Trong một lần ham chơi, công chúa Usagi – ngày đó là Serenity đòi được cưỡi
ngựa, thử xem con ngựa ở Trái Đất cưỡi lên trông như thế nào, có oai
không, chạy có nhanh không. Hoàng tử Mamoru – lúc ấy gọi tên là
Endymion, lo lắng cô nàng đi một mình thể nào cũng sẽ té ngã.
Mà anh lại không nỡ nhìn cô gái mình yêu thương có chút tổn hại nào. Thế
là quyết định sẽ cùng cưỡi chung một con ngựa. Cô ngồi trước cầm dây
cương, anh ngồi sau chống đỡ cho cô nếu lỡ có xảy ra khinh suất.
Tất nhiên bốn cô gái hộ vệ cũng thấp thỏm không yên, công chúa nhà ta vốn
là chúa vụng về, nếu để té ngã, hình phạt của Nữ Hoàng dành cho bốn
người các cô quả thật không nhẹ. Thấy lo nên các cô yêu cầu được cưỡi
ngựa đi theo trông chừng.
“Để công chúa đi một mình có ổn không? Tôi lo quá” – chị cả Makoto nhẹ nhàng hỏi.
“Để bị té một lần là tởn ngay ấy mà” – Rei cười khinh khỉnh, cô chẳng quan
tâm hậu quả sau đó vì biết rằng Nữ Hoàng yêu thương các cô chẳng thua gì con gái ruột của Người.
“Rei, đừng nói thế mà! Cậu không nhớ cậu ấy khóc là kinh khủng đến mức nào sao?” – Ami vội xua xua lời nói bất cẩn của Rei.
“Không được! Đi theo mau lên! Công chúa mà có chuyện, chúng ta cũng gặp rắc
rối to. Nhỡ may không chỉ là trầy sơ mà là bất tỉnh, hay thậm chí là…” – Minako vẽ ra bao nhiêu thứ đáng sợ, cô tưởng tượng đến những cảnh chỉ
có trong phim kinh dị.
“Có Hoàng tử của chúng tôi theo sát, Công
chúa các cô chưa kịp bị thương thì Hoàng tử đã thay người đỡ cả rồi!” –
Kunzite từ phía trước bước ra, hóa ra họ đã kịp nghe câu chuyện từ miệng của các cô nàng.
Anh liếc mắt nhìn sang Minako, tim cô bỗng
“thịch” vội một tiếng, suýt chút là không cẩn thận mà đỏ ửng cả mặt rồi. “Còn cô, bớt tưởng tượng lung tung, dành thời gian để học hỏi thêm một
chút về thế giới này đi. Cưỡi ngựa ở đây chỉ là hình thức di chuyển
thông thường, ai cũng có thể học.” – Anh nói với Minako.
“Gì chứ! Chúng tôi ở trên Mặt Trăng, đâu cần thiết học nhiều về nơi này. Dẫu sao chúng tôi cũng không ở đây lâu…” Một lát nữa sẽ đến giờ gặp mặt Nữ
Hoàng, các cô cũng phải tiên liệu tốt để quay về đúng hạn, kẻo bị phát
hiện là nguy to.
Mà không chỉ hôm nay, các cô cũng hoàn toàn
không có ý định sống ở thế giới này. Bởi, nơi thuộc về ấy chính là Mặt
Trăng, xa xôi hàng triệu ki lô mét.
“Lo lắng như thế, chi bằng
chúng ta cũng đi cưỡi ngựa đi” – Jadeite hào hứng, anh là người vui tính nhất trong bốn cận vệ, và cũng hay chọc ghẹo thiếu nữ nhất. Vừa nói,
tay vừa quàng sang ôm eo Rei. Tức thì liền bị đánh cho một cú trời
giáng, trở thành trò cười cho cả bọn.
“Các cô cũng chưa biết cưỡi ngựa. Vậy chúng ta chia cặp cho thuận tiện nhỉ?” – Nephrite cười mỉm,
nhìn sang Makoto. Makoto vội vàng chụp lấy ngay, vốn cô muốn giành người này chỉ để còn sót lại cặp đôi duy nhất kia, như vậy thì Minako có dịp
thể hiện rồi! Vì Zoisite thể nào chẳng giành Ami cho bằng được. Cô cười
khúc khích vừa nghĩ vừa ôm tay Nephrite, làm anh có chút ngượng ngùng
không nói.
