Cả bọn cùng nhau ra
về, hôm nay họ không ghé quán nước mà trực tiếp sang thẳng nhà Usagi.
Hôm nay cả nhà cô ra ngoài ăn tiệc, Usagi thì bận học nên không thể đi
được, đành cho cô mở tiệc tại nhà để bù đắp.
Sau đó cả bọn sẽ
ngủ ở nhà cô. Minako thầm mừng, ngày mai là chủ nhật, có thể vừa ăn chơi vừa được ngủ nướng, thật là sướng không gì bằng!
Makoto nấu ăn
quả thực rất khéo, mọi món hôm nay đều do cô đích thân làm bếp trưởng.
Minako vụng về nên được giao công việc nhẹ nhàng là rửa sạch rau củ. Rei với tính cách được cưng chiều cũng thực sự không giỏi làm, đành sang
bên rửa chén bát và chuẩn bị phụ liệu. Ami với tính cách mềm mỏng, nữ
tính là người duy nhất có thể giúp đỡ Makoto.
“Usagi, cậu đang
làm gì thế hả?! Sao không ra đây phụ bọn tớ?” – Rei càu nhàu, nãy giờ
Usagi cứ lục tìm gì đó bên phía tủ kia, không biết cô muốn gì. Chắc chắn là định trốn việc đây mà!
“Hừ! Nghĩ xấu về tớ thế! Chẳng qua tớ
đang định làm bánh kem nhỏ. Tớ có nhờ mẹ mua sẵn nguyên liệu, mà giờ
không biết để ở đâu.” – Usagi mè nheo, cô tìm mãi vẫn không ra.
“À phải bọc này không? Lúc nãy tớ thấy nhưng không biết là gì.” Ami đưa
cái bọc màu đen cho Usagi, bên trong chứa gì thì cô không mở ra nên
không rõ.
“A đúng rồi, nó đấy nó đấy!!” Usagi mừng rỡ nói. Cả bọn thắc mắc, đã nấu rất nhiều đồ rồi, sao lại cần phải có bánh kem. Mọi
khi Usagi rất xuề xòa, sao hôm nay lại bày vẽ thế! Không đợi mọi người
lên tiếng hỏi, Usagi tự tiếp lời “tớ có gọi anh Mamo và những người khác nữa, càng đông càng vui mà”.
Biết ngay mà, theo như suy đoán,
Usagi lúc nào cũng đi với anh Mamo như hình với bóng, chuyện cô sẽ gọi
anh Mamo không phải điều quá ngạc nhiên. Nhưng khoan đã, “những người
khác” là sao? Còn ai ở đây nữa?!
Tính toong! Tính toong! Ai đó ấn chuông cửa vài tiếng. “A, anh Mamo đến rồi”, Usagi chạy xộc ra mở cửa.
Trước mắt Usagi là người yêu đẹp trai toàn diện của cô, Chiba Mamoru,
năm nay đang học đại học, vừa bước qua sinh nhật tuổi 20 chưa lâu.
Phía sau anh là bốn người cao ráo, cũng có dáng vẻ tuấn mỹ không thua kém
anh. Nhìn họ quen như vậy, không cần nói cũng biết là ai. Tứ cận vệ của
hoàng tử Endymion ở tiền kiếp.
Jadeite, chàng trai có mái tóc
ngắn, có thể nói là ngắn nhất trong năm người, nhưng kiểu tóc lại rất
hợp thời trang. Màu vàng hơi gợn sóng, đôi mắt xanh, trông anh y hệt như con lai ngoại quốc. Anh đẹp trai và có tư chất của người nổi tiếng.
Tính cách lại thích bỡn cợt với phụ nữ, không nghiêm túc với ai. Nghe
nói gần đây anh vừa gia nhập một công ty giải trí đào tạo người mẫu.
Zoisite, chàng trai giống con gái nhất bọn. Anh chỉ cần trang điểm một chút,
nhất định đẹp hơn cả thiếu nữ đích thực. Chưa kể đến anh còn để tóc dài, cột gọn ở sau gáy, nhìn thoáng không biết nhất định sẽ nghĩ là nữ nhân. Anh có suy nghĩ khá đơn giản, không sâu xa, càng không thích tính cho
tương lai, nên sau hơn một năm tái sinh, anh vẫn không biết sắp tới sẽ
làm gì, sẽ ra sao…
Nephrite, tính cách phóng khoáng hoang dã. Mái tóc dài lãng tử đã thể hiện tính cách con người anh. Là người có tính
nghệ sĩ, anh có rất nhiều quan hệ mập mờ với phụ nữ. Anh không muốn trói buộc mình ở một nơi mà thích lang bạt, bắt lấy những cảnh đẹp thiên
nhiên kì vĩ. Gần đây có một số bức ảnh được giới chuyên môn đánh giá
cao, anh bắt đầu gia nhập giới nhiếp ảnh.
Và cuối cùng, Kunzite.
