“Này! Muốn để bọn tớ
chờ đến bao giờ hả?!” – Rei gằn giọng qua điện thoại, cả bọn các cô cùng các anh còn lại đều đã chờ hai người đấy gần cả tiếng đồng hồ.
“Thôi nào thôi nào! Đợi một chút cậu cũng giận nữa. Thật là Rei bà già!”
Minako cười cợt, không có chút thành tâm hối lỗi. Mặc kệ, vì bây giờ cô
thực đang rất hạnh phúc.
“Em có thể thôi làm điệu được không. Anh ngồi đây chờ em khá lâu rồi đấy nhóc.”
Kunzite nằm dài trên giường, đọc thử vài loại truyện tranh cô hay xem. Tất cả
toàn bộ đều là thể loại “rất Minako”, thiếu nữ mơ mộng, nam chính đẹp
trai giàu có oai phong… Chẳng hiểu sao các cô dễ bị lừa gạt bởi đống
truyện ảo tưởng này.
“Hừ thôi đi! Anh đang nằm trong phòng máy
lạnh, chăn ấm nệm êm, còn than vãn gì nữa.” Cô chải chuốt như vậy cũng
là vì anh thôi. Muốn diện thật đẹp để đi cạnh anh, khiến anh vinh dự
ngẩng mặt giới thiệu bạn gái của mình với mọi người.
Dù trong
trường học đây vẫn là mối quan hệ lén lút, bất quá khi ra ngoài đường
anh hóa trang thêm một chút, lại có cả bọn Usagi cùng đi, người ta sẽ
không sinh nghi là hai người hẹn hò.
Đã hai tháng kể từ lúc rắc
rối ấy kết thúc, Naoko thực sự đã không làm phiền họ. Tuy vậy cá tính
quái đản của cô nàng vẫn không thay đổi, hay rình rập và hù dọa Minako
"Sẽ có ngày tôi tóm được bằng chứng!". Đúng là lì lợm không chịu nghỉ
ngơi.
Hatori vẫn đối xử bình thường với cô, tất nhiên, không thể
thân thiết như ngày trước. Hatori là người tốt, cô thực mong anh tìm
được người xứng đáng với mình, với tình cảm mà anh đã dành cho.
Nghe nói sau tin đồn Minako với Hatori, nhiều cô gái mới bắt đầu săm soi xem tên này có ưu điểm gì, vì nghe nói Minako là người kén chọn. Cũng từ đó bắt đầu có nhiều cô gái thích cậu ta hơn. Đúng lúc đó lại nghe tin anh
chàng bị đá, thế là các cô chẳng ngại gì mà không xông vào. Đúng là thả
con cá nhỏ bắt con cá lớn.
“Ối, anh làm gì thế?” Kunzite bước
đến, vòng tay qua eo Minako. Cả hai đứng trước gương, cô nhìn vào tay
anh đang để trước bụng cô, không khỏi ngại ngùng.
“Này này, em còn chưa chuẩn bị xong!”
“Em thế này đã lộng lẫy lắm rồi. Xin em đừng hành hạ anh nữa.” - anh chờ đến chẳng còn hứng đi chơi nữa rồi.
“Đã nói là… ưm…”
Anh tiếp tục hôn lấy môi cô. Lần này thì không cần cưỡng ép, cũng không còn dằn vặt gì nữa. Anh thoải mái ôm trọn cô trong vòng tay, kéo cô xoay
lại, ngực áp vào ngực anh, cả hai cảm nhận được nhịp tim đập liên hồi
hơn bao giờ hết.
“Thôi, mẹ em lên mà thấy thì…” – Minako cố gắng gạt ra
“Nói dối. Mẹ em ban nãy đã ra ngoài!” – Kunzite cười nhàn nhạt. Trò giả vờ này của cô, anh đã không còn thấy lạ.
