Lăn qua trái, lăn qua phải. Không gian lại yên ắng tuyệt đối có pha chút ánh nắng chiếu qua khe rèm cửa. Brenna cảm thấy thật khoan khoái trên chiếc giường này, cô không thể mở mắt nổi, chiếc giường này vừa êm, vừa rộng, đúng là một sự cám dỗ. Nhưng cô nhớ không nhầm là chiếc giường ọp ẹp ở nhà cô không hề thoải mái như thế này.
Brenna giật mình bật thẳng người dậy. Hành động vội vàng này của cô đã khiến cho đầu cô bỗng đau như bị cứa, tầm nhìn là nhòe hết cả lên.
Cô nhắm nghiền mắt, hai tay ôm chặt lấy đầu. Khoảng mưới giây sau cô từ từ mở mắt ra và quan sát xung quanh căn phòng kì lạ. Brenna chẳng biết cô đang ở đâu. Đầu giường có hình chữ nhật. Căn phòng rộng, thoáng, đồ gỗ sáng bóng nước gỗ đen, trắng và xám. Ga giường nguyên một bộ màu xanh Navy. Trước mặt cô là một bức tường kính có thể nhìn thấy cả sân sau. Với độ cao này cô đoán có lẽ cô đang ở khoảng tầng ba hoặc bốn. Phong cách trong căn phòng này rất nam tính và quyền lực. Brenna đưa tay che miệng “Fuck?! Phòng của gã đó sao?! Sao mình ở đây?!”
Những mảnh ký ức chắp vá của đêm qua từ từ diễn lại, rượu – cú điện thoại – trận nôn ọe. Brenna rên rỉ trong bụng. Cô không hề nhớ bản thân đã đến đây. Brenna đang mặc áo thun, không áo ngực nhưng có quần lót, lại không có tất, không quần jean. “Mẹ kiếp!”
Brenna nhìn sang chiếc bàn gần bên. Một ly trà gừng và hai vỉ thuốc. Advil. Đúng là một cỗ máy kiểm soát, hắn ta không để lọt thứ gì. Cô chồm người tới, đưa tay với lấy vỉ thuốc. Thật sự mà nói, Brenna không thấy tệ lắm, có lẽ là ít tệ hơn nhiều so với những gì hôm qua đã trải qua. Cô nốc nhanh viên thuốc và uống được một nửa ly trà, cảm thấy thoải mái hơn hẳn.
Cốc. Cốc.
Có tiếng gõ cửa. Tim Brenna muốn rớt ra ngoài, lạc cả giọng. Dù thế, cửa đã mở và hắn ta đã bước vào.
Hắn xuất hiện trong chiếc quần thun rộng, ôm lấy eo và áo thun không tay xám sẫm, tóc và áo đẫm mồ hôi. Nathan Redmond ướt đẫm mồ hôi: một ý nệm kỳ quặc với cô. Có lẽ hắn vừa mới tập thể hình? Brenna hít sâu, nhắm chặt mắt lại và ước gì bản thân cô có thể biến mất khỏi đây khi mở mắt.
“Chào buổi sáng, Brenna. Em thấy trong người thế nào?”
“Tốt hơn tôi đáng được nhận” Brenna thêu thào.
Cô đặt lại ly trà vẫn còn dang dở lên bàn rồi nhanh tay kéo tấm mền sát lại người vì hiện tại phần dưới của cô chẳng có gì cả. Cô liếc lên nhìn hắn ta. Nathan đi vào rồi đóng cửa lại, nắm hai tay vào hai đầu khăn lông đang choàng trên cổ. Hắn ta nhìn lại cô, đôi mắt vẫn u tối như mọi khi. Brenna không đoán nổi hắn ta đang nghĩ gì. Hắn ta giấu suy nghĩ và cảm xúc quá kín.
“Tại sao tôi lại ở đây?” Cô lí nhí
Hắn ta ngồi xuống mép giường, đủ gần để cô chạm vào và ngửi được mùi cơ thể. Mùi mồ hôi của Nathan, có lẽ nó sẽ khá kinh tởm nhưng với cô, đó là một thứ cocktail say đắm.
“Sau khi em bất tỉnh, em lẩm bẩm cứ không muốn những món nội thất bọc da trong chiếc xe khiếp vía trên đường đưa em về nhà. Bởi vậy, tôi mang em đến đây.” Hắn ta nói, không thể hiện cảm xúc gì đặc biệt.
“Anh mang tôi lên giường sao?”
Hắn tiến tới bộ sofa trước giường, trên bàn lại có một dĩa đồ ăn được đậy nắp không biết là gì. Hắn mở nắp, liếc qua một cái rồi đậy lại, vẻ mặt không hài lòng mấy.
“ừ.” Vẻ mặt điềm nhiên.
“Tôi có nôn nữa không?” Brenna xuống giọng.
“Không.” Hắn vừa nói vừa loay hoay quết bơ vào miếng sandwich trên tay nhưng Brenna không hề để ý.
“Anh cởi quần áo của tôi?” Brenna thì thào.
“ừ.” Hắn ta nhướng mày trong khi mặt cô đỏ nhừ.
“Rồi anh ngủ ở đâu?”
Hắn lại lấy thêm bơ, rồi chĩa mũi dao về phía bên cạnh Brenna. Cử chỉ đơn giản, ánh mắt hắn bình thản đến lạ thường. Brenna nhìn phần giường bên cạnh cô. Rõ ràng gối bên đấy không được ngay ngắn, phần ga giường cũng có chút nhăn nhúm, lại có phần lõm của cơ thể người. Brenna nhớ rõ cô không hề có tính lăn lung tung khi ngủ.
