“Trưa nay lại quên cơm hộp chứ gì! Nhìn mặt cậu đúng là thểu não”
Usagi tung tăng chạy đến, cô còn khoe hộp bento hôm nay được đích thân anh
Mamo làm, đúng kiểu truyền thống, có trứng cuộn, có vài miếng tonkatsu
(thịt heo chiên) ngon lành.
Người có tình yêu đúng là có phúc.
Rei thì đường đường là cháu gái cưng của trụ trì đền thờ lớn, chắc chắn không có ngày thiếu bento mà ăn.
Ami thì giản dị, thích ăn cơm trong canteen trường học nên không cần phải mang xách mỗi ngày.
Makoto, cô gái đảm đang nhất bọn, món ăn của cô lúc nào cũng vừa đầy đủ vừa
dinh dưỡng, chỉ tiếc Minako không thể trơ trẽn nhờ Mako làm giúp đồ ăn
mỗi ngày.
“Sáng nay dậy trễ, mẫu thân đại nhân phạt không có đồ
ăn trưa, tớ vừa năn nỉ khóc lóc liền bị đuổi đánh…”, cô thất thểu. Cả
tuần nay xui mãi cũng quen, cô cũng không còn hứng thú rên rỉ vì sao lại xui đến vậy. Cứ mặc nhiên đổ thừa tất cả là do tên ấy.
Makoto
thấy vậy đành chia một nửa phần ăn của mình, cô biết rõ Minako không
thích ăn đồ Canteen vì không phù hợp khẩu vị. Mina vội vàng ăn hết phần
của mình, xong mau chóng quay trở lại lớp học.
“Sao thế? Còn
chưa hết giờ nghỉ trưa.” – Rei tò mò, bình thường Mina chẳng những không đến sớm hơn mà thậm chí còn quay lại lớp trễ hơn người khác, ăn gian
được vài phút với cô cũng là niềm vui.
“Hôm nay tớ trực nhật, phải quay về sớm đem một số dụng cụ học tập lên lớp trước” – Mina chán nản nói.
Nhớ lúc sáng Kunzite có dặn sang phòng Hóa lấy một số vật thí nghiệm cho
buổi học hôm nay, nhưng lại không dặn rõ là lấy cái gì. Anh thực sự đề
cao cô quá. Điểm thi của cô chỉ làng nhàng qua môn là tốt lắm rồi. Bảo
cô tự xem phải lấy gì, đúng là đánh đố cô quá.
Đành vậy, cứ vào
phòng thí nghiệm trước, dầu gì trong đó cũng thường có người trực, đến
lúc đó cứ hỏi người ta phải đem những gì là được.
“Cốc cốc! Cốc cốc!”
Chẳng thấy ai hồi âm, vậy là không có người trực rồi. Cũng phải, giờ nghỉ
trưa không lo ngủ, ai lại rảnh rỗi mà ở lại chứ. Cô tùy tiện mở cửa tiến vào, khóa cửa lại.
Nếu không có ai thì cũng tốt, mình sẽ nằm
đây đánh tí giấc rồi chút nữa có người đến, hỏi han lấy cái gì cũng
tiện. Bước đến phía trước, cô nhìn thấy có bóng người đang ngủ, tựa đầu
vào cửa sổ, đặt mông lên thành cửa, hai chân gác chéo lên nhau để trên
chiếc bàn kế bên đó.
Tướng ngủ gì mà nguy hiểm hết sức. Nhỡ may
cửa sổ bị trượt ra, nhỡ may có kẻ chơi bóng ném mạnh vào, nhỡ may… a a,
cô lại nghĩ lung tung rồi, nhưng tóm lại đều rất nguy hiểm. Cô bước đến
xem ai mà ngủ “liều mạng” như thế. A, là tên đó.
Hôm nay hắn
không buộc gọn mà tùy tiện để xõa. Mái tóc hơi dài qua gáy, chạm gần đến vai, xòa xuống phân nửa gò má. Hắn cũng không đeo kính mà cầm trong
tay, hai tay khép chặt lại, trông rất có dáng vẻ phòng bị.
Trước kia dù sao cũng là kiếm sĩ, kiếp này phong thái cẩn thận ấy vẫn không
thay đổi đi nhiều. Cô tiến gần anh hơn, bất giác dùng tay sờ lên tóc.
Ngày trước cô cũng muốn chỉ sờ vào, nhưng không có dịp.
