Không ngờ Tiêu Tiêu lại nói một câu khiến Mặc Tô chóng mặt: “Về nhà làm gì! Tôi để để rủ chị đi ăn mà.”
Mặc Tô cười ha ha: “Cô mời tôi ăn?”
“Ừ.” Cô ta nói, “Khó khăn lắm Sâm hôm nay đi công tác, tôi mới lén chạy tới công ty, hơn nữa muốn không bị ai phát hiện thì chỉ có thể đến giờ này. Nếu không mấy cái miệng nhiều chuyện kia sẽ mách với Sâm, Sâm ghét nhất là tôi đến công ty làm phiền anh ấy. Nên...” Cô ta quay sang hỏi Mặc Tô: “Thư ký Đổng chắc không phải người lắm mồm chứ?”
Mặc Tô toát mồ hôi lạnh: “Tôi không nói đâu, yên tâm.”
“Thế thì tốt.” Cô ta kéo tay Mặc Tô ra ngoài, “Thế thì chúng ta cùng đi ăn nhé.”
Mặc Tô vội từ chối: “Không cần đâu, cô Tiêu, tôi...”
Cô chưa dứt lời thì thấy mắt Tiêu Tiêu đỏ hoe, trông có vẻ sắp khóc tới nơi, “Chị từ chối tôi! Chị ghét đi ăn cùng tôi hả?”
Mặc Tô đau đầu: “Không, tôi không có ý đó...”
“Thế thì đi thôi!” Cô nàng chuyển sang cười tươi, hi hi ha ha kéo cô ra ngoài.
Có thượng đế chứng giám, nếu cô biết cảm xúc nho nhỏ của cô hôm nay khiến cô gặp phải bạn gái của Hà Niệm Sâm, cô nhất định sẽ tan sở ra về đúng giờ!
Tiêu Tiêu kéo Mặc Tô ra khỏi cổng công ty, cô nhìn thấy một chiếc Lamborghini tím sáng chói đậu ở cổng, màu sắc rực rỡ và nổi bật đó khiến những người qua đường phải ngoái lại nhìn, còn có người lấy điện thoại ra chụp hình.
Đối với những ánh mắt hâm mộ kia, Tiêu Tiêu chẳng hề cảm thấy gì, gọi Mặc Tô lên xe rồi tự ngồi vào ghế lái, khởi động, đạp chân ga, chiếc xe lao nhanh ra đường.
“Chiếc xe này là quà lễ Tình nhân Sâm tặng tôi năm nay, anh ấy cũng có một chiếc màu đỏ, hình dáng y hệt xe tôi.”
Bên tai là tiếng nói vui vẻ của cô ta. Mặc Tô thầm cảm thán, thường dân như cô vào ngày lễ Tình nhân nhiều nhất cũng chỉ nhận được bó hoa hồng mấy chục tệ, người lắm tiền mừng lễ Tình nhân thì tặng xe cả hơn triệu tệ? Có cần hoang phí thế không?
Mặc Tô không hề nghĩ rằng nơi mà Tiêu Tiêu đưa cô tới ăn lại là Tại Thủy Nhất Phương.
Hai người ăn cơm thôi, có cần đến nơi cao cấp thế không?
Đúng lúc Tiêu Tiêu ngừng xe, Mặc Tô hỏi: “cô Tiêu, chúng ta có thể đổi chỗ khác không?”
Cô ta nghi hoặc: “Sao vậy? Chị không thích nơi này hả? Hay là chê nơi này không đủ tốt?”
“Tôi không có ý đó...” Cô nói, “Chỉ là ăn bữa cơm, không cần cô Tiêu tốn kém như vậy.”
“Có gì mà tốn kém chứ.” Cô nàng nói, “Tôi ở G thì chỉ quen ăn chỗ này. Chị không biết đâu... tôi và Sâm dạ dày đều kém, nên không thể ăn món quá rẻ tiền. Tôi không phải là có thành kiến gì, con người tôi rất khách quan, chỉ nói sự thật thôi.”
Mặc Tô “ừm” một tiếng, không nói gì.
Mặc Tô trước đây luôn cảm thấy cô và Viên Mộ Tây cách nhau một khoảng rất xa, gia đình anh giàu có, mỗi lần đi ăn đều rất kén chọn quán ăn và món ăn, không giống cô, món gì cũng ăn được. Cảm giác được khoảng cách giữa con người với con người là một chuyện rất bực mình, rõ ràng mọi người đều cùng là một loài sinh vật, thế mà vì hoàn cảnh gia đình tốt mà quyết định hai người một là đẳng cấp cao, người kia là đẳng cấp thấp.