“Chúa ơi... Chúng ta không…?” Brenna lí nhí, cắm mắt xuống tay, miệng khô đắng, khiếp đảm không thế nói hết lời.
“Brenna, em đã bất tỉnh. Tôi thì không có sở thích quan hệ với xác chết. Người phụ nữ của tôi phải biết cảm nhận và hồi đáp.” Giọng hắn ta lạnh băng.
Brenna thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không hiểu sao cô cảm thấy có chút thất vọng “Vậy là chỉ ngủ thôi sao...” Brenna lí nhí “Không... quan hệ” Brenna đã nói từ ấy, rất nhỏ trong miệng nhưng không hiểu sao hắn vẫn có thể nghe được, và sau đó tất nhiên là cô đã đỏ mặt.
“Không...” Hắn lắc đầu, mày nhíu lại như đang phải hồi tưởng điều gì khổ sở lắm.
“Phải, chuyện này cũng ngoài sức tưởng tượng của tôi.” Hắn mỉm cười.
Hắn là người bí ẩn nhất Brenna từng gặp. Một ý nghĩ thốt nhiên sáng bừng lên, cô đã ngủ cùng với Nathan. Brenna tự đá cho mình một phát, trả gì cô cũng trả để được tỉnh táo nhìn ngẳm hắn ngủ. Thấy hắn thật mong manh. Lạ lùng làm sao, cô biết rất khó tưởng tượng ra điều ấy. Khoảng thời gian nằm cạnh hắn cũng đã trôi qua rất lâu rồi, mọi trí nhớ vốn col1 của cô về hắn hầu như đã gần tan biết mặc dù cô vẫn luôn cố gắng để nó không bị xóa nhòa. Nhưng thời gian lại là thứ vũ khí tàn nhẫn nhất thế gian, nó có thể chữa lành nhưng cũng có thể hủy diệt, và dĩ nhiên bây giờ Brenna rất muốn tìm lại hình ảnh ấy.
“Tôi xin lỗi.”
Miệng hắn ta nhếch nhẹ một nụ cười châm chọc “Đó là một buối tối vô cùng thú vị. Sẽ mất khá lâu để quên đấy.”
Brenna cắn môi “Tôi cũng thế, đồ độc ác” Brenna nghĩ. Hắn ta nhạo báng cô. Không hiểu tại sao cô lại cảm thấy như cô là cái rốn của mọi rắc rối.
“Tôi không hề yêu cầu anh mang tôi về đây”
“Nếu tối qua tôi không đến, sáng nay có lẽ em đã thức dậy trên giường của gã tay chơi hôm qua đã cưỡng ép em, theo như tôi còn nhớ, và em thì không mấy nhiệt tình trước sự nài ép của gã đó.” Miệng lưỡi hắn ta cay độc.
“Sự nài ép của gã đó!” Brenna nghĩ, liếc hắn. Hắn ta vẫn nhìn cô sắc lẻm. Brenna cố giữ miệng nhưng không kịp.
“Tối qua, anh đột nhiên xuất hiện như một hiệp sĩ trong những bộ ngôn tình vậy.” Brenna hận chính cô vì không quản được cái miệng cho giỏi.
Hắn thay đổi thái độ rõ rệt. Đôi mắt dịu lại, vẻ mặt ấm áp, dường như trên môi còn có dấu một cụ cười.
“Tôi không nghĩ thế đâu” Hắn lắc đầu, cười mỉa mai. “Tối qua em ăn gì?” Câu hỏi như lời buộc tội. Brenna lắc đầu. Mặt hắn ta chẳng biểu hiện gì nhưng hàm đang nghiến lại.
Hắn đứng dậy, trên tay cầm một dĩa sandwich được nướng giòn cẩn thận, chỉ là một cái sandwich bình thường nhưng Brenna lại cảm thấy nó ngon tuyệt, ra là nảy giờ hắn làm bữa sáng cho cô sao?
“Em phải ăn. Đó là lý do em ra nông nỗi này. Đó cũng là nguyên tắc đầu tiên khi uống rượu.” Hắn ta lại lùa tay qua tóc, Brenna hiểu ra hắn luôn làm thế khi thấy bực dọc.
Theo như Brenna nhớ. Lúc trước khi vòn quen cô, hắn chưa bao giờ có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân, cô luôn là người phải làm thế. Nhưng thật mỉa mai. Ngày đầu gặp nhau là lúc hắn đang say bét nhè, là cô đã pha ly trà gừng cho hắn uống. Hôm nay thì ngược lại, không rõ có phải hắn làm hay không nhưng đưa ly trà gừng cho cô có lẽ thực sự là chủ ý của hắn. Cũng có thể kể từ đó, hắn luôn có món nước uống này trong thực đơn sức khỏe của hắn. Không rõ là hắn cố tình gợi lại tình huống này cho cô, hay là vô tình? Cô cũng không biết hắn có còn nhớ những chuyện như thế không, hay chỉ mình cô còn nhớ và tự bản thân cô vẽ lên vở kịch này. Tình cảnh bây giờ làm cô gợi nhớ lại khoảng thời gian đầu nhưng có điều bây giờ lại ngọt ngào và lịch sự hơn.
