Hôm nay là lễ cưới của Makoto và Nephrite. Lúc này Makoto chỉ vừa tròn hai mươi, cô không học tiếp để làm sinh viên, mà ở nhà mở một tiệm bánh nhỏ, gần đây trở nên khá đông đúc.
Lễ cưới, cô dâu hẳn nhiên là đẹp nhất. Makoto diện một chiếc đầm trắng dài, có đuôi quết đất, phần trên bó sát và gắn rất nhiều hoa, lấp lánh màu hồng ngọt ngào quyến rũ. Mái tóc nâu xoăn đặc trưng hôm nay đặc biệt để xõa dài, cài thêm vài bông hoa trên đỉnh đầu và một chiếc khăn choàng phủ xuống. Lung linh như đám cưới thường thấy trong phim ảnh.
“Nephrite, con có đồng ý ở bên cạnh Makoto Kino, lúc đau ốm cũng như khỏe mạnh, lúc buồn khổ cũng như vui sướng không?”
“Con đồng ý” – giọng Nephrite ấm áp vang lên, anh quay sang nhìn Makoto với vẻ mặt dịu dàng nhất thế giới. Trải qua nhiều khó khăn, giận dữ rồi làm hòa, anh biết cô chính là người tuyệt vời nhất.
“Vậy Makoto Kino, con có đồng ý ở bên cạnh Nephrite, làm một người vợ hiền đảm đang, luôn bên cạnh nhau dù khỏe mạnh hay khó khăn, dù vất vả hay hạnh phúc không?”
“Con đồng ý” – cô quay sang nhìn Nephrite, người cô yêu thương rốt cuộc cũng đã đáp lại tấm chân tình của cô sau nhiều năm chờ đợi.
——–
“Woaaaaaaaaaaaaaaaa……………. Thật là lãng mạn quá đi mất!!”
Minako ngồi xem lại clip quay cảnh đám cưới của Makoto và Nephrite, lòng tràn đầy vui sướng. Đám cưới vừa hơn hai tuần trước, họ cùng nhau đi trăng mật đến nay vẫn chưa về. Đúng là cặp đôi mới cưới, thật đáng ghen tị.
“Anh không nghĩ em có sở thích biến thái như vậy. Ngồi xem clip bạn mình cưới à?” – Kunzite cằn nhằn. Trong khi anh phải nấu nướng cho cô ăn bữa tối, thì cô lại ung dung ngồi đó xem vớ vẩn.
“Nè, đâu có vớ vẩn. Trong đây có quay cảnh em mặc đồ phù dâu đó, đẹp lắm. Em thích nhìn mà. Để rút kinh nghiệm sau này mặc đồ cưới cho thật đẹp!!” – Minako bắt đầu mơ tưởng về tương lai xa vời của mình.
Anh thở dài, cá tính của cô dù lớn rồi vẫn không sửa được, cứ mơ mộng như trẻ em lên ba. Chừng nào cô mới nhìn về hiện thực đây chứ. Vừa rời khỏi cấp ba cô cũng liền tỏ ý không muốn học đại học, nhưng vì anh cằn nhằn và hăm dọa đủ điều, cô mới cắn răng mà học tiếp. Tuy nhiên công việc chính bây giờ vẫn là làm trong công ty đào tạo ngôi sao, do Jadeite dắt cô vào.
Làm trong công ty ngôi sao không có nghĩa mình chính là ngôi sao. Cô vẫn phải vất vả chạy đôn chạy đáo, phụ giúp nhiều người nổi tiếng ở đây. Lâu lâu cô vẫn có hợp đồng chụp ảnh mẫu, nhưng không đáng kể. Tóm lại vẫn chỉ là ngôi sao học việc.
“Ai sẽ lấy em đây, anh thật tội cho người đó!” – Kunzite lầm bầm, không tội chứ là gì nữa, nấu cơm cô cũng không biết, quét nhà cũng vụng về, trong mọi ưu điểm bất quá chỉ có mỗi nỗ lực là điểm chính. Nhưng chẳng phải nhiệt tình mà ngu dốt, kết quả vẫn là phá hoại đó sao. Anh chịu khổ ba năm nay, đã quá thấm.
