- Hoàng huynh!
Giọng nói trầm trầm truyền vào ngự thư phòng, Kim Ngưu ngồi sau đống tấu chương, không ngẩng đầu chỉ khẽ “hửm?” một tiếng.
Ngoài cửa hai huynh đệ vương gia nhìn nhau rồi nhìn Kim Ngưu, thầm cảm thán tên này quá kiệm lời. Song Tử chần chừ nhìn Thiên Yết rồi hít một hơi khẽ liếc Kim Ngưu, từng lời nói vang lên hòa vào không gian:
- Hoàng thượng trị vì đất nước đã một năm rồi, hậu cung chưa có ai quản…đệ nghĩ Người nên…
Con ngươi đen láy hơi co lại rồi dãn ra ngay sau đó, bàn tay chỉ dừng lại trong tích tắc rồi lại trở nên bình thường. Song Tử chau mày lo lắng nhìn Thiên Yết, Kim Ngưu không phản ứng gì cả, điều này thật sự bất ngờ với cả hai.
Ai cũng biết đương kim thánh thượng là người không gần gũi nữ sắc, nguyên nhân thì không ai biết nhưng các quan đại thần vẫn thì thầm với nhau nghi ngờ Hoàng Thượng…khụ, đoạn tụ.
Cũng không thể trách họ được, một người thân là Hoàng đế mà hậu cung lại chẳng có ai để nối dỗi tông đường, huống hồ có biết bao nhiêu nữ nhi khuê các xinh đẹp đang chờ Kim Ngưu nhắm trúng vậy mà hắn vẫn giữ lập trường. Hễ ai nói đến chuyện này thì Kim Ngưu sẽ nổi trận lôi đình còn có khi mang tên đó đi xử phạt rất nặng. Từ đó, ai cũng biết thân biết phận mà không dám nhắc gì đến chuyện tuyển phi nữa.
Nhưng dù là gì thì Kim Ngưu cũng làm tại vị được một năm rồi, cho dù không muốn hắn cũng phải đặt lợi ích quốc gia lên hàng đầu, việc tuyển phi chỉ còn vấn đề thời gian thôi:
- Hoàng thượng… - Thiên Yết lên tiếng định khuyên giải Kim Ngưu tránh hắn nổi giận thì Kim ngưu lại lên tiếng cắt ngang
- Có vẻ cũng đến lúc rồi, trẫm sẽ suy nghĩ lại chuyện này!
Cả Thiên Yết và Song Tử đều kinh ngạc nhìn Kim Ngưu, hai người không nghe nhầm đấy chứ?
Kim Ngưu nói sẽ suy nghĩ lại sao?
Hắn không nổi giận thật à?
Hai người cứ chìm trong nổi mơ hồ của bản thân, bên ngoài tiếng Thùy công công truyền vào:
- Bẩm hoàng thượng, có quận chúa tham kiến!
- Cho vào! – Kim Ngưu lên tiếng nhưng vẫn không rời mắt khỏi tấu chương
Cự Giải đi từ bên ngoài vào, nàng đang thắc mắc không biết Thiên Yết gọi nàng đến chỗ Kim Ngưu làm gì. Nàng vừa bước vào liền thấy Thiên Yết và Song Tử đứng bất động chắn trước mặt, chớp chớp mắt khó hiểu, Cự Giải vòng qua hai người, đến trước mặt Kim Ngưu hành lễ:
- Tham kiến Hoàng thượng!
Kim Ngưu phất tay ra hiệu cho nàng, rồi cất giọng lành lạnh:
- Muội tìm ta?
- Là Yết huynh gọi muội đến đây! – Cự Giải thật thà nói
Kim Ngưu lúc này mới dừng tay, ngẩng đầu nhìn hai tiểu đệ vẫn còn ngơ ngẩn kia, hắng giọng. Thiên Yết và Song Tử thoát ra khỏi đống suy nghĩ lung tung, hoàn hồn trở về thì thấy Cự Giải ở đây.
- Tiểu muội, muội đến rồi đấy à?! – Thiên Yết hỏi – Huynh có chuyện muốn bàn với muội đây!
- Sao ạ? – Cự Giải thắc mắc
- Ba ngày nữa là sinh thần của muội, bọn huynh nghĩ muội sẽ muốn tự tay chuẩn bị cho buổi tiệc nên tìm muội để lấy ý kiến! – Song Tử giải thích
Cự Giải “à” lên một tiếng rồi lười nhác trả lời:
- Muội không quan trọng việc này, các huynh cứ tổ chức như mọi năm là được rồi!
Huống hồ nàng còn chẳng biết buổi tiệc này hằng năm tổ chức thế nào. Song Tử đưa mắt nhìn Thiên Yết, đây có thật là tiểu muội kiêu ngạo của hắn nữa không vậy? Như hằng năm thì không cần bọn họ lên tiếng, Cự Giải cũng sẽ nhảy dựng lên đòi tự tay mình lo liệu cho buổi tiệc cơ mà.
Thiên Yết phớt lờ ánh mắt ngạc nhiên của Song Tử, hắn nhíu mày nhìn biểu hiện của Cự Giải. Có cái gì đó rất xa cách khi hắn tiếp xúc với nàng, sự chững chạc và thờ ơ của Cự Giải đã tạo nên một khí chất khác biệt hoàn toàn so với đứa em gái mà Thiên Yết biết.
Hắn vẫn luôn thắc mắc những thay đổi kì lạ của Cự Giải lẫn Ma Kết mấy ngày nay.
Cự Giải bắt gặp ánh mắt dò xét lẫn nghi hoặc của Thiên Yết, nàng khẽ ho nhẹ rồi vội vàng nói thêm:
- Do muội thấy không khỏe nên không lo liệu được. Các huynh cứ làm theo mọi năm là được rồi!
- Vậy thì cứ theo mọi năm đi! - giọng của Kim Ngưu truyền đến, như vậy cũng tốt đỡ phiền phức.
Thiên Yết và Song Tử nhìn nhau rồi lại nhìn Cự Giải, thôi được, mọi thứ cứ tổ chức như hằng năm đi.