“A vậy dĩ nhiên Ami là của tôi rồi, xin đừng ai giành
nhé!!” – Zoisite chạy ngay đến quàng vai Ami, anh để ý cô nàng trầm tính này từ lâu, nhưng chẳng lần nào có dịp trò chuyện, vì nói một hai câu
đã lộ rõ kiến thức hiểu biết của anh chẳng bằng một góc của cô nàng. Lần cơ hội này thực sự không thể bỏ qua.
Minako tim đập liên hồi.
Trời đất, mọi người đều mau chóng hợp thành các cặp, vậy rõ ràng chỉ còn mình cô với Kunzite. Chuyện này sao lại xảy ra sớm như vậy, cô còn chưa kịp chuẩn bị gì hết.
Cô gấp rút chỉnh lại trí nhớ xem hôm nay
đã tắm rửa sạch sẽ chưa, người có mùi kì lạ không, mái tóc có mềm mượt
óng ả không, để kẻo người ta ngồi đằng sau phát hiện vài khuyết điểm
không đáng có, nhất định cô sẽ hối hận cả đời. Cô đỏ mặt quay sang nhìn
Kunzite, chờ đợi ở anh một câu “hãy ngồi cùng tôi nhé, tiểu thư.” Trong
lúc cô lo mơ mộng, ba cặp đôi kia đã tiến đến chuồng ngựa và chọn lấy
vài con.
“Vậy chúng ta sẽ ngồi riêng, mỗi người một ngựa, vậy cho thông tiện.” – Kunzite nói với vẻ mặt tỉnh táo như không có chuyện gì.
Minako nhìn sang, a, hắn rõ ràng là muốn gây sự, chẳng lẽ ngồi cùng mình khó
khăn vậy sao? Bình thường thì tự ái nữ nhi sẽ tự động khiến cô chấp
thuận, nhưng cái này thì khác, cô không biết cưỡi ngựa nha. Lỡ may những gì cô tưởng tượng cho Usagi lại dồn hết lên cô, quả này cô thực sự thê
thảm rồi.
Run rẩy nghĩ đến cảnh ấy, cô nắm chặt vạt áo của
Kunzite, gương mặt pha chút sợ hãi lo lắng. Lần đầu tiên nhìn cô có chút dáng dấp nữ tính, hắn nghĩ vậy.
“Sao vậy? Chẳng lẽ muốn ngồi
cùng tôi?” – Kunzite vẫn hỏi bằng cách rất tỉnh táo, đúng là đầu gỗ
không có kinh nghiệm tình yêu. Chuyện rõ rành như vậy vẫn còn chưa nhận
ra sao?
“Người ta… Không, không phải muốn ngồi với anh. Mà là bây giờ không còn ai, trừ anh.” – Minako giật mình, kéo vạt áo Kunzite mạnh hơn để che giấu sự xấu hổ của mình. Câu hỏi xấu hổ như vậy, chẳng lẽ
bắt cô trả lời “rất muốn”.
“Vậy để ta gọi một thị vệ nào đó, nhé” – trong lòng anh luôn nghĩ cô không thích anh, không thích nhìn thấy
anh, càng không thích ở gần anh. Mà để tránh phiền phức, anh cũng không
muốn dây dưa cùng cô nhiều.
“Này đợi đã! Chẳng lẽ anh chán ghét
đến mức không muốn ngồi cùng tôi!!” – im lặng nãy giờ, cô thực sự không
thể nhịn được. Hắn đúng là một chút tế nhị cũng không có.
A, hiểu ra. Kunzite trước giờ được rèn luyện trong môi trường toàn nam nhân, có gì thì nói thẳng, không mập mờ ấp úng.
Nên đối với những chuyện cần ngụ ý, cần suy nghĩ sâu xa hơn, anh thực sự
không cách nào hiểu được. Nghe Minako nói thế, anh mới hiểu ra, thì ra
cô nàng này không ghét ngồi cùng anh. Còn lý do vì sao trông có vẻ rất
không ưa anh, anh vẫn chưa hiểu.
“Vậy chúng ta đi.” – Nghĩ thế nên tay liền bắt lấy.
Anh đem bàn tay thô ráp ấm áp của mình nắm lấy đôi tay gầy mỏng của cô, tay anh rất nóng, thân nhiệt của đàn ông thực sự luôn lớn hơn thiếu nữ. Còn cô vì ở gần anh nãy giờ nên mặt mũi cũng tăng nhiệt độ, không rõ tay
mình có phải đang nóng theo hay không.
Anh kéo cô đi rất mau lẹ, phần vì không muốn nhóm người kia đợi lâu, phần vì anh bỗng dưng nhận
ra, thì ra đôi tay con gái lại nhỏ nhắn như vậy, lại mềm mại như vậy.
