Yêu Nhầm Gã Tội Phạm

Chương 62: Chương 62: Gần như xa




Hắn dừng xe trước căn hộ của cô. Đến lúc đó cô mới nhận ra hắn chưa từng hỏi cô ở đâu, vậy mà hắn lại biết. Nhưng hắn đã gửi cái macbook đó cho cô, dĩ nhiên là hắn biết chỗ ở của cô ròi. Một người mà từ chuyện dò thông tin từ số di động cho đến việc đi đi lại lại trong thế giới ngầm như đi chợ thì chuyện gì mà hắn chả làm được. Brenna lại nhớ tới vụ hắn kêu người theo dõi cô, có lẽ lần trước sau khi đưa cô xấp thông tin cá nhân đó, hắn lai vẫn bảo người theo dõi cô. Brenna bĩu môi khó chịu, nhưng cô chẳng muốn nói tới vì việc này khá vô ích

“Cảm ơn vì đã chở tôi về“.

“Không có gì” Hắn tươi cười vui vẻ

Brenna vừa lẩm bẩm vừa chui ra khỏi xe. Cô không chắc có phải cô vừa nghe một tiếng thở hắt không nhưng cô cứ giả vờ tảng lờ và đi thẳng đến bậc thang cửa trước.

Đi qua tầng một, tầng hai, rồi lại tầng ba. Brenna không hiểu vì sao cái gã này vẫn cứ lẽo đẽo mãi ở phía sau cô. Dù mặt dày cỡ nào cũng phải biết ngượng chứ, Brenna bực bội quay lại phía sau. Bỗng một mùi hương xà bông, là mùi đàn ông, chính xác hơn nữa là mùi của hắn. Cô đang đứng bục trên của bậc thang, còn hắn đang đứng dưới cô chỉ có một bục, thế m à hắn vẫn có thể cao hơn cô một chút. Sát rạt, Brenna ngượng ngùng hơi ngã lưng ra phía sau một chút.

“Từ đây tôi có thể về rồi, anh không cần phải tiễn tôi như thế đâu”

“Để em tự lên đó sao? Không đâu, anh chỉ sợ lại có gã nào đó có thể nài ép em”

“Nài ép em!” Brenna nhại lại.

“Đừng như trẻ con nữa”

“Vậy thì anh cũng đừng đối xử với tôi như trẻ con. Tôi có thể tự lên phòng được”

Hắn chỉ nhếch miệng, phì cười một cái nhẹ rồi im lặng, bước lên lầu mặc kệ những lời Brenna nói “Phòng em tầng bảy nhỉ”

Brenna ngước theo bước chân hắn. Cô hít một hơi thật sâu, rồi thở ra phiền não. Nếu bây giờ mà để gã này lên đến tận phòng thì Maris sẽ nói sao đây? Đảm bảo rằng cô nàng sẽ có những suy nghĩ quái đản, nhưng cũng có thể Maris đã có những suy nghĩ đó từ tối hôm qua rồi. Không còn cách nào có thể khiến hắn rời đi, Brenna ủ rũ trở lên lầu.

Gần tới cửa phòng, Brenna nghe được một bản nhạc Rock đang được bật rất to, đây rõ ràng không phải thể loại của Maris, hay Jóse. Càng tiến lại gần nhạc càng to, đích thị là phòng của Brenna chứ không phải ai khác. Brenna mở cửa phòng. Vì là nhà chung nên mỗi người như Brenna, Maris và Jóse đều có chìa kháo riêng, chỉ có phòng riêng của mỗi người là riêng tư.

Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt Brenna đó chính là một cậu thanh niên trẻ trung, chỉ mặc mỗi cái quần con và đang đứng lắc hông trong bếp. Mùi thức ăn thơm ngập tràn cả căn phòng. Ngoài Nathan là, đây là người đàn ông thứ hai mà Brenna thấy trong tình trạng bán khoả thân. Brenna giật bắn mình, chẳng còn kịp quan sát gì hết, cô vội vàng quay mặt ra phía sau, lại càng khốn nạn hơn. Gã Nathan đang đứng nguyên một đống ở phía sau lưng cô, khi vừa quay lại mặt cô đã đập mạnh vào lồng ngực hắn. Cái cơ thể đó cứ như làm bằng đá vậy, chóp mũi của Brenna đau điếng, cô nhăn mặt, đưa tay xoa xoa cái lỗ mũi yêu dấu của mình. Hắn lại đưa tay, vuốt đầu cô, Brenna liếc nhìn hắn, khuôn mặt không mấy dễ chịu.

“Leo” Giọng hắn gầm gừ

Có vẻ như anh ta đang rất say mê với bữa sáng của mình, cũng có thể do nhạc quá to làm lấn át hết mọi âm thanh xung quanh khác. Brenna vẫn nhìn chằm chằm vào lồng ngực hắn, bây giờ ngoài thứ đó ra, cô chẳng thể nhìn gì khác trong căn nhà này cả.

Hắn ngó nghiêng ngó dọc, sau đó lụm đại một quyển sách ở đâu đó Brenna không rõ. Brenna chỉ thấy hắn giở cánh tay đang cầm quyển sách lên, rồi vụt một cái.

