nhiên đã thu hồi ánh mắt sắc bén và khôi phục lại vẻ ưu nhã của mình, anh mỉm cười nhìn bọn họ: “Muốn nghe tôi kể một chút về giấc mơ mấy hôm nay không?”

Bọn họ vẫn im lặng, lại gật đầu.

Anh liền đốt một điếu thuốc, lưng dựa vào sôpha, mắt hơi khép hờ hơi suy nghĩ một chút rồi mới mở miệng nói chuyện bằng âm thanh ôn hòa nhẹ nhàng, lộ ra một chút mù mịt: “Những ngày này, hằng đêm tôi đều mơ thấy một giấc mơ giống nhau. Giấc mơ đó đều khiến cho tôi cảm thấy vô cùng bất an, thậm chí là sợ hãi, tuy chỉ là mơ nhưng cảm giác lại rất thật, có lẽ đó là một điềm báo trước.”

“Trong giấc mơ tôi đang đứng giữa một nơi hoang vu, mây thì tối đen còn mặt trời thì đỏ như máu đang dần dần khuất bóng. Tôi đang đứng trước một phần mộ, trên đó khắc những dòng chữ từ xa xưa nên tôi không thể đọc được tên của người đang nằm đó nên cũng chẳng biết phần mộ này mai táng ai."

"Bốn phía cây cối đều khô héo, xơ xác. Bên tai là tiếng gió hú nghe như tiếng khóc oán than, tôi không hề thấy sợ hãi nhưng lại thấy vô cùng bất an và cảm giác bi thương từ đâu kéo đến bao trùm vào trong ý thức. Một khắc kia, tôi rất muốn bỏ chạy, rời khỏi những thứ xa lạ này nhưng chân lại không nhúc nhích được, cứ như bị mọc rễ vậy.”

Những người kia hơi nhướn mày nhìn Lưu Nhiên, không biết tại sao anh ta lại có giấc mơ vớ vẩn này nữa?

Theo như tính tình của anh ta mà nói, thì đây là cố ý sao?

Sau khi đã phun ra một ngụm khói, Lưu Nhiên nhìn những người còn lại đang nhíu mày, anh nghĩ chắc trong lòng bọn họ có rất nhiều câu hỏi nhưng anh không để tâm lắm. Dụi tắt điếu thuốc trên tay xong, anh lại tiếp tục nói: “Ngay sau đó, những cảnh vật trước mắt tôi bắt đầu trở nên vỡ nát, giống như một tấm gương bị bể, sau đó tôi lại được quay trở lại nhà và nhìn thấy tờ giấy trên giường mà Thù Man đã viết cho tôi: Văn Hoa, em phải đi rồi!

Anh không cần nhớ tới em vì em không xứng đáng!

Thật xin lỗi! Đã nói sẽ không làm anh bị tổn thương cuối cùng vẫn làm anh bị tổn thương, cho nên em mới xin lỗi anh.

Anh biết không, em đã sống quá mệt mỏi rồi

Bệnh của em không hề có dấu hiệu giảm bớt, bất luận là ai cũng sẽ không thể chữa nổi đâu.

Thù Man kỳ thật vốn không thuộc về thế giới này, cho đến bây giờ cũng không phải….

Mọi sinh hoạt ở nơi này đều xảy ra theo nguyên tắc, thật là mệt mỏi!

Thế giới này quá mục nát, vừa tối như mực lại vừa lạnh như băng, chẳng hề có ý nghĩa!

Từ khi vừa mới sinh ra em đã là thứ bị vứt bỏ, là thứ không ai cần đến.

Con người rồi cũng sẽ chết đi, một sinh mệnh sẽ biến mất. Người còn sống, mỗi ngày sẽ bị rút mất một phần linh hồn, không hề có điểm dừng, cuối cùng sẽ cũng sẽ chết.

Cho nên em muốn đi đến nơi mà mình cần đi và không hề muốn quay trở lại!

"Vô cùng sợ hãi, tôi vô cùng bối rối liền lái xe như điên về đến Chu gia, chỉ muốn nhìn xem cô ấy có đang ở nhà không hay chỉ là đang đùa giỡn với tôi. Nhưng khi về đến Chu gia, chờ đón tôi chính là linh đường màu trắng xóa cùng với đám người đến phúng viếng và sắc mặt bi thương tuyệt vọng của người nhà họ Chu."

"Trên khung ảnh là gương mặt cười nhạt của Thù Man, đôi mắt cô ấy đang nhìn tôi chăm chú nhưng lại không để ý sự đau thương của tôi."

"Tôi căn bản không thể tin được toàn bộ điều này, chuyện này không thể là thật được, ngày hôm qua rõ ràng cô ấy đang cùng tôi triền miên và rúc vào lòng tôi ngủ say."

"Làm sao có thể được chứ, không có khả năng này được? Tôi liền rống to lên như một kẻ tâm thần: Tôi muốn gặp cô ấy!"