Giờ này, bất chấp là cô không nên đến gần anh, không nên tỏ ra quen biết anh, cô thực chỉ muốn chạm vào anh một chút. Mái tóc anh mềm quá, tóc con trai
vốn thường thô ráp và dày cứng cơ mà. Tóc anh lại mềm như lông mèo, sờ
vào rất thích. Cô vén tóc sang bên tai anh, làm lộ cái khuyên tai anh
đeo có ánh bạc.
Cô muốn nhìn kĩ gương mặt này, gương mặt từng làm cô mê mẩn một đời, yêu thương một đời.
Lúc ngủ trông anh dịu dàng quá, khác hẳn lúc thức dậy lúc nào cũng chọc cô
tức điên. So với ngày xưa điềm tĩnh lạnh nhạt, bây giờ anh ngoan độc hơn nhiều, biết dùng lời nói trêu tức cô, biết cách tránh xa cô để không
dây dưa tình cảm. Phải chăng anh hối hận vì kiếp trước đã yêu cô, vì cô
mà bỏ mạng?
Cô hạ tay xuống, chạm vào tay anh. Cố gắng lấy ra
chiếc mắt kính anh đang cầm. Ngủ mà phòng bị quá, cô sợ anh sẽ bóp gãy
đồ vật của chính mình.
Đặt kính lên trên bàn, cô cẩn thận cầm
nắm tay anh. Tay anh vẫn ấm áp như thế, thân nhiệt vẫn cao như thế, cô
nhớ lắm đôi bàn tay nắm lấy cô, kéo cô đến chuồng ngựa. Thô ráp sần sùi, nhưng cô mong có thể mãi mãi được nó ôm trọn.
Người đàn ông bởi động tác chạm dịu dàng của cô gái đã sớm tỉnh dậy. Nhưng anh vẫn muốn
nhìn xem, rốt cuộc cô gái này định làm gì. Còn cô vẫn không chút đề
phòng, nhẹ nâng tay anh lên, đưa bàn tay anh áp vào má. Cô từng muốn thử làm vậy, nhưng vẫn là không có cơ hội.
Chuyển động cổ tay, cô
cố nắm bắt vuốt ve bàn tay ấy. Gương mặt xoay sang, cô hôn lấy lòng bàn
tay anh, một cách dịu dàng, cẩn mật, nhẹ nhàng không để anh thức giấc.
Đến lúc này anh thực sự đã chịu không nổi, muốn ôm lấy cô ngay vào lòng, siết cô thật chặt.
Cô gái này! Không biết làm như vậy là quyến rũ người khác sao! Chẳng lẽ thấy ai đang ngủ cô cũng thử làm thế à?!
Bất chấp lời nói trước đó giả vờ không quen biết cô, anh vội kéo mặt cô lại gần, rồi mạnh mẽ hôn lên đôi má cô.
Không, thứ anh muốn không phải chỉ thế này. Anh hôn chặt lên đôi má mềm mại,
ửng hồng như con mèo nhỏ của cô. Cô bất ngờ hoảng hốt, anh tỉnh dậy từ
khi nào? Vì quá hoảng hốt nên chưa kịp phòng bị, càng chưa chủ động để
la lên.
Đôi môi anh lướt trên cặp má mềm mại, kéo xuống gần phía môi. Cô định thần muốn đẩy ra, anh vội vàng dính chặt lên đôi môi ngọt
ngào ấy, quyết không để cô hé nên nửa lời.
Đôi môi sát chặt, anh ngửi được mùi thơm của phấn trên người cô. Mùi hương ngọt ngào dễ chịu
quá, hình như cô dùng phấn em bé. Anh phì cười, cô nàng này quả vẫn còn
rất con nít.
Anh bắt lấy đôi tay không ngoan ngoãn muốn đẩy anh
ta, để thật chặt vào lồng ngực. Anh muốn cô biết giờ phút này anh cảm
thấy nóng thế nào, khó chịu thế nào.
Còn cô bị hôn đến thở không nổi, theo quán tính mở miệng để lấy hơi, liền bị chiếc lưỡi của anh thâm nhập.
Lưỡi anh đưa vào khuấy động trong miệng cô, chạm khẽ vào những chiếc răng,
tìm đến cái lưỡi ngọt mềm ở trong đó, quấn quýt không rời. Lần đầu tiên
cô bị như vậy, phản ứng ngại ngùng xấu hổ không biết phải làm sao, chỉ
có thể nhắm mắt cho anh tùy ý điều khiển. Nếu là người khác cô nhất định một tay không thương tiếc đá ra, thậm chí đạp cho hắn tuyệt tử tuyệt
tôn.