“Cái đéo gì...?!”

Không thể nhìn được vì đang quay lưng lại phía Leo. Nhưng Brenna có thể hình dung ra được khuôn mặt tức giận của Leo, rồi khuôn mặt hốt hoảng khi nhận ra Nathan đang đứng ở đây.

Leo nhanh chân chạy lại cái radio gần đó, tắt nhạc đi. Anh luống cuống nhặt cái quần jean dưới đất rồi vội vàng chồng vào.

“Thành thật xin lỗi ngài Redmond, tôi không biết ngài tới”

“Em có thể nhìn rồi Brenna”

Brenna vừa quay đầu lại, thì lại một phen hốt hoảng.

“Có chuyện gì thế?”

Maris ngáp một cái rõ mất nết, đầu tóc cũng khá bù xù, dù vậy, trông cô nàng vẫn thật lộng lẫy. Maris chỉ mặc vỏn vẹn mỗi cái đầm ngủ satin hai dây màu trắng, hở gần nửa bộ ngực. Brenna đảm bảo cô nàng đang không mặc quần con, điều này thật quá rõ ràng. Làn da ngăm và body đẫy đà đó khiến Brenna còn cảm thấy phát thèm, nói gì đến cánh đàn ông. Nghĩ đến đấy, Brenna lại liếc nhìn lấy Nathan. Ánh mắt hắn vẫn đang nhíu lại, có vẻ khá giận dữ. Lần đầu tiên hắn tới nhà cô, lại phải nhìn thấy cái mớ bòng bong này, Brenna cảm thấy có chút xấu hổ.

Maris tươi cười, sau đó lại nhìn qua Nathan bên cạnh. Cô nàng nhoẻn miệng nham hiểm, sau đó liếc nhìn Brenna với ánh mắt không mấy đàng hoàng, trông cô nàng chểnh mảng một cách khêu gợi. Nathan đi theo Brenna ra phía bàn phòng khách, còn Maris dõi theo hắn một cách đầy nghi ngờ mặc dù vẫn nở cái nụ cười chị-đã-vui-vẻ-cả-đêm trên môi. Brenna hiểu ý, cũng trừng mắt nhìn lại Maris.

Maris nhảy đến ôm Brenna rồi giữ cô trong khoảng cách một sải tay để nhìn dò xét, rồi cô nàng quay sang Nathan “Chào ngài, ngài Redmond”

“Chào cô Harris” Hắn chào bằng giọng trịnh trọng cứng nhắc. Cảm giác như cho có lệ.

“Xin chào” Leo niềm nở tiến lại phía Brenna, phần trên thì vẫn chưa mặc gì cả. Có lẽ là vệ sĩ nên body của Leo trông cũng khá được, Brenna nghĩ thế. “Cô chắc là Brenna” Leo đưa tay ra phía trước

Anh cười, đôi mắt thân thiện lấp lánh khiến Brenna mến anh ngay lập tức. Rõ ràng anh chẳng giống Nathan điểm nào. Brenna lịch sự bắt lại tay Leo “Còn anh đây chắc là Leo” Cô cười với anh, rồi chợt nhận ra cô đang cắn môi.

“Chúng ta cần phải đi ngay, Leo” Nathan ôn tồn nói.

Leo loay hoay kiếm cái áo, đồng thời chỉnh chu lại cả bộ đồ trên người “Nhà của hai người thật tuyệt, Maris đã kể cho tôi rất nhiều về cô Brenna”

“Leo, nhanh tìm giày của anh ngay” Nathan có vẻ đang rất xấu hổ “Trong chúng ta vẫn có người còn phải làm việc đấy”

“Vâng”

Leo quay sang kéo Maris vào lòng và hôn cô ấy một nụ hôn dài không dứt.

“Thôi mà… tìm một cái phòng giùm đi” Brenna xấu hổ nghĩ.

Brenna e thẹn nhìn đăm đăm xuống chân. Liếc nhanh qua Nathan, cô thấy hắn cũng đang chăm chú nhìn cô. Cô nheo mắt với hắn. Leo vẫn còn hôn Maris say đắm, nhấc bổng cô nàng lên rồi ghì xuống bằng một động tác ôm điệu nghệ như nhạc kịch đến nỗi tóc Maris chạm xuống đất khi anh ấy hôn nhiệt tình hôn.

“Gặp sau nhé, bé cưng.” Leo vuốt má Maris, toét miệng cười. Sau lại hôn thêm một cái vào môi Maris.

Trông Maris như tan chảy. Trước đây Brenna chưa từng thấy cô nàng tan chảy bao giờ cả – trong đầu Brenna hiện ra hai chữ “duyên dáng” và “phục tùng“. Một Maris biết phục tùng. Rồi cô bĩu phôi thán phục - Leo thật cừ.

“Tối nay tôi sẽ chờ, hy vọng em không từ chối”

“Nhưng lỡ như tôi...”