Hắn chìa dĩa bánh ra trước mặt cô, nếu cô từ chối, chẳng biết hắn có đè cô ra, bóp miệng cô và nhét cái bánh vào không. Nhưng hiện tại cô rất đói, và những lời hắn ta nói không phải là không đúng. Brenna nhận ra lỗi lầm nghiêm trọng của cô. Brenna với tay, lấy cái sandwich trên dĩa và cạp thẳng ngay một miếng thật to. Giòn đến nỗi cô còn có thể nghe rõ được tiếng của nó khi nhai, thật tuyệt vời.
“Anh lại cáu với tôi?”
“Tôi đang làm thế sao?”
“Tôi nghĩ vậy.”
“Nếu tôi chỉ cáu thôi thì em may đấy.”
“Ý anh là sao?”
“Nghe này, nếu em là người của tôi, như trước, em sẽ chẳng thể ngồi yên nổi trong một tuần, sau vụ mạo hiểm tối qua. Em không ăn, nhậu nhẹt say xỉn và tự đẩy mình vào tình huống nguy hiểm” Hắn nhắm mắt, rùng mình, mặt hẳn lên nỗi sợ hãi. Mở mắt ra, hắn chiếu thẳng ánh nhìn vào cô “Tôi không dám nghĩ chuyện gì có thể đã xảy ra cho em”
Đến lượt Brenna cáu ngược lại. Giữa cô và hắn không có mối quan hệ gì ngoài “tình cũ”, thì việc gì hắn phải lo lắng và cáu gắt.
“Tôi sẽ không sao hết. Đã có Maris”
“Và gã đàn ông đó nữa” Hắn ta lên giọng.
“Anh khắt khe quá đấy.” Cô hứ lên.
“Tôi tưởng em đã biết từ lâu rồi chứ” Hắn ta nheo mắt cười ranh mãnh. Không mặt nạ. Phút trước, cô bối rối và tức tối, phút sau, cô thấy nụ cười rạng rỡ của hắn ta. Thật khó chịu.
“Tôi phải tắm đã. Em có muốn tắm trước không?” Hắn ta nghiêng đầu, miệng vẫn cười.
Nhịp tim cô đập loạn lên, hành não quên béng nhiệm vụ phải nối các khớp thần kinh giúp cô thở. Hắn bắt đầu chồm người lên giường, hai tay hai đầu gối chống lên nệm và ngay lập tức mặt hắn đã nhanh chóng áp sát vào cô. Qúa vội vàng, Brenna không biết phải làm gì cả, cô có thể cảm nhận thấy hơi thở hắn đang chạm vào má cô, đôi mắt cô láo liên, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Nụ cười mở rộng hơn, hắn đưa tay lên, lướt nhẹ ngón cái từ má cô xuống môi dưới. Brenna gồng cứng hết cả cơ thể, cô chẳng biết nên làm gì tiếp theo trong tình huống này. Cự tuyệt hắn? Chấp nhận hắn? Đây là người cô không nên dây vào, lại là người cô yêu hết mực. Brenna chẳng thể nào quyết định được cô phải làm gì. Hắn nhận ra đôi mắt bối rối của Brenna, lại cảm nhận được sự chịu đựng thông qua cơ thể cô, nó cứng đờ hết cả.
“Thở đi, Brenna” Hắn thì thầm.
Cứ ngỡ hắn sắp hôn cô thì ai ngờ hắn cúi mặt xuống, cắn lấy miếng bánh trên tay cô. Hắn trở mình lại, cười châm chọc rồi nhai miếng bánh quay lưng bước đi. Hắn ta bước vào nhà tắm và đóng cửa.
Brenna quăng miếng bánh dang dở đi. Cô bật ra hơi thở nghẹn ứ nãy giờ. Ngay bây giờ, cô chỉ muốn lao đến cùng hắn dưới vòi sen, như ngày xưa. Brenna chưa từng có cảm giác ấy với bất kỳ ai ngoài hắn. Vùng da trên má, trên môi dưới, nơi ngón tay hắn mơn qua cứ râm ran. Cô gần như đã quên những cảm giác kích thích như thế này từ rất lâu rồi. Nay nó lại muốn bùng phát. Brenna bứt rứt trong nỗi khó ở rào rạt và chòng chành. Cô không hiểu nổi phản ứng này. “Hmm… Ham muốn” Brenna bĩu môi. Ham muốn chính là cảm giác của cô lúc này.
Brenna thả người xuống đám gối nhồi da mềm, cô xoa lấy chỗ mà hắn đã nằm ngủ tối qua. Còn lưu lại mùi hương, vậy là hắn thực sự đã ngủ bên cạnh cô. Cũng có thể vì đây là cái giường của hắn. Cô không biết phải làm gì để được ở bên hắn – người đàn ông duy nhất biết cách làm cho máu chạy rần rật khắp cơ thể cô. Dù vậy, ở hắn vẫn có điều gì đó rất nguy hiểm; ngoài việc hắn phức tạp và khó hiểu, còn cuộc sống đen tối của hắn nữa. Mới phút trước hắn quay lưng với cô, phút sau, hắn tặng cô cái macbook đắt tiền, rồi truy tìm cô bằng điện thoại như một kẻ nặc danh. Sau tất cả những sự kiện đó, cô đã trải qua một đêm trong phòng của hắn. Được an toàn. Được bao bọc. Hắn ân cần đến cứu cô khỏi mớ bòng bong nguy cơ mà cô chưa lường hết. Hắn cứ như một hiệp sĩ áo choàng trắng, khiên giáp sáng ngời kiểu anh hùng lãng mạn cổ điển.