Bắt lấy đôi tay non mềm ấy, trông phút chốc anh có cảm giác muốn nắm lấy cả đời.
Chọn xong cho mình con ngựa phù hợp, các anh bắt đầu
hướng dẫn cho các cô ngồi lên yên ngựa. Để không mất nhiều thời gian
đuổi kịp Công chúa và Hoàng tử đang đi vào rừng, họ nhanh chóng nắm lấy
tay các cô, kéo lên ngồi trọn trong lòng mình.
Makoto và
Nephrite có chút ngượng ngùng, vì họ trước nay đều rất ít tiếp xúc, dù
là nói chuyện cũng không quá ba câu, đột ngột thân mật thế này thấy hơi
lạ lẫm. Thân nhiệt ấm áp của Makoto truyền đến cho Nephrite một trận tê
tê, anh đã tiếp xúc qua nhiều phụ nữ, nhưng ấm áp đến thế là lần đầu
tiên.
Rei và Jadeite thì như hình với bóng, bởi lẽ tính cách họ
giống nhau, đều một thân tự cao không thích hạ mình với người khác, xem
phụ nữ và đàn ông như những sinh vật bị họ hấp dẫn, chẳng thèm đoái hoài đến nửa phân, nên họ đi chung với nhau vô tình lại rất ăn ý, tuy
Jadeite thường đùa cợt nhã và bị ăn đấm, nhưng Rei cũng không ghét phải
đấm anh ta.
Zoisite thì vui mừng hí hửng, sau bao lâu cuối cùng
cũng được gần nàng hơn một chút. Ami tính cách tương tự như Kunzite,
cũng là có chút thiếu nhạy cảm, thiếu tình cảm. Anh thân thiết với
Kunzite, cũng có yêu quý, thế nên nhìn Ami có tính cách hao hao vài
phần, anh liền rung động ngay. “Anh cười gì suốt từ nãy thế?” Ami ngẩn
ngơ hỏi, nhưng cô quan tâm đến những người bạn xung quanh mình hơn.
Cặp đôi oan gia cuối cùng cũng chọn xong ngựa, và bây giờ họ lại mất thời gian để nhìn xem ai sẽ lên ngựa trước.
Bất quá Minako cũng muốn giống ba người kia, được anh kéo tay rồi ôm lên.
Nhưng anh thì lại ngại không ưu tiên phụ nữ, lại muốn tiện đây dạy cô
cách lên ngựa, để lần sau có thể tự áp dụng.
Anh đúng là lady
first không đúng chỗ. Cả hai đứng bần thần một hồi cho đến khi bị người
xung quanh hối thúc, anh đành làm như những người kia, ngồi lên trước
rồi bồng cô lên, chuyện dạy dỗ để sau hẵng tính vậy. Anh ngồi lên, rồi
thật nhanh kéo cô cùng lên. Minako hơi hoảng một chút, suýt ngã khỏi
ngựa.
May sao anh vừa vặn ôm kịp lấy cô, một tay vẫn còn nắm
thật chặt từ ban nãy, một tay vòng nhẹ qua eo thon, chạm đến cái bụng
bằng phẳng của cô. Trống ngực cô đập liên hồi, thực sự cảm giác này đúng là một bước tiến xa, xa hơn cả dự định cô nghĩ đến.
Anh ngồi
sát cô ngay đằng sau, hạ thân anh dĩ nhiên cũng dính sát vào mông tròn,
Minako thực sự không thể không nghĩ bậy. Kunzite đột ngột hướng đầu về
phía cô, kề sát vào tai, anh không hề cố ý làm như thế, nhưng khoảng
cách trên lưng ngựa quá nhỏ, chỉ cần chút cử động môi đã dính sát vào
tai cô rồi.
“Cô ngồi vững, cầm chặt dây cương. Khi nào cần động
dây, tôi sẽ ra hiệu. Nhớ đừng quay ra đằng sau nếu chưa báo trước, nếu
không cô sẽ mất thăng bằng mà té.” – lời nói của Kunzite lúc này như lời bùa chú rót vào tai, cô thực sự không đủ bình tĩnh để nghe rõ từng lời. Chỉ cảm giác được hơi thở ùa vào, giọng nói khàn khàn nhỏ nhẹ đủ làm cô run rẩy. Môn cưỡi ngựa này thực đáng sợ.