“Có chuyện gì cứ gọi tôi, em có số của tôi mà”

Nathan đảo mắt rồi nhìn Brenna chăm chăm với nét mặt mà cô không tài nào đọc được, mặc dù có lẽ trông hắn hơi buồn cười. Hắn đưa tay vén một lọn tóc đi lạc ra khỏi đuôi tóc của cô ra sau tai. Cái chạm phớt này khiến cô muốn ngưng thở. Brenna nghiêng đầu tựa vào mấy ngón tay hắn. Với ánh nhìn dịu dàng, hắn lướt ngón cái qua môi dưới của cô. Máu cô tựa như đang sôi lên trong từng tĩnh mạch. Và thoắt một cái, hắn bỏ tay xuống.

“Gặp sau nhé, bé cưng.”

Hắn thì thầm khiến cô phải bật cười vì như thế chẳng giống hắn chút nào. Mặc dù biết rõ hắn chẳng quý trọng gì điều này nhưng cử chỉ âu yếm ấy dường như đã lay động điều gì đó trong sâu thẳm tâm hồn cô.

“Tôi sẽ đón em lúc tám giờ”

Hắn quay người ra cửa rồi bước thẳng. Leo theo sau hắn ra xe rồi ngoái đầu lại gửi Kate một nụ hôn gió, Brenna bỗng thấy dâng lên cảm giác ghen tị không mong muốn.

Sau khi cánh cửa đóng sầm lại, Brenna ngượng nghị nhìn Maris. Dù có chút xấu hổ nhưng Brenna không thể giấu đi nụ cười của cô, mọi Brenna mím chặt lại. Maris lại nhìn cô bằng ánh mắt dò xét, cơn tò mò Maris lại đến. Trước khi để Maris kịp nói, Brenna phải chặn lại mới được.

“Leo có vẻ là người một chàng trai rất tuyệt”

“Không, không. Chúng ta phải nói về em trước bà mẹ đơn thân à”

Kế hoạch thất bại, dù gì Brenna cũng không hy vọng cô sẽ đánh trống lảng được Maris. Brenna đảo mắt, dù vậy trên môi cô vẫn nhoẻn một nụ cười.

“Nếu em gặp lại anh ta đêm nay, tức là giữa hai người đã có chuyện gì đó xảy ra”

Brenna đặt chìa khoá phòng xuống, rồi cô cố tình tảng lờ Maris. Maris kéo tay Brenna lại, vẻ mặt cực kỳ hớn hở “Brenna! Nói cho chị biết đi!”

“Em còn phải chuẩn bị đi làm...”

“Thôi mà Brenna, Hai người đã làm gì chưa?” Giọng không giấu nổi vẻ tò mò cực độ.

“Chưa.” Brenna trả lời cụt lủn thầm mong cô ấy không hỏi nữa.

“Còn chị, rõ ràng là đã làm rồi đúng không?”

Maris chỉ hí hửng cười thay cho câu trả lời.

Giọng Brenna không giấu được sự ghen tị. Maris lúc nào cũng thành công rực rỡ trong việc quyến rũ các chàng trai. Cô ấy có một sức hấp dẫn khó cưỡng và lại xinh đẹp, quyên rũ, hài hước, tự tin… toàn là những phẩm chất mà tBrenna thiếu. Nhưng nụ cười của cô ấy đã làm Brenna quên cả giận.

“Nhưng sao lại chưa làm gì nhỉ? Kỳ lạ thật đó”

Một nam một nữ ở cùng một phòng một đêm, Brenna lại còn trong trạng thái say bét nhè. Nếu Maris nói không có bất cứ chuyện gì xảy ra thì Brenna cũng đếch tin. Brenna thở dài một hơi, có vẻ thất vọng.

“Em biết, rất kỳ lạ”

“Phải rồi, anh ta có biết em đã là một bà mẹ đơn thân không?”

“Em nghĩ là biết...” Brenna hơi buồn khi nói đến chuyện này. Dĩ nhiên cô muốn Finn có đủ cả bố lẫn mẹ, sống một cuộc sống bình thường như bao đứa trẻ khác. Nhưng vấn đề này có lẽ sẽ chẳng thể nào giải quyết đơn giản được.

“Vậy em có đi gặp anh ta tối nay?”

“Em đoán là... có”

Maris chắp hai tay lại và nhảy cẫng lên như một đứa trẻ. Cô ấy không giấu được niềm hân hoan hạnh phúc, còn Brenna thì không làm được gì trừ việc vui cùng với Maris.

“Bọn em sẽ đi ăn tối, và em sẽ cố gắng làm rõ những chuyện này”

“Và có lẽ đến lúc đó mới làm nhỉ.”

“Ờ, có khi vậy.”

“Vậy là em thích anh ta?”

“ừ.”

“Có thích đủ để…?”

“Có”

Maris nhướng mày.

“Chao ơi. Nàng công chúa Brenna Harding, cuối cùng đã phải lòng một người đàn ông và đó lại là chàng hoàng tử Nathan Redmond - giàu có, đẹp trai, quyến rũ.”

“Đừng hét lên những từ ngữ như thế Maris! Xấu hổ quá”

“Sẽ ra sao khi ngày mai thằng bé về và nó phát hiện nó có bố rồi đây”

“Maris, chị đừng nói gì cả, để mọi chuyện đâu vào đấy đi rồi tự em sẽ giải quyết”

Maris cười làm bộ ra vẻ am hiểu, rồi hai người cứ khúc kha khúc khích suốt buổi.