“Khoan đã! Nếu mình ở đây, trong bộ đồ bán khỏa thân này, vậy còn con nhỏ vợ hắn thì sao?! Chết tiệt, phải rời khỏi đây ngay nếu không cô ta sẽ làm khó dễ mình mất”
Brenna rón rén rời khỏi giường, hấp tấp tìm cái quần jean. Hắn đột ngột bước ra khỏi phòng tắm, ướt đẫm và lấp lánh nước trên mình, chỉ một chiếc khăn tắm quấn ngang hông, vẫn chưa cạo râu. Còn Brenna, ở kia, chân trần, một cái áo thun và quần con, bộ dạng lố bịch khó coi. Hắn ta ngạc nhiên thấy cô rời giường.
“Nếu em đang tìm quần jean, tôi kêu người giặt ủi rồi.” Ánh mắt hắn ta tối sầm. “Em nôn đầy vào đó.”
Brenna ngượng chín. Không hiểu vì sao hắn liên tục làm cô mất thăng bằng
“Tôi đã bảo Khalid chuẩn bị cho em quần và giày khác rồi”
Quần áo sạch. Thêm một món quà bất ngờ.
“Khalid là ai?”
“Cũng là người của tôi”
“Cảm ơn anh nhưng anh đâu cần phải thế”
“Có cần đấy. Tôi biết em cũng cần có lúc giải khuây, nhưng tối hôm qua thì hơi mạo hiểm đấy”
“Tôi biết”
Hắn bắt đầu mặc áo.
“Tại sao tôi lại ở đây Nathan? Anh có thể đưa tôi về nhà tôi mà”
“Ở một mình trong khi em không có sức bảo vệ bản thân sao? Tôi nghĩ là không. Đơn giản là vì tôi không thể bỏ mặc em”
Brenna thẫn thờ ra một lúc rồi nói “Nhưng anh đã quyết định như thế rồi...”
Hắn im lặng và không trả lời
“Tại sao lại gửi đồ cho tôi?”
“Xem nào, khi tôi cố gắng từ bỏ em thì em lại nhìn tôi với vẻ mặt ‘hãy hôn tôi, hãy hôn tôi đi” “ Hắn dừng một chút, nhún vai. “Tôi cảm thấy nợ em một lòi xin lỗi và một lời cảnh báo.” Hắn đưa tay vuốt tóc.”
Quê quá trời quá đất, hắn có thể đọc thấu cả biểu cảm của cô. Nhưng cô cũng không thể phủ nhận, lúc đó biểu cảm của cô thực sự là quá rõ ràng, lại không hề có chút cự tuyệt, không đoán được cũng lạ.
Brenna ho một tiếng cho đỡ quê rồi lên tiếng “Vì điều gì?”
Hắn tiến đến gần bên cạnh, âu yếm nhìn cô “Vì đã làm tổn thương em, tôi đoán vậy”
Hắn rê ngón tay cái lên má cô “Nghe này, tôi không phải kiểu đàn ông trao trái tim và tặng hoa hồng. Tôi không làm những chuyện lãng mạn. Cuộc sống của tôi hiện giờ lại càng không thể như thế. Vì vậy tôi phải quyết định để em đi” Hắn nhắm mắt như thể đang phải đấu tranh với điều gì. “Mặc dù, ở em vẫn luôn có điều nào đó khiến tôi không thể rời xa được. Nhưng em, tôi nghĩ đã xử lý được điều đó rồi.”
Brenna nhìn qua hướng khác, cắn môi. Đây rõ ràng là điều cô muốn, nhưng nó cũng không phải là hoàn toàn.
“Nếu em chấp nhận cuộc sống của tôi, tôi nhất định sẽ luôn bảo vệ em”
Brenna nhìn chằm chằm vào hắn. Ánh mắt hắn chứa đầy sự mong đợi, nhưng cũng có một chút gì đó rất buồn, rất thấu hiểu. Hắn đang cho cô cơ hội sao? Hay đang hy vọng một cơ hội ở cô? Brenna không thể đồng ý, nhưng cô cũng không thể chối từ. Cô cắn môi, cố gắng nặn ra câu gì đó nhưng không thể.
“Được rồi, để tôi đưa em đi lấy quần áo”
Hắn dẫn cô tới một cánh cửa ở trong phòng. Brenna còn đang bận suy nghĩ chuyện vừa nảy thì hắn mở cửa ra. Một căn phòng đầy ắp quần áo, đủ kiểu, đủ màu. Brenna bị bất ngờ, cô từ từ bước vào, rồi xoay một vòng quan sát xung quanh. Đây đúng là tủ quần áo trong mơ của mọi cô gái.
“Đây là quần áo của cô ta?”
“Ai?” Mặt hắn ngờ nghệch như thể hắn thực sự không hiểu Brenna đang ám chỉ ai
“Vợ anh”
Hắn cười châm chọc “Em lo lắng sao?”
“Không, chỉ là nếu tôi mặc đồ của cô ta, có thể cô ta sẽ giết tôi không chừng”
“Em vẫn còn rất để tâm nhỉ” Hắn cười khúc khích
“Không. Nhưng với tính của cổ, không thể nào tôi có thể ngủ yên cho tới sáng như vầy” Brenna bực dọc, không giấu nổi cảm xúc.
“Tôi đuổi cô ta rồi”
“Cái gì?”
Hắn chỉ mỉm cười rồi nhún vai. Có lẽ như hắn không hề muốn nhắc đến cô ta.