Cũng từ ngày hôm đó
trở đi, mối quan hệ của mỗi người cũng có chút khác lạ. Rei với Jadeite
thì vẫn như trước, cãi cọ và uýnh nhau. Zoisite gần gũi được hơn với Ami nhờ hiểu thêm vài sở thích của cô nàng, dù vẫn khá vất vả để kéo dài
cuộc nói chuyện. Nephrite cũng có chút động tâm với Makoto, nhưng vẫn
không dám tiến xa hơn vì tính cách nay đây mai đó, thực sự không thể
chung thủy với một người.
Còn Kunzite và Minako thì, tên này
tính cách vẫn lạnh nhạt như trước, nhưng dần chịu tiếp nhận có cô bên
cạnh, thỉnh thoảng chọc cô cười, thỉnh thoảng cùng nhau đi dạo đơn lẻ.
Cho đến ngày kia, Hoàng tử và Công chúa cũng nhận ra điểm khác lạ nơi họ.
Hoàng tử bèn hỏi Kunzite rằng anh có để ý đến Minako hay không. Kunzite
đầu gỗ cũng không rõ “để ý” nghĩa là gì?
Anh chỉ biết ở bên cạnh cô anh không thấy chán, nhưng anh không nghĩ đó là tình yêu, Minako
không phù hợp với anh. Từ đằng xa, Minako nghe được, thì ra dù có cố
gắng đến đâu, một câu “không hợp” là rũ bỏ tất cả.
Thời gian bên nhau không phải ngắn, nhưng với anh như thế vẫn chưa đủ, chẳng lẽ anh
muốn cô chờ anh đợi anh theo đuổi anh đến khi thành một bà lão? Mà nếu
đến lúc thành bà lão anh vẫn không yêu cô, cô biết tính thế nào! Mệt
mỏi, cô buông xuôi, lấy cớ người Mặt Trăng và người Trái Đất vốn không
thể bên nhau, cô kìm nén lòng mình mau chóng quên đi tình cảm ấy.
Từ ngày đó cô trốn tránh gặp mặt Kunzite, tạo đủ lý do để không nhìn thấy anh. Vì nếu thấy anh, cô sẽ đau lòng và xấu hổ.
“Cậu thực sự không thích Minako, một chút cũng không à?” – Zoisite tra hỏi.
Hai người lúc nào cũng thân như hình với bóng, nhưng tình cảm của họ
không phải tình yêu đồng giới, mà đơn thuần chỉ là hợp nhau, có thể gặp
nhau để tâm sự.
Chuyện gì của Zoisite, bất kể là bí mật của anh
và Ami, anh cũng kể cho Kunzite nghe, như những người đàn ông tâm sự
cùng nhau. “Tôi không nghĩ là cậu không thích, ít nhất là trực giác tôi
mách bảo như vậy”. Zoisite khẳng định.
“Tôi không biết.”, Kunzite ngập ngừng. “Thực sự là tôi không nghĩ thì ra cô ấy thích tôi.”
“Không biết là thế quái nào?? Người ta không xuống đây, không tìm cậu nữa
rồi!”, cả đời sẽ không gặp lại anh nữa. Anh cũng không có cách lên tận
Mặt Trăng tìm gặp đâu.
Thịch! Bỗng dưng trong lòng Kunzite có chút tia đau đớn.
Đã lâu rồi cô không gặp anh, đã lâu rồi anh không được nhìn thấy cô. Anh
đúng là thấy nhớ. Thì ra đây là cảm giác mà người ta thường gọi là “nhớ
nhung” sao? Anh trầm ngâm hồi lâu, rốt cuộc cũng đã hiểu ra cảm giác của mình.
Anh không muốn mất cô, cũng không muốn cả đời không được
gặp lại cô, càng không muốn không biết được giờ cô ra sao, như thế nào.
Phụ nữ sẽ đến lúc lập gia thất, nghĩ đến cảnh người cô chọn sẽ không là
anh, lòng anh đau như trọng thương không cách gì cứu chữa. Anh quyết
định phải tìm gặp cô, nhất định phải nói cho cô biết cảm giác của anh
lúc này.
Đùng! Một tiếng nổ vang trời xuất hiện. Trái Đất đang bị kẻ thù xâm lấn. Bọn yêu ma nhập thể vào cư dân vương quốc, ùn ùn tiến
vào Cung điện của Hoàng tử. Kẻ cầm chiêng, kẻ cầm giáo mác, gươm đao…
hòng lật đổ kẻ cai trị này, thay thế bằng thế lực bóng tối hùng hậu giảo hoạt kia.