“Áo mới phải không?” Maris hỏi, thế là Brenna miêu tả với cô ấy những chi tiết không mẩy hào hứng về đêm qua.

“Anh ấy hôn em chưa?” Maris vừa pha cà phê vừa hỏi.

Brenna đỏ mặt “Một lần.”

“Một lần?” Maris hỏi bẳng giọng chế giễu.

Brenna gật đầu, có phần xấu hổ. Brenna biết rõ lí do vì sao Nathan lại giữ khoảng cách với cô một cách thật cẩn thận như thế. Chỉ là vì cái đêm hôm đó, cái đêm mà cô nức nở bỏ ra khỏi khách sạn. Nghĩ lại Brenna cảm thấy cái dáng vẻ đó thật xấu hổ. Dù vậy cô vẫn không thể nào giải thích chuyện này với Maris, Brenna kiếm đại một lí do “Anh ấy bảo thủ lắm”

Maris cau mày “Đúng là kỳ quặc.”

“Từ “kỳ quặc” cũng chưa đủ để diễn tả hết được con người anh ấy đâu” Brenna liếcc nhang liếc dọc căn nhà “Mà Jóse đâu? Cậu ấy chưa về sao?”

Maris nhấp một miếng cà phê “Tối hôm qua sau khi ra ngoài kiếm em, cô ta nói là có việc gấp cần phải đi. Sau đó lặn mất tăm luôn tới bây giờ”

“Chị có biết chuyện gì không?”

Maris lại nhấp một ngụm cà phê, rồi lắc đầu

“Liệu có chuyện gì nguy hiểm không?”

“Là Jóse đó, nhìn vào thôi đã phát hoảng rồi chứ đừng nói đến có chuyện. Đâu phải chúng ta không biết Jóse là người thế nào. Cô ta mạnh mẽ, thông minh. Chẳng có bất cứ chuyện gì đâu, em cứ yên tâm. Cũng không chừng đang ở cùng gã nào đấy thôi”

“Vậy cũng phải...”

Bỗng Maris đặt tách cà phê xuống bàn, rồi nói bằng một giọng rất quyết tâm “Bọn mình cần đảm bảo là tối nay trông em phải thật cuốn hút.”

Chỉ nghe thôi là Brenna đã đoán được những công đoạn cực kỳ mất thời gian, đã vậy còn nhột và đau nữa. “Một tiếng nữa em phải đến chỗ làm rồi.”

“Từng đó cũng đủ để chị tút tát cho em rồi. Bắt đầu thôi.” Maris kéo tay tôi rồi lôi vào phòng.

Dưới những chỉ dẫn liên tục, thẳng thắn và đầy áp đặt của Maris, cẳng chân và vùng da dưới cánh tay Brenna đã được cạo nhẵn thín, kể cả vùng tam giác, lông mày được nhổ gọn gàng. Toàn thân Brenna như được “đánh bóng” vậy. Đó quả là một trải nghiệm vô cùng khó chịu. Còn Maris thì luôn quả quyết với Brenna rằng đàn ông ngày nay thích thế. Brenna cố gắng thuyết phục Maris rằng tất cả là do ý muốn của cô. Vì một lý do lạ lùng nào đó mà Maris không tin tưởng hắn, có lẽ vì hắn quá cứng nhắc và kiểu cách. Maris nói rẳng cô ấy không lý giải được nhưng hình như có điều gì đó bất thường ở đây, Brenna đã hứa sẽ nhắn tin cho Maris khi đến nhà hàng.

Cảm giác tò mò về nhũng gì sắp diễn ra làm Brenna muỗn nổ tung. Và trên cả những sự lo lắng, cô không thể giấu được tâm trạng háo hức và phấn khích của mình. Đêm nay mới thật là đêm. Sau bao nhiêu chuyện đã qua, Brenna luôn tự hỏi liệu cô đã sẵn sàng chưa? Nữ thần nội tại đang chăm chú nhìn cô, nhịp chân sốt ruột. Nàng đã sẵn sàng cho chuyện này từ lâu lắm rồi và dĩ nhiên nàng luôn sẵn sàng với bất kỳ chuyện gì nếu đó là với Nathan.

Brenna chợt nhớ ra, ngày mai Finn mới về, không phải hôm nay. Vậy thì tại sao không để Brenna đi làm về rồi hẵng chuẩn bị, sao lại để Maris chuẩn bị trước khi sát nút giờ làm? Nhưng khi nhận ra thì mọi thứ đã gần xong xuôi rồi. Vậy là nguyên cả buổi chiều nay Brenna sẽ rảnh rổi. Có thể để Maris chau chuốt thêm, cũng có thể cô sẽ nằm suy nghĩ mãi cho cuộc hẹn tối nay.

Ngày dài lê thê ở nhà hàng mặc dù tất cả nhân viên ai cũng bận rộn. Brenna thường phải ở lại dọn dẹp, và chuẩn bị các thứ cho ngày mai sau khi tan ca. Công việc này chẳng cần phải dùng đến đầu óc, vì vậy Brenna có nhiều thời gian để nghĩ ngợi. Do quá bận rộn, Brenna không hề có lấy một khoảng thời gian để suy nghĩ về ngày hôm nay. Nhớ tới nụ hôn đó, Brenna thẫn người ra một lúc, rồi cô cắn môi.