“Vậy ra bây giờ tôi sẽ sử dụng đồ cũ của cô ta?” Cô từ từ đi xung quanh, rê tay vào từng bộ quần áo một cách chậm rãi nhất.
Brenna khó chịu với điều này. Cô không hề muốn sử dụng đồ của Qwen, càng chẳng muốn dính dáng gì đến chuyện này. Cô chỉ muốn rời khỏi đây nhanh thật nhanh thôi.
“Những thứ liên quan đến cô ta, tôi đều vứt cả rồi. Tủ quần áo này là tôi bảo Khalid mua từ sáng”
Brenna quay ngoắt đầu lại, trân mắt nhìn hắn đầy ngạc nhiên.
Hắn nở một nụ cười dịu dàng “Tất cả chỗ này là qùa cho em đấy”
“Tôi biết tôi đã ói... rất nhiều. Nhưng những thứ này thực sự là quá nhiều rồi Nathan”
“Không phải tôi đang giúp đỡ em đâu”
Hắn tiến lại gần cô hơn nữa, hơi thở nhỏ nhẹ nhưng lại có sức hút đến lạ kỳ “Tôi đang tán tỉnh em đấy”
Brenna cảm thấy hai vành tai thật nóng. Qúa bất ngờ, cô chỉ có thể trợn mắt nhìn hắn, môi hở hờ hững. Trước đó hắn còn đang muốn cự tuyệt cô, lí do vì sao lại thay đổi nhanh như thế này. Người đàn ông này quá khó hiểu.
“Tôi đã quyết định không gặp lại em nữa, nhưng em cứ vô tư như thế thì tôi làm sao bỏ mặc được”
“Vậy anh đang tội nghiệp tôi?”
“Không, cả tôi và em đều có cùng thứ mình muốn. Nhưng lần trước khi tôi cố gắng để có lại được em thì em lại rời bỏ tôi. Vì vậy lần này, tôi sẽ thật từ từ và chậm rãi tán tỉnh em. Nếu em chấp nhận cuộc sống đầy nguy hiểm của tôi, tôi thực sự rất cảm kích. Nhưng nếu không thì...” Hắn đưa tay vuốt tóc, ánh mắt có chút thất vọng “Tôi có thể thông cảm”
Lời lẽ hắn nói đầy thành ý, cả ánh mắt cũng vậy. Brenna bỗng dưng thấy thương người đàn ông này vô cùng. Nhưng cô vẫn cần thời gian để suy nghĩ. Bây giờ ngoài cô ra, người được ưu tiên nhất phải là Finn. Nếu chuyện này có ảnh hưởng đến Finn, thì cho dù không muốn, cô cũng phải buộc rời xa hắn. Nhưng cô tự hỏi, liệu có cách nào để vẹn toàn cả hai không.
“Tôi cần phải thay đồ đã”
“Được” Nói rồi hắn trở ra ngoài
Brenna thở phào nhẹ nhõm. Cô thả lỏng người, chống hai tay hai bên hông, cô lại cắn môi. Bầu không khí lúc nảy ngượng ngùng đến phát khiếp. Cô quay đi kiếm một cái quần jean nào đó hi vọng vừa với cô. Khalid không chỉ mua đủ thể loại đầm, áo, quần và váy, còn có cả trang sức, phụ kiện, tất và cả đống đồ lót. Brenna vẫn không tin nổi căn phòng này chỉ được chuẩn bị trong một buổi sáng. Hẳn là Nathan rất khắt khe với người của hắn.
Đồ lót sạch – miêu tả những món đồ xinh xắn này theo cách thông thường và thực dụng quả không công bằng. Chúng được thiết kế tinh tế kiểu châu âu. Những chi tiết trang trí và đăng ten cũng theo tông quyến rũ. “Wow.” Brenna kinh ngạc và hơi giật mình bởi những món đồ lót. Chưa hết, chúng vừa khít. Mà tất nhiên là phải vừa thôi. Brenna đỏ mặt khi tưởng tượng cảnh Khalid vào cửa hàng nội y, và cả cảnh tượng gã Nathan nắm rõ size của cô. Không hiểu bảng mô tả công việc của Khalid còn ghi khoản nào kiểu này nữa không.
Brenna mặc nhanh quần áo. Toàn bộ đều vừa khít. Cô lau qua quít và tuyệt vọng cố chải tóc vào nếp nhưng như mọi khi, tóc cô vẫn bất hợp tác và lựa chọn duy nhất là tìm dây buộc lại, mà cô thì chẳng có chiếc buộc tóc nào. Có thể trong ví còn một chiếc, đâu đó. Brenna hít vào một hơi. Đến lúc phải đụng mặt Quý Ngài Nắng Mưa rồi.
Brenna trở ra ngoài, phòng ngủ trống không, cô thấy yên tâm đôi chút. Cô vội vã lục tìm chiếc ví, nhưng nó không có ở đây. Lại hít vào một hơi nữa, Brenna lần bước trở ra ngoài. Cái hành lang này cứ như trong mấy phòng thí nghiệm, trắng muốt, lại lạnh lẽo. Cô cố gắng kiếm đường sang phòng khách. Phòng rộng mênh mông. Khu vực tiếp khách xa xỉ và sang trọng, những chiếc ghế sofa tròn căng và vải bọc mềm mại, một phòng sách to tướng trên chiếc bàn cà phê tinh xảo, khu vực làm việc có một chiếc iMac đời mới nhất và một ti vi màn hình plasma khổng lồ treo trên tường. Nathan đang ngồi gọi điện cho ai đó tại đầu kia của căn phòng. Căn phòng rộng như sân tennis hoặc cỡ đó, không phải Brenna chơi tennis mà cô có thấy Maris ở đó mấy lần. Nghĩ tới đây, Brenna mới nhớ đến bọn Maris và Jóse.