Anh tự đặt thêm cái họ Aoki cho mình, để hợp thức hóa những bằng cấp mờ
ám của anh, dù có vài trong số đó là thực lực thực sự. Mái tóc anh dài
ngang vai, anh thường buộc thành đuôi nhỏ sau gáy cho gọn gàng, nhưng
vẫn thả vài phần ở mái, trông có nét quyến rũ rất hút hồn. Anh mặc đồ
màu trắng, y hệt như màu sắc áo blouse anh mặc ở phòng thí nghiệm Hóa,
đều mang dáng vẻ mê đắm lòng người.
Bộ dáng đẹp đẽ ấy làm Minako
xôn xao, thật là không tin được anh sẽ xuất hiện ở đây. Nhưng so với cảm giác muốn né tránh, cô lại mong muốn gần gũi anh nhiều hơn. Nụ hôn đó
làm cô thay đổi. Vẫn giữ lấy cảm giác tức giận anh, nhưng không còn chán ghét, mà có lẽ ngay từ đầu cô cũng chưa hề chán ghét anh. Con gái nói
có là không, nói không là có. Việc con gái thích con trai mà vẫn giả vờ
như ghét, cũng là chuyện thường thấy.
“Nhà Usagi cũng rộng rãi thật!” – Zoisite nhìn ngắm xung quanh, anh tiện tay cầm vài con thỏ bông đặt ở trên bàn lên ngắm nhìn.
“Khác hẳn với cái ổ chuột của mình.” – Nephrite thở dài, không có tiền thuê
phòng lớn, lại không muốn ở chung nên bốn người bốn căn phòng nhỏ thuê
sát nhau. Việc anh bất mãn không phải phòng bé, mà là bản tính bừa bộn
có thừa nên trông rất kinh.
“Ý cái này ngon thật, Rei làm à?” –
Jadeite vẫn rất tự nhiên choàng qua vai Rei, tỏ vẻ thân thiết, tay kia
bốc bừa một món ăn vụng. Anh hình như đã quên, lần thân thiết cuối cùng
của họ là… từ kiếp trước. Chẳng trách sao vừa choàng tay, anh liền bị
Rei tát một cái bốp. “Đúng là đồ dê xồm, thói quen mãi không chừa!”
Kunzite chỉ trầm ngâm ngồi trên salon, quan sát cả bọn đang nhốn nháo ồn ào như con nít trong nhà trẻ. Mamoru thấy thế liền quay sang. “Sao vậy, không
thích ồn à?”. “Không, chẳng qua không có gì để nói. Mấy cô kia chưa làm
xong thức ăn, tốt nhất không nên quấy rầy họ”, anh vừa nói vừa chọn lấy
một tờ báo đọc giải trí.
Bây giờ đã là gần bảy giờ. Ăn xong, dọn dẹp này kia hẳn là cũng đến hơn chín giờ. Anh không biết đêm nay các cô gái sẽ ngủ lại ở đây, nên thầm nghĩ lo cho họ về khuya gặp nguy hiểm.
“Ăn xong rồi sẽ về trễ. Các cô đi lại có an toàn không đây?” – Kunzite hỏi, mà thực chất người anh lo nhất là Minako, cô có tính cách hay la cà chứ không đi về thẳng, càng sợ cô có chuyện.
“À hôm nay bọn em ở
lại, làm tiệc ngủ mà.” – Ami cười duyên dáng. Cô đem ít đồ Mamoru đã mua và đặt ở phòng khách, đem vào nhà bếp để làm các món tiếp theo.
“Ra vậy…”, anh thấy yên tâm phần nào.
“Á á”, tiếng thét vang lên. Minako té nhoài ra mặt đất. Hóa ra cô nàng vừa định chiên tempura, lại bị dầu sôi lên văng vào người, định né nhưng
lại thành trượt ngã ra sàn. “Này, cẩn thận đấy Mina”, Makoto hét lớn,
đến vội bên Minako, cô bị phỏng một vệt dầu nhỏ hình đồng xu trên tay.
Kunzite nghe tiếng thét nhanh chóng lại gần, anh nhận ra âm thanh đó là của ai, lo lắng không biết cô xảy ra chuyện gì, vì từ phòng khách nhìn sang bếp sẽ bị cách bởi vách ngăn.
Trông thấy tay cô hình thành một mảng màu đỏ sưng tấy, anh nắm vội lấy tay, bế cô lên như xách bao gạo. Điệu
bộ đó làm nửa thân trên của cô hướng về phía lưng anh, còn thân dưới bị
anh lấy tay quàng sang ngay mông hẹp, không thể nhúc nhích. Thật là xấu
hổ quá. Trước mặt mọi người mà anh dám làm thế.
“Đem ngay vào
phòng tắm rửa nước lạnh đi” – Ami lên tiếng, cô có đọc trong sách y rằng vết phỏng cần được chườm lạnh ngay, nếu không sẽ sưng to khó lành, thậm chí thành sẹo. Cô chưa kịp dứt hết câu, Kunzite đã vội vã bế người vào
phòng tắm, đóng chặt cửa lại.