“Brenna, em có thể về được rồi”

Giật mình, Brenna luống cuống quay lại nhìn, là Jack “Em sắp dọn dẹp xong rồi”

“Em đã dọn dẹp lâu lắm rồi mà, vẫn chưa xong sao?”

Brenna ngoái lại nhìn, rõ ràng là tất cả những nơi cô đi qua đều sạch bong và gọn gàng. Có lẽ do mãi mê suy nghĩ mà Brenna quên mất việc cô đang làm. Tâm trí cô đặt một nơi, còn cơ thể cô thì cứ hoạt động như một cái máy và khi nhận ra thì mọi thứ đều đã hoàn thành hết rồi.

“À, vâng, vậy em vào thay đồ rồi về đây”

Brenna trở vào phòng thay đồ, thay nhanh rồi lấy ví, lên con xe cùi bắp của cô trở về nhà. Maris chắc chắn sẽ có ca làm tối nay. Finn thì sẽ về vào ngày mai. Có lẽ Brenna chỉ có thể ăn tối cùng hắn, sau đó thì phải trở về. Có chút tiếc nuối, nhưng Finn vẫn là quan trọng nhất đối với Brenna.

Maris vẫn ngồi sõng soài trên cái ghế sofa trong phòng khách, cô nàng còn chưa thay đồ nữa. Cái tật ăn mặc sexy vẫn chưa bỏ. Nếu Finn thấy thật chẳng biết đầu óc thằng bé sẽ bị vấy bẩn đến mức nào.

Brenna giận dữ, quăng cái chìa khoá xe lên bàn “Maris, đâu phải lần đầu em nói với chị, chị cần ăn mặc đàng hoàng lại đi chứ”

“Chị biết, nhưng Finn đâu có ở đây”

“Dù vậy chị cũng tập làm quen với việc mặc nhiều quần áo đi”

Loay hoay mãi cuối cùng cũng tới giờ.

Hắn đến rất đúng giờ, và khi cô bước ra khỏi căn hộ, hắn đang đợi. Lại bộ vest đó, rất lịch lãm. Brenna nhìn lại bản thân cô. Giày thể thao cùng với cái quần jean và kiểu áo thun quen thuộc. Hắn chẳng nói với cô sẽ đi đâu. Vốn dĩ cứ tưởng là những cuộc gặp bình thường như ngày xưa, nhưng b ây giờ thì quá khác rồi. Vì vậy cô khá xấu hổ khi thấy cô và hắn quá khác nhau, vốn dĩ đứng cạnh lại chẳng hợp tí nào. Nhìn bộ đồ của hắn, cô cũng đoán được mức độ nhà hàng sang trọng cỡ nào. Bỗng dưng cô cảm thấy quá hối hận vì đã từ chối mượn đầm của Maris, bây giờ có muốn quay trở lên thay đồ cũng không được. Hắn ra khỏi cửa sau chiếc Rolls Royce màu đen, mở cửa xe cho cô với một nụ cười nồng ấm.

“Chào buổi tối, cô Harding” Hắn nói.

“Chào ngài Redmond.” Brenna lịch sự gật đầu chào anh khi chui vào xe. Khalid đang ngồi trên ghế tài xế. “Chào anh Khliad” Brenna nói.

“Chúc buổi tối tốt lành cô Harding” Giọng anh ta rất lịch sự và chuyên nghiệp, dù vậy Brenna vẫn cảm thấy như Khalid không mấy thích cô. Nhưng Brenna nghĩ có lẽ là do cô tưởng tượng, vì giữa cô chỉ gặp được Khalid có vài lần, cô cũng không nhớ cô và Khalid có xích mích gì với nhau.

Nathan bước vào từ phía cửa xe đối diện rồi nắm tay cô, dịu dàng siết chặt khiến toàn thân Brenna rúng động.

“Công việc của em hôm nay thế nào?” Hắn hỏi.

“Dài dằng dặc.” Brenna đáp bằng giọng rất trầm, khô khốc nhưng đầy khao khát.

“ừ, ngày hôm nay của tôi cũng dài lê thê.”

“Hôm nay anh làm gì?” Brenna khó khăn lắm mới thốt ra được câu hỏi.

Nathan chỉ âu yếm nhìn cô cười, có lẽ hắn công muốn nói tới công việc lắm. Nhưng Brenna không quan tâm, vì nhiều khi có nói cô cũng chẳng hiểu gì.

Hắn di ngón cái lên xuống vuốt ve mấy đốt ngón tayBrenna khiến tim cô lỡ một nhịp còn hơi thở thì dồn dập. Sau ngần ấy thời gian, Brenna vẫn không hiểu tại sao hắn lại có thể tác động đến cô mạnh mẽ như vậy. Chỉ một động chạm của hắn lên một vùng rất nhỏ trên người cô thôi cũng làm các tế bào trong cơ thế dậy lên bừng bừng.