Các cận vệ nhanh chóng hộ giá, bảo vệ cho Hoàng tử,
còn Hoàng tử thì ôm chặt Công chúa trên tay, quyết không để ai chạm lấy
một sợi tóc của nàng.
Từ trên Mặt trăng, bốn vệt sáng từ xa bay
đến, thì ra là bốn nữ chiến binh đã kịp thời có mặt, bảo vệ sự an nguy
của Công chúa. Mặt Trăng đã hoàn toàn bị hủy diệt. Trong cảnh hỗn chiến
gặp lại được người thương, Minako quay lại nhìn Kunzite. Cô muốn chắc
rằng anh vẫn ổn, vẫn không sao.
Tốt quá rồi, anh vẫn khỏe. Cô
mỉm cười quay mặt đi, tiếp tục chiến đấu với kẻ thù. Sức lực của những
chiến binh tinh tú vốn mạnh hơn người thường các anh, quả thật một chiêu của cô cũng đủ làm cả trăm người cùng ngã.
Thế nhưng, anh vẫn
muốn chạy đến bên cô, bảo vệ cô, bởi đối với anh, cô đơn thuần vẫn chỉ
là một cô gái. Tuy có hơi thô lỗ, hơi thiếu cá tính nữ nhi, nhưng vẻ
đáng yêu lúc cô run rẩy cầm vạt áo anh ngày đó, đã khắc sâu vào tim anh
rồi.
“Minako! Coi chừng!!” Anh chạy ra đỡ lấy ngọn giáo đang
phóng lén đến cô, ngọn giáo đâm thẳng vào tử huyệt, anh không còn hi
vọng sống sót. “Không!!!” Minako hét lớn, cô chạy đến ôm chầm lấy anh.
Lần đầu tiên cô chủ động ôm anh, nhưng tiếc thay lại là lần cuối cùng có thể chạm vào anh.
“Sao anh ngốc vậy! Một chiêu đó không đủ làm
tôi chết! Cần gì phải đỡ thay tôi??” – Minako gào khóc, nước mắt cô giàn giụa không để ngưng lại.
“Cô không sao… chứ? Có… bị thương
không?” – Anh thở hổn hển, vết thương đã cắm sâu vào ngực, xé toạc lá
phổi, nhưng anh vẫn là lo cho cô. “Ổn… chứ?”, anh thở dốc nhiều hơn.
“Tôi ổn, tôi ổn! Anh đã đỡ hết cho tôi rồi!” – Minako khóc ngất, cô thực sự
không muốn nhìn thấy anh bị tổn hại dù chỉ là một chút. Vậy mà bây giờ
ôm anh vào lòng, thân nhiệt sắp lạnh ngắt, cô không muốn tin người này
sẽ không còn trên đời.
Còn anh thì cười, vẻ mặt rất mãn nguyện
“Ha, tôi cứ nghĩ… sẽ có ngày tôi hi sinh vì Hoàng tử…, không ngờ lại là… để bảo vệ cô.” Anh với tay run rẩy, nhẹ lau nước mắt đang thấm ướt của
cô.
“Vì sao? Trả lời tôi! Anh rõ ràng đâu có yêu thương tôi!” –
Minako cúi đầu, ôm anh thật chặt, cô thì thầm vào tai anh. Lúc này cô
cũng không còn đủ sức để thét to lên nữa. Lòng cô sớm đã đau đến không
chịu nổi.
Anh vẫn cười, trước giờ anh rất hiếm khi cười, trong
giờ phút sắp rời bỏ thế giới này anh lại cười, một cách hạnh phúc. Anh
vén tóc sang bên tai cô, run rẩy nói những lời cuối cùng
“Tôi, yêu cô thật rồi…” – anh nhẹ nhàng nhắm mắt.
“Không!!!!!!” Minako gào khóc, cô hét lên thật to, cầu mong linh hồn anh có thể nghe
thấy mà quay lại bên cô. Cô không muốn anh biến mất. Anh có thể không
yêu cô, chỉ cầu xin anh đừng biến mất.
Đến tận phút cuối, cô vẫn chưa kịp thổ lộ lòng mình, chưa kịp nói ra ba chữ quan trọng ấy.
Cứ ngỡ cả đời cô đơn phương yêu mến, không ngờ người nói ra trước lại là
anh. Vậy là cả đời này, cô cũng không còn cơ hội để nói nữa… Anh đã đi
thật rồi. Trước đây cô cần yêu thương, anh không cho cô. Giờ cô cần anh
ích kỉ bảo toàn mạng sống, anh lại dâng hết cho cô. Cô ghét anh, càng
hận anh bỏ rơi cô mà đi trước.