“Chết rồi, Maris!” Brenna la lên. Nathan nhìn cô lom lom.
“Cô ấy biết em đang ở đây và vẫn còn sống. Tôi đã nhắn tin với Leo” hắn ta đáp có vẻ hài hước.
“Ôi, không“. Brenna nhớ vũ điệu cuồng nhiệt của Maris tối qua. Cô nàng thực hiện những chuyển động đặc trưng ấy với tất cả nỗ lực quyến rũ người của Nathan, không hơn không kém. Biết Brenna đang ở đây, Maris và Jóse sẽ nghĩ gì? Brenna chưa bao giờ ngủ bên ngoài. Maris thì vẫn ở bên Leo. Trước đây, Maris đã có hai lần như thế, kết quả cả hai lần là cô đều phải chịu đựng bộ pyjama hồng xấu xí cả tuần. Maris sẽ nghĩ rằng cô cũng vừa có chuyện tình một đêm.
Nathan nhìn cô một cách kẻ cả. Hắn ta mặc sơ mi trắng, cổ và ống tay áo vẫn chưa lật.
“Cảm ơn vì bộ quần áo”
“Đẹp lắm, Brenna. Màu này rất hợp với em”
Brenna đỏ mặt, liếc nhìn những ngón tay “Khalid có mắt thẩm mỹ rất tốt”
“Em biết đấy, em rất nên học cách đón nhận lời khen.” Giọng hắn ta như đang chỉ trích. “Đáng ra tôi nên tặng thêm tiền cho em vì đã mặc những bộ quần áo này.”
Hắn nhìn cô trân trân như thể cô vừa làm điều gì sai trái. Brenna vội chuyển đề tài.
“Anh đã gửi tặng tôi macbook mà đáng lý ra tôi không nên nhận được. Nhưng bộ quần áo, làm ơn cho tôi trả tiền nhé.” Brenna mỉm cười dè dặt.
“Brenna, tin tôi đi, tôi đủ tiền mua.”
“Vấn đề không nằm ở đó, mà là tại sao anh lại phải làm thế cho tôi?”
“Vì tôi có khả năng.” Đôi mắt hắn ánh lên một tia ranh mãnh.
Thật kêu ngạo. Brenna liếc nhìn hắn.
“Có khả năng không có nghĩa là nên” Brenna trả lời nhỏ nhẹ trong khi hắn nhướng mày nhìn cô, đôi mắt sáng long lanh. Bất thần, cô cảm thấy như cả hai đang nói về một chuyện gì khác mặc dù cô không biết đó là chuyện gì.
Hắn im lặng nhìn cô, rồi cố tình đổi chủ đề.
“Trong vài ngày tới, em sẽ làm gì?” Hắn hỏi khẽ.
“Hôm nay tôi phải làm việc, từ trưa. Mấy giờ rồi?” Brenna giật mình.
“Mới hơn mười giờ thôi, em còn nhiều thời gian. Thế còn ngày mai?” Hắn chống chỏ lên bàn, cằm tựa vào những ngón tay thuôn dài.
Brenna nhún vai “Tôi cũng chỉ có đi làm vào ca sáng, đến chiều là tôi về”
Brenna không biết hắn ta định đưa đẩy đến đâu với những câu hỏi này. Sự Tò Mò Nathan Redmond cũng phiền toái không kém Sự Tò Mò Maris Harris.
“Tôi muốn cắn đôi môi đó.” Hắn thầm thì nhưng đủ để Brenna có thể nghe thấy.
Môi cô bật hé, trong phút chốc Brenna hoàn toàn không biết cô đang cắn môi dưới, miệng cô há hốc. Hắn vừa nói với cô điều gợi cảm nhất chưa ai từng nói, Brenna nhớ là thế. Nhưng cũng có thể những người có tình cảm với cô như Kai cũng đã có lúc nói những thứ như thế này, chỉ là bọn họ không có sức quyến rũ cô. Nhịp tim rộn lên, Brenna đoán cô đang thở hổn hển.
Trong cô rạo rực và tán loạn còn hắn thậm chí không chạm vào cô. Có lẽ chuyện lần trước cô cự tuyệt hắn đã để lại một vết thương, vì vậy lần này có lẽ hắn đang cẩn thận hết mức có thể. Brenna hơi loay hoay và bắt cái nhìn u tối của hắn.
“Brenna. Chiều nay mấy giờ em xong việc?”
“Khoảng bốn giờ”
“Tôi có thể mời em ăn tối?”
“Nhưng tôi phải về nhà và lo cho Finn.”
Hắn thở hắt ra, ngả đầu về phía cô, sắc mặt hắn bỗng đang từ vui thích thì trờ thành ưu phiền. Brenna không hiểu vì sao, nhưng cô không hỏi.
“Tôi sẽ bảo Khalid đến đón và Khalid vẫn sẽ đến đó cho dù em có đồng ý đi cùng hay không”
“Đây không giống một lời mời, anh đang ép buộc tôi sao?” Brenna hơi chau mày
“Không, Khalid vẫn sẽ đến, nhưng đi hay không tùy em
Hắn nheo mắt nhìn cô, rồi rút chiếc điện thoại trong túi ngay lập tức, bấm nút.