Chặng đường đến nhà hàng khá ngắn nên trước khi Brenna kịp nhận ra, bọn họ dã đến nơi rồi. Brenna liếc nhìn ra cửa, là một nhà hàng đồ Trung. Nhìn cực kỳ sang chảnh. Bây giờ cô lại càng hối hận vì không chịu mặc đầm. Khalid dừng xe, bước ra và mở cửa cho cô. Nathan đứng ngay cạnh cô, nhìn cứ như một con ở và ông chủ vậy. Có lẽ hắn cũng cảm nhận được sự xấu hổ của cô ngay bây giờ khi cô cứ đứng cách xa hắn. Liền sau đó hắn kéo vai cô vào lòng, âu yếm nhìn và lại nắm lấy tay cô.

“Em sẵn sàng chứ?” hắn ân cần hỏi.

Brenna gật đầu, trong thâm tâm chỉ muốn nói: “sẵn sàng cho mọi thứ”, nhưng cô không thể nào thốt ra được vì quá bòn chồn, rạo rực.

Hắn dẫn cô đến một quầy tiếp tân có một bác lớn tuổi đang đứng ở đó, như thể đang đợi bọn họ đến.

“Chào buổi tối ngài Redmond, bữa tối của ngài đã được chuẩn bị, mời ngài đi theo tôi”

“Cảm ơn bác Jay” Christian nhìn bác Joe nở nụ cười ấm áp.

Brenna bất ngờ vì hắn đối xử lịch thiệp với một người nào đó. Có lẽ bác ấy không phải là nhân viên của hắn, Brenna đoán thế. Cô nhìn bác Jay đầy ngưỡng mộ.

“Đi thôi”

Hai người họ theo phía sau Jay tiến vào một căn phòng nhỏ cực sang trọng, Khalid và một gã đàn ông nào đó theo sau hai người họ. Nội thất lấy tông nâu và đỏ, chuẩn kiểu Trung. Ở giữa căn phòng là một cái bàn tròn, bên trên đặt một lọ gốc sứ trang trí, khác với cách trang trí bàn vuông, hai cái ghế được đặt cạnh nhau cạnh nhau. Từ lúc bước vào đây Brenna thấy biết bao nhiêu người ăn mặc sang trọng và xinh đẹp. Ai nấy đều nhìn cô và Nathan, có lẽ vì cô gái đi bên cạnh hắn không xức, cũng có thể chỉ nhìn mỗi Nathan. Brenna nghĩ, có lẽ hắn rất hay thường xuyên ghé qua đây. Là cùng với Qwen? Hay vì công việc? Brenna không dám hỏi thẳng.

Hắn ân cần kéo ghế cho cô ngồi, Brenna ngượng nghịu làm theo. Rồi hắn cũng vào vị trí.

Không thoải mái, từ lúc lão Paul chết, Brenna đã không đến những nơi như thế này. Dù vậy, cái chính làm cô thấy không thoải mái đó là nhìn cô chẳng xứng với hắn. Brenna có chút hậm hực trong lòng. Cô không vui, cầm lấy menu rồi lướt sơ qua. Cô chưa từng thử qua đồ trung, trong menu lại có rất nhiều món. Tâm trạng không vui cộng thêm việc thiếu hiểu biết. Brenna chẳng muốn coi nữa.

“Em muốn chọn món chứ?” Hắn vẫn ân cần nhìn cô, trên môi vẫn có một nụ cười.

Brenna liếc nhìn hắn. Cô không biết là hắn không biết lí do cô khó chịu, hay do hắn đang cố tình giễu cợt cô.

“Tôi không biết, anh kêu đi”

“Đã chuẩn bị những gì, cứ mang lên”

Cô phục vụ bàn ôn tồn cúi đầu vâng lời. Brenna tựa lưng vào ghế, khoanh tay trước ngực khó chịu. Cô cũng có mong mỏi một chút về cuộc hẹn này, nhưng chưa gì chỉ mới bắt đầu mọi tâm trạng của cô đều đi xuống. Các cơ bụng Brenna siết chặt lại. Cô như đang rơi vào trạng thái bồn chồn cấp độ nặng và càng lúc cảm giác này càng tăng lên.

“Em ổn không, Brenna?”

“Ổn.” Câu trả lời ngắn, cộc lốc, vừa được nặn ra từ mớ dây thần kinh căng thẳng.

“Không giống như em ổn”

“Ừ”

“Vì gì? Em không thích đồ Trung sao?”

“Không phải”

Hắn kéo tay cô lại, vuốt ve “Nếu vậy thì vì sao?”

Đã ở đây rồi, Brenna không thể cứ im lặng mãi được, dù gì cũng là cô đồng ý ăn tối với hắn mà, không thể để tâm trạng tồi tệ mãi được “Không phải, chỉ là đi bên cạnh anh tôi thấy...”

Hắn tiếp lời “Không xứng?”

Brenna ngượng nghịu gật đầu. Hắn phì cười “Nếu em không xứng, thì chẳng ai có thể xứng cả, Brenna” Hắn vén tóc cô qua tai

“Anh đã chuẩn bị mọi thứ rồi sao?”

