Kunzite quay sang lấy chiếc cặp của mình, rồi quay qua nhìn Minako. “Nào, về thôi”, anh nhẹ
giọng nói. Chắc chỉ có những lúc thân mật thế này, anh mới nói chuyện
dịu dàng hơn với cô. Cô gật đầu rồi cùng anh bước ra khỏi phòng thí
nghiệm còn ám mùi quỷ dị.
“Em… đến quán nước cùng các bạn, chứ không về nhà.” – cô ngập ngừng nói cùng anh.
Kunzite quay sang nhìn cô, lại hỏi bằng một giọng tỉnh bơ “Ừ, thì em đi đâu chẳng được. Tôi đi hướng ngược lại mà.”
Trời đất thánh thần ơi, còn ai vô duyên hơn tên này cơ chứ! Lúc nãy hôn ôm
thân mật trông hắn rất đàn ông, rất… chuyên nghiệp, làm cô cứ nghĩ hắn
hẳn đã học được chút kinh nghiệm galant với phái nữ. Thì ra vẫn chỉ là
một tên đần cù lần lại đầu gỗ, không có chút ý nhị nào. Vậy mà cô còn
nghĩ hắn sẽ đưa cô về tận nhà.
“Vậy, tui đi trước!” – Minako gằn giọng nói, một mạch chạy về hướng ngược lại, không thèm chào tạm biệt hắn một câu.
Hắn thầm nghĩ, lúc nãy còn xưng “em” còn ngọt ngào thế, bây giờ lại đổi
thành “tui” rồi, không biết lại giận chuyện gì đây. Anh vừa về vừa thầm
nghĩ, không biết ngày mai nên dùng thái độ như bây giờ, hay lại giả vờ
không quen biết theo ý cô. Con gái đúng là khó chiều.
Minako tự
mình đa tình, tưởng tượng rồi bị đánh rớt một cái, nên thực sự là thấy
không vui. Được rồi, anh đợi đó, ngày mai sẽ làm như không quen anh, để
anh biết cô giận là thế nào.
o0o
“Aoki-sensei, chào buổi sáng!”
Một vài nữ sinh lớp khác vây quanh. Vẻ đẹp trai của anh ngày càng được đồn
thổi trong trường. Tuy không phải tướng mạo kiệt xuất như diễn viên
người mẫu, nhưng trong trường này quả là không ai địch lại.
Vả
lại diễn viên người mẫu chưa chắc đã có đầu óc, còn thầy giáo dĩ nhiên
đầu óc sẽ hơn người. Thời đại bây giờ con gái thích mẫu đàn ông vừa có
nhan sắc vừa có đầu óc hơn.
“Chào em” – Kunzite cũng tươi cười đáp lại.
Vì không phải trong giờ học, anh cũng bỏ xuống gương mặt cứng nhắc. Vài
ngày trước Hiệu trưởng có nhắc nhở anh, anh khó gần nên một số học sinh
cảm thấy không thoải mái. Dạy học là việc lâu dài, nên lấy thân thiện
làm trọng điểm, như vậy dù cách dạy không hay hay có làm gì khinh suất,
học sinh cũng sẽ bỏ qua, ngược lại càng thêm bênh vực, tôn trọng.
Tuy nhiên, thân thiện cũng không được phép đi quá giới hạn. Trường học ở
Nhật Bản cấm thầy giáo và nữ sinh có quan hệ thân mật. Nếu biết, liền bị chuyển công tác.
Lại chưa nói đến, anh là được đặc cách. Lý lịch của anh có đôi chút không rõ ràng, phần người thân hoàn toàn bỏ trống.
Bằng cấp học tập của anh chỉ mới được chứng nhận trong hơn một năm trở
lại. Nhờ thành tích xuất sắc, anh được đặc cách học nhảy cấp rất nhiều.
IQ được công nhận khá cao nên lại không bị nghi ngờ có mờ ám trong hồ
sơ. Đối với anh cũng thực là may mắn, nên không thể vì một hai chuyện
vặt làm ảnh hưởng sự nghiệp sau này.
Hóa ra với anh, tình cảm với Minako, những gì xảy ra với Minako… đều là chuyện vặt, đều khiến anh có thể buông tay rời bỏ. Nếu cô mà biết được, nhất định cả đời cũng không
quay lại nhìn anh.
Thêm nữa, chuyện Kunzite trở thành thầy giáo
trường Juban, Usagi và các cô gái kia đều đã biết. Tuy cũng có chút bất
ngờ không tin được, nhưng các cô đều nhanh chóng tiếp nhận sự tồn tại
của anh. Vì trước sau cũng là không có tình yêu, họ ngoài việc cảm thấy
bình thường, còn có cảm giác gì khác chứ? Chỉ riêng Minako là buồn bực
lại bối rối mà thôi.