Nhưng vì đó là anh, cô thực sự hết cách. Cô rõ ràng vẫn còn thích anh, thích anh từ kiếp trước đến tận kiếp này, mà lại ngày càng
thích.
Anh nhìn đôi mắt nhắm nghiền của cô, lòng càng thêm thích
thú. Anh thích cảm giác cô như vậy, e thẹn và không chống lại anh. Không như lúc bình thường cứ mở miệng châm chọc, đốc khích anh, còn tỏ ra
ngoan cố không muốn thừa nhận quen biết anh.
Dù chính anh cũng
định làm như vậy, nhưng lại không thích người mở lời trước là cô. Anh
tiến sâu hơn vào trong, đem cái lưỡi hư hỏng làm cô triệt tiêu hô hấp,
tim cô đập liên hồi muốn vỡ tung ra. Còn anh thì ngày càng mạnh mẽ, bá
đạo vòng tay qua lưng cô, vuốt ve cái lưng gầy, vuốt đến đoạn dây áo
ngực…
Anh chàng cù lần, gỗ đá của ngày trước đâu? Sao bây giờ
lại nhiệt tình đến vậy! Không thể chịu nổi, cô hung hăng đẩy anh ra, lý
trí đã quay về giúp cô nhận ra mình đang làm cái gì.
Ngay vừa lúc cô đẩy ra, anh nhanh trí tiếp tục đóng kịch, nhắm nghiền hai mắt lại,
hai tay buông thõng ra, dựa đầu lại lên cửa sổ, giống như vừa mộng du
nên mới ôm chầm lấy cô mà ôm hôn triền miên. Thủ đoạn gian xảo như vậy
không biết là học được từ ai. Chỉ biết có một cô gái hoàn toàn tin vào
điều đó.
“Cái gì! Hắn… hắn mộng du sao?” Mộng du mà còn choàng
lấy người ta, ôm hôn kịch liệt như vậy, rốt cuộc trong mơ anh đang thấy
cái gì! Đáng ghét, lòng cô dâng lên chút cảm xúc chua chát, ghen tị.
Anh đang nghĩ đến ai? Không, anh nghĩ đến ai thì liên quan gì đến cô. Đừng
để cảm xúc trước đây làm mờ mắt. Dù hiện tại có chút rung động, chẳng
qua cũng vì cô sống tình cảm và dễ lay động mà thôi.
Cô buồn bã xen lẫn tức giận, giận anh thì ít, giận cô thì nhiều. Ai bảo cô để yên cho hắn hôn, hắn động chạm.
Còn hắn chỉ do đang mơ tưởng. Nếu đổi ngược lại người lúc nãy không phải
cô, nhất định cũng sẽ ôm hôn hắn, cùng nhau làm cái loại chuyện đáng xấu hổ đó rồi. Càng nghĩ cô càng không chịu nổi, bỏ ra khỏi phòng, bỏ luôn
nhiệm vụ lúc sáng anh giao cho.
Nhìn cô gái vừa bước ra khỏi cửa, anh từ từ mở mắt. Anh lại làm cô buồn rồi. Lúc nãy là anh không đúng,
đáng lý không nên hôn cô. Cứ mặc nhiên để cô chạm vào anh, chạm chút rồi sẽ buông, như vậy là không còn vấn đề.
Nhưng nghĩ đến việc cô
buông anh ra, anh lại thấy toàn thân trống trải, nên mới không kiềm được mà liền ôm cô vào lòng. Nói anh hèn hạ dám làm không dám nhận cũng
được, anh chỉ sợ nếu đối mặt rồi, lại càng khó xa rời hơn.
Anh
còn nhiều thứ phải giải quyết, công việc ổn định, cuộc sống ổn định… rồi chuyện tình cảm mới lo nghĩ về sau. Đứng dậy, anh vội thu lại trang
phục chỉnh tề, rồi xếp những dụng cụ để bắt đầu giờ học chiều. Anh biết
rõ chuyện khi nãy sẽ làm cô hoảng sợ, nhất định cô không quay lại lấy
đồ. Riêng chuyện này anh không trách cô. Sai là ở anh.