Hắn lắc đầu “Anh không giỏi những việc này, đều là người của anh sắp xếp. Nếu em không thoải mái, chúng ta có thể đi bất cứ đâu em muốn”

Quả thật Brenna rất muốn rời khỏi đây, nhưng nếu như cô nói không thích, liệu những người đã chuẩn bị những thứ như thế này có bị hắn trừng phạt? Rồi không lẽ nên bỏ lỡ công sức họ đã chuẩn bị mọi thứ? Nghĩ đến hai điều này Brenna hơi rùng mình “Không sao, dù gì tôi cũng chưa thử qua đồ Trung”

“Cơ mà, lúc nảy em căng thẳng là vì cái suy nghĩ không xứng với tôi sao?”

“Vâng”

Brenna không chắc, có lẽ cô vừa thấy nụ cười của Nathan thoáng qua trên môi hắn. Đột nhiên cửaa phòng mở ra “Xin thất lễ”

Hai cô phục vụ đẩy xe đẩy vào, từng món, từng món bắt đầu được đặt lên bàn. Nhiều vô kể và toàn là những món quái lạ Brenna không hề biết. Cuối cùng, một cô phục vụ rót vào ly Brenna một loại rượu mà cô cũng chẳng biết là gì luôn. Brenna có chút xấu hổ, cô cảm thấy cô vô tri hết sức.

Nathan đưa tay ra hiệu cho tất cả mọi người trong phòng rời đi.

“Em cứ ăn thoải mái”

“Nathan, anh biết cả hai người chúng ta không thể ăn hết chừng này” Brenna kinh hãi nhìn bàn ăn

“Tôi biết, nhưng tôi không rõ em sẽ thì gì, nên cứ gọi hết ra”

“Anh đâu cần phải như thế”

“Tôi có khả năng mà, bây giờ ăn đi”

“Anh thật hách dịch”

Hắn lại mỉm cười. Sau đó Brenna gắp lấy một miếng Dimsum, co6 không rõ Dimsum gì nhưng trông nó có vẻ rất ngon. Cắn một miếng, mắt Brenna sáng rực.

“Thực sự rất ngon”

Hắn lại mỉm cười “Tôi vui vì em thích” Hắn chống tay lên bàn, lại nhìn cô trầm tư “Brenna này”

“Hửm?” Má Brenna phồng lên vì cắn to miếng Dimsum

“Vì sao em lại đổi ý?”

“Chuyện gì cơ?”

“Tôi biết không nên nhắc lại, nhưng để tiếp tục, chúng ta cần giải quyết hiểu lầm của nhau”

“Ý anh là chuyện tôi đồng ý gặp lại anh?”

Hắn nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt có chút lo âu

“Vì tôi đã tha thứ cho anh”

Hắn nhìn cô không hiểu. Brenna đặt đũa xuống, cô nàng trở nên nghiêm túc hơn “Tôi đã hiểu lí do vì sao anh lại làm như thế với tôi, dĩ nhiên tôi vẫn còn rất giận” Brenna hít một hơi thật sâu, rồi thở hắt ra “Nhưng tôi vẫn không quên được anh”

“Anh rất vui khi được nghe điều đó, Brenna”

Hắn nắm lấy tay cô “Vậy em sẽ cho anh cơ hội chứ?” Hắn im lặng một lúc, rồi nói tiếp “Em không phải làm điều gì mà cô không muốn làm. Em hiểu chứ?” Giọng hắn tha thiết, có phần như van xin, ánh mắt đam mê nhìn cô. Hắn thực sự làm Brenna ngạc nhiên.

Brenna đã suy nghĩ rất kỹ rồi, và dù cô có cố gắng tránh xa hắn đến đâu, thì hắn vẫn cứ luôn lẩn quẩn tâm trí cô. Cô muốn được chiều bản thân mình, cô không muốn phải trốn tránh nữa, càng không muốn gượng ép bản thân làm điều trái với cảm xúc thật.

“Anh gọi cái này là gì nhỉ? Một mối quan hệ ngọt ngào sao?” Brenna nhoẻn miệng cười, bàn tay cô siết chặt tay hắn. Tuy thô kệch nhưng rất ấm áp, tay hắn to đến nổi có thể ôn trọn cả bàn tay cô.

“Như vậy nghĩa là anh sẽ làm tình với tôi tối nay phải không, Nathan?”

Brenna hoảng hốt, ngay cả bản thân cô cũng sock khi chính cô vừa thốt ra câu nói đó. Brenna cắn mọi, bây giờ có muốn rút lại cũng không đượcc. Hắn thoáng há miệng kinh ngạc nhưng lấy lại bình tĩnh ngay lập tức.

“Không đâu Brenna” Hắn chồm dậy, thủ thỉ vào tai cô “Em biết rõ, anh không hề làm tình, anh quan hệ mạnh”

Bây giờ đến lượt Brenna há hốc mồm. Từ ngữ hắn nói, Brenna cảm thất thật kích thích. Hơi thở của hắn chạm vào cổ Brenna khi hắn dứt câu khiến Brenna hơi nhột và bắt đầu sởn gai óc.