“Lại đây lại đây! Chuyền bóng cho tớ!!” – Minako hô hào, cô đang chơi bóng chuyền trong giờ sinh hoạt câu lạc bộ.
“Này, có biết tớ ở bên phe đối thủ không hả?! Sao lại chuyền cho cậu được!”
Makoto hét to, ngờ rằng Minako quên mất họ chuẩn bị tập đấu, chia thành hai đội.
Minako phụng phịu, cô nghĩ bây giờ chỉ đang luyện tập, đâu cần nghiêm túc đến
thế. Mako thật là cứng nhắc. Rồi cô quay sang nhìn xung quanh, a, thấy
rồi, Usagi, Ami và Rei đang ngồi ở bên kia.
Vì hôm nay có trận
đấu thử, cô muốn cả bọn cùng đến xem họ thi đấu, nhân tiện ủng hộ để cổ
vũ ý chí. Thời cấp ba, với cô vui nhất là những lúc ở bên bốn người họ,
vui thứ hai là sinh hoạt câu lạc bộ, vì chỉ có môn thể dục là cô có thể
tự tin hơn người, còn lại thực không dám bàn đến.
Trận đấu diễn
ra vui vẻ trong chín mươi phút, kết quả tỉ số hòa nhau. Không uổng công
Usagi – Ami và Rei cùng cổ vũ, cả ba thực sự không muốn bên nào buồn vì
thua cả.
“Hê, khá lắm nhé Minako” – Makoto thở hồn hển sau trận đấu.
“Cậu cũng giỏi quá chừng, nếu cậu mà về phe bên đây thì bên đó chắc chẳng
còn ai đấu lại đâu, haha” – Minako phổng mũi vì được khen, cũng không
quên nâng cô bạn của mình. Mà cũng không phải nịnh, Makoto thực sự giỏi, chưa kể đến việc cô có chiều cao thuận lợi cho các môn thể thao.
“Hai cậu đều giỏi hết mà. Xem ra đúng là kì phùng địch thủ”, Ami vỗ tay,
cười khen hai cô bạn đáng tự hào của mình. Ami rất dịu dàng, học cũng
rất giỏi, được xem là thần đồng học tập từ cấp hai. Nhưng “nhân vô thập
toàn”, cô lại chịu, không giỏi các môn thể thao vận động này. Chỉ mỗi
môn bơi là cô tự tin, dù gì cũng là công chúa sao Thủy – ngôi sao của
Nước mà.
“Các cậu đứng nói chuyện chờ tớ một lát, tớ vào thay đồ
rồi ra ngay!”, Minako vội vàng thu dọn đồ đạc tiến vào phòng thay đồ
dành cho nữ.
Lúc này trong phòng vắng vẻ chẳng còn ai, mọi người đều đã sớm thu dọn đồ cả rồi. Cô khóa chặt cửa lại, kéo màn để đề phòng có kẻ nhìn trộm, sau đó mới thoải mái cởi đồ ra. Quần thể dục của họ là một chiếc quần ngắn, kẹp sát vào mông, có thể nói là hệt như quần bơi.
Nữ sinh Nhật Bản vì thế mà lúc tập thể dục nhìn rất sexy, lộ rõ những
đường cong quyến rũ.
Vài nam sinh có bạn gái thì tỏ ý không
thích loại quần áo này, vì không muốn người yêu của họ bị kẻ khác ngắm
nhìn, còn những tên không có bạn gái thì lại ủng hộ nhiệt tình. Đúng là
khó chiều lòng người.
Cô vừa nghĩ vừa cởi quần của mình ra. Cũng may đường cong của cô không quá lộ rõ, nếu không chắc sẽ bị mấy tên dê
xồm nhìn rồi trầm trồ mãi không thôi, y hệt như lúc nhìn Rei trong phòng tập thể dục dụng cụ vậy.
Nhớ lại ngày hôm trước, cô bị người kia sờ soạng ôm hôn, còn dùng bàn tay hư hỏng ấy tiến đến mông của cô. Nếu
không dừng lại kịp thời, chỉ sợ còn tiến vào trong lớp váy, sờ trực tiếp vào da thịt nhạy cảm.
Nghĩ đến thế thôi mặt cô đã bừng bừng sắc đỏ. Cũng may cả ngày hôm nay chẳng có tiết của hắn, cũng không gặp hắn ở ngoài, nếu không đã sớm ngượng mà chết. Cô cần chút thời gian để quên
đi chuyện ngày hôm qua. Nhưng vẫn lớn mật thầm nghĩ, phải chăng mối quan hệ cả hai đã tiến triển một bước?