“Anh ít nhất cũng là thầy giáo đấy. Làm ơn đứng đắn chút đi mà” – cô nhõng nhẽo nâng giọng.
“Nếu trước kia anh đứng đắn, hôm nay chúng ta có đứng ở đây không?” Haha.
Anh thích chọc cô, thích cách cô đờ ra vì không biết trả lời anh thế
nào, chỉ đành yên phận cho anh mặc sức trêu đùa.
Minako chợt nhớ, hai tháng qua, dù hai người cư nhiên đã xem nhau như người yêu. Nhưng
anh cũng chưa bao giờ chính thức nhận cô là bạn gái, cũng chưa bao giờ
nói ba tiếng quan trọng đó. Cô nhiều lần muốn dò hỏi anh, nhưng có chút
lo sợ, e ngại, lại đành giấu vào lòng, quên đi.
“Sao thế? Nghĩ gì à?” Nhìn ra nét mặt âu lo của cô, anh mở miệng hỏi trước.
“Em… Vì sao anh chọn em?” – cô ngập ngừng.
“Gì chứ. Truyện tranh ban nãy anh cầm đến cũng có đoạn này. Con gái các em thích thể loại đấy thực sao?”
“Em không có đùa, không phải bắt chước truyện tranh. Em thật sự muốn biết…” – chẳng những muốn biết, còn muốn anh trả lời nhiều hơn cô muốn biết.
Con gái khi yêu, ai chẳng cầu mong một lời chắc chắn từ đối phương.
“Mấy chuyện này anh có nghĩ đến đâu, làm sao trả lời em được!!” Kunzite khó
xử trước câu hỏi kì quặc của cô, hai tháng nay đều yên bình như vậy, sao bây giờ cô mới hỏi đến.
“Nè. Em hỏi thật đó. Anh chọn em, có phải vì kiếp trước chúng ta đã từng?”
“Hơ, không biết.”
“Này này! Em không đùa đâu đấy!! Với lại, trước đó anh còn khăng khăng muốn vì công việc mà bỏ rơi em...”
Kunzite nhìn nét mặt bất an của cô, hai tay vẹo cái má phụng phịu đang cau có của cô. Anh nhẹ hôn lên đôi mắt cô, thì thầm:
“Được rồi nhóc con! Kiếp trước anh yêu em thế nào anh không rõ. Nhưng bây giờ anh chọn em. Nếu đổi lại là kiếp trước người anh yêu không phải em,
kiếp này cũng nhất định sẽ là em.” Từ khoảnh khắc cô chạm vào tay anh,
tóc anh trong phòng thí nghiệm, từ lúc anh thiếu kiềm chế mà hôn cô, từ
khi cô xông vào cản Naoko có ý đồ với anh, về sau lại thân mật với
Hatori… anh đã thực sự nhận ra tình cảm của mình.
Còn công việc, giấu thì được rồi. Không để ai biết. Bình yên trôi qua hai năm còn lại. Thế đã đủ chưa?"
Anh yêu cô, là thích cái tính hay bị tình cảm ảnh hưởng của cô, cá tính lo
bao đồng của cô, sự giận dỗi của cô, sự yêu thương của cô, cả vị ngọt mà anh thưởng thức sau nhiều lần chạm vào cô, tất cả anh đều thích, thích
đến không chịu nổi.
Như vậy còn chưa đủ là lý do sao?
Cô
phì cười, thật hết cách với anh. Mong muốn anh dịu dàng một chút. Nhưng
có lẽ đây đã là giới hạn dịu dàng của anh, giới hạn chỉ dành riêng cho
cô, không thể đòi hỏi thêm nữa.
“Được rồi, chúng ta đi thôi, họ đợi lâu rồi đấy.”
Anh nắm tay cô, mười ngón tay đan chặt vào nhau, như minh chứng cho tình
cảm của anh, ngón tay của anh, đã định sẵn lồng vào cô từ kiếp trước mất rồi.