Tiêu Tiêu nhìn Mặc Tô, thấy cô im lặng thì hỏi: “Sao vậy? Chị không vui hả?”
“Hả?” Mặc Tô ngẩng lên, thấy cô nàng đang nhìn mình vẻ dò xét thì cười nhạt: “Không có gì.”
“Vậy chúng ta vào trong đi!” Nói xong nhảy từ trong ra, kéo Mặc Tô vào trong khách sạn.
Có thể nhận ra phục vụ khách sạn rất quen thuộc với cô nàng, thấy cô ta đến là lễ phép chào: “cô Tiêu, chỗ cô đặt trước ở bên này, xin hãy theo tôi!”
Được phục vụ dẫn đến một chỗ gần cửa sổ, chọn món xong, Mặc Tô ngẩng lên thì thấy Tiêu Tiêu đang chống cằm, đôi mắt đẹp nhìn cô chằm chằm.
Cô cười ngượng: “Cô Tiêu đang nhìn gì thế?”
“Nhìn chị...” Cô nàng không hề che giấu, “Tôi nghe nói chị là trợ lý mà Sâm đích thân phỏng vấn?”
Mặc Tô ngẩn người, thầm thở dài, xem ra chuyện này không chỉ bị công ty đồn đại thành “giai thoại”, mà ngay cả bạn gái Hà Niệm Sâm cũng biết rồi, chắc hẳn mỗi gia đình của nhân viên công ty cũng đều biết chăng?
Cô bất đắc dĩ cảm thán, sức mạnh nhiều chuyện của nhân loại đúng là vô cùng.
“Có thể kể chị và Sâm quen biết thế nào không?” Cô còn chưa trả lời, đối phương đã thêm một câu.
Trong lòng đại khái cũng đoán ra nguyên nhân cô nàng “đặc biệt” mời mình ăn, Mặc Tô cười nói, “Tôi và chủ tịch Hà quen nhau nhờ một vụ án, lúc đó tôi không làm việc ở công ty ANI mà là luật sư của một văn phòng luật. Về sau vì quan hệ riêng mà thôi việc, chắc do chủ tịch Hà thấy tình cảnh của tôi túng quẫn quá nên mới tốt bụng nhận tôi về làm việc.”
Cô gắng sức miêu tả bản thân đáng thương, không muốn người kia ngờ vực quan hệ giữa cô và Hà Niệm Sâm nữa.
“Nhưng...” Cô nàng chậm rãi nói, “Sâm mà tôi quen không phải người nhiệt tình như vậy... Đặc biệt là với người xa lạ, anh ấy rất lạnh nhạt.”
“Đúng thế.” Mặc Tô cười khẽ, uống một ngụm nước lọc, không muốn nói quá nhiều.
Tiêu Tiêu cũng không hỏi tiếp, chỉ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết bị điều gì thu hút mà có vẻ rất tập trung.
Mặc Tô nhìn theo ánh mắt cô ta, thì thấy dưới bầu trời sập tối, mấy người mặc vest bước xuống xe, người đi đầu mặc vest đen, bước chân vững chãi, mắt anh nhìn thẳng phía trước, bên cạnh có người đàn ông hơi mập đang nói gì đó với anh, anh thi thoảng khẽ gật đầu, ừ một tiếng.
Vì bên ngoài ô cửa sổ lớn mà họ ngồi chính là khoảng sân rộng khi mới vào cổng, vị trí nổi bật như vậy, cho dù người đi đường không nhìn ngó quanh quất như anh cũng dễ dàng phát hiện ra họ.
Khi ánh mắt anh chạm vào ánh mắt Mặc Tô, cô thấy như bị anh niệm chú đứng hình, ngơ ngẩn nhìn anh, không thể nào định thần lại được. Ánh mắt anh vẫn lạnh nhạt, sau đó như nhìn người lạ, dời ánh mắt khỏi cô.
Mặc Tô quay lại, nhìn Tiêu Tiêu vẻ mặt bình tĩnh, hỏi: “Cô Tiêu đã biết chuyện này trước đó rồi?”
“Biết gì cơ?”
“Biết chủ tịch Hà cũng sẽ tới đây?”