"Ngay sau đó tôi đã thật sự gặp được cô ấy….Cô ấy đang nằm trong hòm thủy tinh, gương mặt bình thản và đôi môi mang theo độ cong quen thuộc, chỉ là đôi mắt đã khép lại như đang ngủ."

"Cô ấy mặc một bộ váy dài trắng đơn thuần, chân mang đôi giày thêu màu đỏ."

"Tôi liền vội vàng chạm tay vào mặt cô ấy, cả bàn tay đều run rẩy."

"Cảm giác thật là….Rất lạnh………."

"Tôi quả là một kẻ nhát gan, ngay cả thăm dò hơi thở của cô ấy cũng không dám."

"Bởi vì tôi biết rất rõ rằng, cô ấy không hề thở. Không có."

"Nỗi đau trong tim không thể nói bằng lời được, cả đôi mắt đều khô khốc không hề rơi một giọt nước mắt, bởi vì tôi không khóc được."

"Hai tay tôi dùng sức lắc lắc thân thể của cô ấy, lặp đi lặp lại một câu hỏi: Vì sao? Tại sao lại như vậy?"

"Khi đó Chu Nham Hải đã đến gần, trong đôi mắt đỏ hoe của anh ta đều là sát khí, gương mặt của anh ta vô cùng dữ tợn, chất vấn tôi bằng giọng điệu căm ghét: Lưu Nhiên, cậu quên rồi sao? Thù Man đã tự sát vì chúng ta, là vì chúng ta nên cô ấy mới tự sát!"

"Chúng ta làm gì còn mặt mũi nào mà sống nữa, đồ chết tiệt, lẽ ra cậu phải chết theo cô ấy mới phải…"

"Bây giờ cậu ở đây làm cái gì?"

"Nhắc nhở chúng tôi rằng cô ấy đã chết sao? Không thể trở về nữa sao?"

“Khi từ trong giấc mơ tỉnh lại, toàn thân tôi ướt đẫm mồ hôi, thì ra toàn bộ những thứ đáng sợ này chỉ là do bóng đè!”.

Nói xong, Lưu Nhiên lại thong thả đốt một điếu thuốc rồi nhả khói, trên mặt anh vẫn là nụ cười ôn nhu như cũ.

Bọn họ đang nhìn anh- từ đầu tới cuối anh ta chỉ kể lại bằng giọng điệu thản nhiên, sự kinh hoàng khi nãy dường như chỉ là một loại ảo giác không rõ.

Thật sự là như vậy sao?

Tôi cũng không biết nữa….

“Này mẹ nó….Đây là giấc mộng quái gì vậy? Tôi thao!” Bạch Thành vô cùng liều lĩnh mắng ra một tiếng, ánh mắt giận giữ trừng Lưu Nhiên: “Họ Lưu kia, cậu cố ý sao? Có phải hôm nay cậu muốn kích thích tôi không, tôi sẽ… .….. Tôi đang đau lòng, cậu lại còn..” Anh liền đứng dậy đi đến quầy bar, tay mở bình rượu mạnh trực tiếp trút vào miệng.

“Văn Hoa, tôi vẫn biết mình không có cách nào để hiểu được tâm tư của cậu vì cậu quá mức thâm trầm, trong mấy người chúng ta thì chỉ có Khanh tử là may ra đoán được vài phần. Nhưng cho đến bây giờ cậu đối với chúng tôi cũng coi như sòng phẳng, nhưng từng người chúng ta đều có lập trường riêng, khi Thù Man xuất hiện thì nó lại càng thêm rõ ràng.” Phú Tu nhìn thẳng vào mắt anh nói: “Cậu đang dựa vào nội tâm của mình để ngăn cản hay can thiệp chúng tôi đến gần Thù Man, chuyện này cũng không thể nói là đúng hay sai, bởi vì tình yêu chính là ích kỷ mà cậu lại quá yêu cô ấy cho nên tôi đã hiểu những gì cậu đang làm.” Cô ấy cho anh ta đau khổ và tình yêu, tại sao lại khong phải là Phú Tu anh.

Nam Tạm vẫn không nói gì, anh chỉ ngồi im lặng nhìn vẻ mặt của từng người rồi chờ đợi đáp án. Anh vô cùng chắc chắn rằng đáp án này sẽ lập tức được công bố ngay thôi.

Lý Khanh đốt một điếu thuốc, anh thản nhiên nhìn Bạch Thành táo bạo rồi chuyển tầm mắt qua nhìn Lưu Nhiên. Tầm mắt của hai người liền chạm nhau, bên trong là thâm ý sâu sắc.

“Ha ha…” Lý Khanh liền cười một tiếng rồi nhàn nhạt mở miệng: “Văn Hoa, tôi biết cậu muốn nói cái gì rồi. Nói thẳng ra đi chứ.” Cậu cứ nhìn tôi mãi khiến tôi thật khó chịu.

“Được thôi.” Đưa ra đáp án vô cùng dứt khoát, Lưu Nhiên liền mỉm cười hướng về phía Bạch Thành đang điên cuồng uống rượu: “Cậu lại đây!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.