“Thực ra tối nay chúng ta chỉ có thể ăn tối và trò chuyện.” Một bà mẹ qua đêm với một người đàn ông và không đi đón con mình, Brenna không muốn trở thành kiểu người mẹ vô trách nhiệm đó “Ngày mai Finn về rồi, em không thể qua đêm ở ngoài được”

Đôi mắt hắn rũ xuống, mặt mày tối sầm đi. Nhìn cực kỳ đáng sợ, Brenna chẳng thể hiểu nổi lí do vì sao hắn lại trở nên như thế. Vì không được làm tình? Brenna chẳng thể nghĩ được lí do gì ngoài điều đó.

Hắn thở dài “Không sao, anh không hề muốn ép buộc em Brenna”

Brenna miễn cưỡng cười. Vốn dĩ cô chẳng thể nào cười nỗi sau cái biểu cảm đấy của hắn, như muốn ăn tươi nuốt sống một cái gì đó vậy. Tuy không biết lí do, nhưng Brenna biết hắn đang rất tức giận.

Sau bữa tối đầy căng thẳng, hầu như những hiểu lầm giữa bọn họ đã được giải quyết. Nhưng Brenna biết, vẫn còn một bức tường khá cao đang chắn ngang giữa cô và hắn. Hắn đang khó chịu, nhưng Brenna lại không dám hỏi và mọi chuyện cứ thế lại trôi đi. Bữa tối đã được người của hắn lo việc thanh toán. Hắn dìu cô ra xe.

Hắn đưa tay vuốt lấy tóc cô “Hôm nay hãy để người của anh đưa em về, anh sẽ liên lạc với em sau”

Rồi hắn cúi xuống, hôn vào trán cô một cái “Brenna, lần sau anh sẽ hôn em một cái thật đau...”

Brenna bĩu mọi tự hỏi sao hắn lại không hôn cô như lúc sáng. Hai má tôi ửng đỏ khi nhớ đến giây phút môi hắn ép vào môi cô và cả lúc cô đã siết chặt lấy cơ thể hắn. Brenna muốn luồn những ngón tay cô qua mái tóc rối đó một lần nữa nhưng thật kỳ quặc khi làm điều đó tại đây. Brenna thất vọng.

Có vẻ như hắ đã đọc được suy nghĩ của cô “Brenna, trông em bối rối dễ thươgn quá” Hắn đang cười, rất tươi. Nụ cười đó ấm áp đến nổi Brenna không thể nào rời mắt khỏi. Ngay lập tức, Brenna rất muốn trở thành người phụ nữa của riêng gã đàn ông này.

ĐOÀNG

Brenna chưa kịp định hình mọi thứ, bỗng hắn bổ nhào tới, nắm tay áo cô rồi ôm trọn cả người cô lao vào trong băng ghế sau. Trong xe không có lấy một chút ánh sáng, Brenna chỉ có thể lờ mờ thấy hắn đang lồm cồm bò dậy khỏi người cô. Hắn buông tay ra khỏi bộ quần áo đã bị xộc xệch của cô rồi đưa lên trán, sau đó lại bỏ xuống. Một thứ gì đó nóng ấm nhiễu lên trên má cô, ẩm ướt. Brenna run rẩy, là máu.

Hai người đàn ông ở ghế trên hốt hoảng “Mau cầm máu cho ngài Redmond!”

Đám vệ sĩ bên ngoài cũng đang nháo nhào bao vây chiếc xe của Nathan và Brenna.

Khắp cơ thể Brenna run bần bật, cô chưa từng đối diện với những chuyện như thế này bao giờ, dù là đi theo lão Paul sau từng ấy năm. Brenna cố nhấc tay, đặt lên má hắn, miệng cô lắp bắp “Anh... Không sao...?”

Nathan quay đầu nhìn ra phía ngoài xe “Tay bắn tỉa” Ánh mắt bình tĩnh hết mức có thể như những chuyện này thường xuyên xảy ra và hắn chẳng còn lấy làm lạ gì nữa. Hắn càng bình tĩnh, Brenna lại càng sợ hãi hơn. Hắn chỉ nói vỏn vẹn một câu rồi trở ra ngoài xe.

Khalid cùng vài người đàn ông khác chạy đến, bao quanh lấy Nathan “Có vẻ tên đó bắn từ khá xa, nên chắc đã trốn thoát rồi”

“Tôi bị thương rồi, hắn sẽ không tới hai lần trong cùng một ngày đâu” Một người đàn ông khoác cái áo khoác dạ lên vai hắn.

“Khách quan thì hắn đã bắn sượt qua đầu tôi” Nathan cùng những người vệ sĩ trở lại vào trong nhà hàng

Brenna muốn đuổi theo, nhưng cả cơ thể cô vẫn run bần bật trên ghế. Cô chẳng thể nào nhấc cái cơ thể này lên được, cảm giác cứ như bị trói chặt bởi nỗi sợ. Chỉ biết đưa mắt nhìn theo bóng lưng hắn đang xa dần đi. Cứ như vậy Brenna cảm thấy giữa cô và hắn càng ngày càng xa cách. Brenna cuối cùng cũng có thể nhìn rõ.

“Vậy ra... đây là thế giới nơi anh ấy đang sống...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.