“Hơ! Vậy là anh không lấy chứ gì! Còn thiếu gì người mong muốn, cứ chờ xem!” – cô còn mong anh sẽ an ủi vài câu như “em sẽ là cô dâu đẹp nhất” “với anh em như vậy là xinh rồi”… Nào ngờ ba năm qua, lời nói khó nghe của anh vẫn không cải thiện được.
Dùng xong bữa tối, Minako ngồi xem phim, lại chờ Kunzite dọn dẹp tất cả. Tính cách vô tư này của cô, cần có người sửa lại mới được!! Họ cùng nhau đi xem phim, rồi đi dạo quanh con đường đang treo đầy những dải màu lấp lánh mừng Giáng sinh sắp đến.
“Woa… đẹp thật đấy!” Minako chiêm ngưỡng khung cảnh, lòng đầy thích thú. Cô rất thích nhìn ngắm những thứ đủ sắc màu, vì biết tính đó nên anh mới chọn nơi đây dẫn cô cùng đi. Cô cười là anh thấy vui rồi, nhưng cô thì cứ mặc nhiên không biết những điều anh chu toàn.
Họ nắm tay nhau đi giữa trời lãng mạn. Tokyo năm nay lại có tuyết. Tuy nước Nhật mùa đông có tuyết rơi, nhưng ở Tokyo hiện tượng này cũng không dễ xảy ra. Vì thế mỗi lần dự báo thời tiết bảo rằng tuyết sẽ rơi, mọi người thường háo hức ra đường ngắm cảnh những viên kẹo trắng từ từ sà xuống mặt đất.
“Ủa Minako. Đang ở đây à?” – một cô gái ăn vận xinh đẹp, gương mặt thu hút với giọng nói lanh lảnh từ xa chạy đến. Đó là Hani Amu – ngôi sao vừa mới nổi tiếng gần đây, cùng chung một công ty với Minako và Jadeite.
“Hơ? Amu, cô làm gì ở đây thế?” Minako giọng bất ngờ, cô không nghĩ lại gặp người quen ở nơi này. À mà gặp cũng phải thôi, đây là con đường giăng đèn đẹp nhất mà.
Hani Amu đang có buổi chụp hình ở đây. Chủ đề là “Đón mùa Giáng Sinh cùng viên kẹo trắng”, mà ‘viên kẹo trắng’ ở đây là ‘tuyết rơi’, nên phải tranh thủ chụp lúc trời có tuyết. Hani Amu cùng Minako vốn không thân thiết lắm, nhưng vẫn xã giao tốt đẹp, khi gặp cũng luôn chào nhau. Không biết Minako cũng có bạn trai, Amu nhìn sang để ngắm xem anh ta là người thế nào.
“Woa…! Bạn trai cậu? Đẹp trai thế!” – Amu sỗ sàng khen ngợi. Tuy gương mặt không quá xuất sắc, nhưng với dáng vẻ cao ráo cùng phong thái điềm tĩnh, anh thực sự thu hút nhiều quý cô. Từ sau khi Minako tốt nghiệp, hai người cũng công khai quen nhau mà không sợ ai làm khó dễ.
Thấy được tình ý đang toát lên từ trong mắt cô gái này, Kunzite có vẻ khó chịu. Anh muốn cùng cô mau chóng dời đi, không nán lại nơi này lâu thêm nữa. Còn Minako chẳng chút nhạy cảm gì, cứ vui vẻ khoe khoang đã quen anh bao lâu, quen từ lúc nào, quen như thế nào… Con gái khi xáp lại cùng nhau, quả nhiên dù thiếu con vịt vẫn sẽ thành cái chợ.
“Ta đi thôi.” Kunzite kéo tay cô đi, cũng không quay đầu lại chào Amu. Anh không muốn gợi mở chút hiểu lầm nào cho cô cả. Minako không hiểu ý anh, chỉ thấy anh trông có vẻ bực mình. Hôm nay là ngày vui, cô cũng không muốn làm anh và cô mất hứng. Bỏ đi, chuyện đấy hôm sau nói cũng được.