“Khalid, hãy đến đường W 1st lúc tám giờ tối nay và đón Brenna cho tôi... Không, đợi ở Escala… Cả đêm.”
“Cái gì? Cả đêm?”
“Phải”
“Anh bảo anh không ép tôi”
“Tôi không hề ép em”
“Thế thì tại sao lại bắt người ta phải chờ tôi cả đêm?”
Hắn cười bí hiểm “Vì tôi có khả năng. Ăn nốt bữa sáng đi.”
Brenna không cách nào mà ăn nổi. Hắn sẽ bắt một người nào đó chờ cô cả một đêm nếu cô không chịu đến. Và hắn ấy muốn cắn môi cô... Brenna ngọ nguậy với ý nghĩ đó.
“Ăn đi” Hắn nói gọn lỏn. “Brenna, tôi không thích có thức ăn thừa... ăn đi.”
Brenna chau mày, ngụ ý cô sẽ không làm theo lời hắn.
Hắn thở dài phiền não “Nếu tối qua em ăn uống tử tể, sáng nay em đã không ở đây” Môi hắn mím chặt, không hài lòng.
Brenna lại nhíu mày, ăn nốt miếng sandwich đã nguội. Không hiểu sao Brenna cảm thấy rất hào hứng ăn. Tiềm Thức cô phân bua. Nhưng cô quá nhút nhát để nói ra điều đó, nhất là lúc này, trông hắn rất âu lo, như một cậu bé. Ý nghĩ đó làm Brenna thích thú.
“Chuyện gì vui thế?” Hắn hỏi. Brenna lắc đầu, không buồn trả lời, ráng nuốt trôi miếng bánh nướng cuối cùng, cô ngước lên. Hắn đang nhìn cô dò xét “Tốt đấy” Hắn nói “Đi nào, tôi sẽ đưa em về”
Tìm lại áo thun và đồ lót mặc hôm qua, Brenna dồn tất cả vào chiếc túi nilon ở trong phòng thay đồ rồi trở lại phòng khách, tìm giỏ xách và áo khoác. Brenna cảm thấy thật may mắn, có một chiếc buộc tóc trong giỏ. Hắn quan sát cô trong khi cô buộc tóc, nét mặt hắn rất khó đoán. Brenna cảm thấy đôi mắt hắn đang dõi theo khi cô ngồi xuống và đợi cho hắn xong cuộc gọi. Hắn đang nói chuyện với ai đó bằng chiếc Iphone 11 Pro Max của hắn.
“Họ muốn hai à?… Chi phí thê nào?… Được, mức độ an toàn ở đó?… Rồi sẽ đi qua Suez à? Còn độ an toàn của Ben Sudan?… Khi nào đến Dafuz?… Được, làm đi. Cập nhật tiến độ cho tôi.” Hắn cúp máy.
“Sẵn sàng đi chưa?”
Brenna gật đầu. Cô không biết hắn vừa nói về việc gì, nhưng đảm bảo chắc có chuyện gì an toàn và bình thường cả. Brenna có hơi lo lắng cho tương lai của cô và hắn. Hắn đứng dậy, khoác chiếc áo màu xanh hải quân sọc nhuyễn, nhặt lấy chìa khóa rồi tiến ra cửa.
“Mời cô, cô Harding” Hắn nói, tay giữ cửa, vẫn lịch lãm như mọi khi, chỉ là khác với ngày xưa. Nhưng Brenna khá thích sự thay đổi này.
Brenna dừng lại, hơi lâu một chút, để chìm trong cái nhìn của hắn. Cô nghĩ cô đã ngủ với hắn cả đêm qua, sau tất cả những tequila, những nôn ói, và hắn vẫn ở đây. Còn muốn tán tỉnh cô, chỉ là Brenna không thể hiểu nổi, Tại sao lại là cô sau ngần ấy năm? Brenna lắc đầu, tiến ra cửa.
Cả hai yên lặng đi bên nhau trên đường ra xe. Bây giờ đi xuống nhà, cô mới có thể quan sát kỹ cả căn nhà của hắn. Thực sự khác rất xa so với cái khu ổ chuột ngày xưa của cô và hắn. Chỗ này cứ như một tòa pháo đài vậy, mọi thứ đều sang trọng, sạch sẽ,... Mỗi tầng đều có ít nhất một cô gái không hề mang tạp dề, bọn họ được mặc đồ tự do nhưng Brenna đoán chắc chắn họ là người giúp việc ở đây. Thảo nào không như cái bãi chiến trường lúc xưa của hắn. Nhưng có điều từng chỗ từng chỗ lại sạch sẽ đến mức khó tin, cho dù có người dọn dẹp nhà cửa, cũng không thể nào lau kỹ từng ngóc ngách đến như vậy.
“Anh là người kỹ tính từ bao giờ thế?”
“Ý em là?” Hắn liếc nhìn cô và thấy ánh mắt của cô đang quan sát khắp căn nhà, hiểu ý, hắn mỉm cười “Là do bọn họ tự muốn như thế đấy”
Brenna nhìn hắn, một bên lông mày của cô bỗng nhếch lên khó hiểu
“Em không tin sao?” Hắn mỉm cười, vẻ mặt có vẻ hài lòng
“Dĩ nhiên” Brenna thì thầm đủ cả hai nghe
Hắn mỉm cười thích thú. Sau đó cả hai lại im lặng tiến ra ngoài nhà xe. Đây là lần đầu tiên cô thấy nơi hắn ở sau ngần ấy năm. Thực sự đẹp kinh hồn, cái nơi của gã Paul đã khủng khiếp lắm rồi, nhưng nhà của gã này không còn được gọi là nhà nữa, giống như một vũ khí hạng nặng vậy.
“Có con gì bay vào mồm bây giờ” Hắn cười thích thú
Mãi Brenna mới nhận ra rằng cô đã há hốc mồm quá lâu rồi. Một gã đàn ông to con mặc bộ com lê đen, nghiêm chỉnh đứng chào hắn trước cổng và không hiểu vì sao chiếc xe Rolls Royce màu đen đã ở ngay bên gã đàn ông đó, có thể anh ta đã lái xe ra trước cổng và sau đó đợi bọn họ.
“Ngài Redmond”
Hắn không nói gì và phi thẳng lên chỗ lái xe ngồi. Brenna cũng ngại ngùng, cúi chào gã đàn ông đó một cách lịch sự nhất có thể và vội vàng mở cửa xe phóng lên luôn. Brenna không hiểu sao khi cô ở với ông trùm còn thoải mái hơn ở với bọn người của hắn. Cô cài dây an toàn vào, khẽ ngước mi lên nhìn hắn, thấy hắn cũng đang nhìn cô qua khóe mắt. Cô mỉm cười, môi hắn khẽ nhếch. Sau đó hắn đạp ga, lái xe thẳng về chỗ của cô.
Chỉ có cả hai người, trong xe. Lần cuối cùng họ ở trong xe chính là một tai nạn dẫn đến có Finn của hiện tại, nghĩ tới điều đó, Brenna hơi đỏ mặt. Cô liếc nhìn hắn, rất may là hắn đang loay hoay với cái chìa khóa xe. Không thể giải thích nổi, sự gần gũi trong một không gian kín làm không khí giữa họ đột nhiên chông chênh, một dự cảm phấn khích và mãnh liệt. Tim đập nhanh, nhịp thở dồn. Hắn khẽ nghiêng đầu sang cô, đôi mắt tối sầm. Cô cắn môi.
“Fuck” Hắn kêu lên, bỗng chốc lại ngã người về phía cô, ép sát đầu cô vào lưng ghế. Trước khi Brenna kịp hiểu ra, hai tay hắn đã đặt lên người cô, một tay trên đầu khóa cô lại, môi hắn ghìm cô vào sát lưng ghế. Bàn tay còn lại trì đuôi tóc xuống, ngửa mặt cô lên và rồi môi hắn trên môi cô. Không hoàn toàn khó chịu. Cô nấc lên trong miệng hắn, mở lối cho một cuộc thám hiểm bẳng lưỡi. Hắn chiếm thế thượng phong tuyệt đối, lưỡi hắn khám phá miệng cô. Đã lâu rồi rồi, cô chưa từng hôn kiểu này. Lưỡi cô nửa đương cự, nửa hưởng ứng hắn trong một giai điệu chầm chậm và gợi tình, đam mê và bỏng cháy. Hắn đưa tay đỡ cằm cô và giữ yên cô như thế. Brenna hoàn toàn mất phản kháng, tay cô bấu vào lưng hắn, mặt bị giữ yên. đùi cô chạm vào hắn cương cứng.
“Em thật mềm mại” Hắn ngân từng từ một.
Brenna nắm chặt cổ áo hắn, cố đẩy ra mặc dù cô cũng chẳng muốn thế
“Không được, còn... người ở ngoài” Brenna nhận ra gã đàn ông đó vẫn luôn đứng ngoài xe, có điều, khuôn mặt anh ta khá bình thản. Chẳng lẽ anh ta đã chứng kiến chuyện này nhiều lần rồi? Điều này khiến Brenna không vui, cô có một chút bực dọc trong người mặc dù nhịp tim cô vẫn còn rạo rực như thể vừa phải chạy bộ lên dốc.
Hắn liếc nhìn ra bên ngoài, chính xác là nhìn vào gã đàn ông đó. Là người của hắn, cho dù bây giờ hắn có quan hệ với cô trước mặt anh ta thì anh cũng chẳng có thể làm được gì. Nhưng nếu tiếp tục, hắn nghĩ hắn chẳng thể kìm chế nổi. Và trông sắc mặt Brenna có chúi không thoải mái mặc dù cô cũng đã không cự tuyệt nụ hôn của hắn, hơn nữa còn đáp trả lại. Hắn buông cô ra, trở lại vị trí của hắn.
“Em vừa chải răng” Hắn nhìn cô.
“Bằng bàn chải của anh”
Hắn nhận ra, phòng tắm của hắn chỉ có duy nhất một bàn chải của hắn. Môi hắn nhoẻn lên nửa nụ cười.
“Ô, Brenna, tôi nên làm gì với em bây giờ?”
Brenna mím chặt mọi, mỉm cười. Trên đường đi Brenna không ngừng suy nghĩ về cuộc hẹn tối nay. Cô không biết nên đi không, nhưng chẳng lẽ để người đàn ông tôi nghiệp kia phải đợi cô cả đêm? Nhưng thực sự, bản thân cô cũng không muốn từ chối, cô cũng muốn gặp lại hắn sau nụ hôn đó, nhưng còn phải sắp xếp lo cho Finn nữa... Một đống thứ cần xử lý. Brenna xoay mặt qua bên phải, thầm mỉm cười, có lẽ tối nay cô sẽ đồng ý đi ăn tối cùng hắn.