“Tôi không biết anh ấy sẽ tới đây.” Tiêu Tiêu tỏ ra vô tội: “Tôi có phải trợ lý theo anh ấy 24/24 mà anh ấy chuyện gì cũng kể đâu.” Nói xong cô ta lại khéo léo bảo: “Nhưng tôi biết Sâm cũng khá thích khung cảnh nơi này, tỷ lệ gặp anh ấy ở đây sẽ khá là lớn.”
Mặc Tô lặng thinh, trong lòng đã xác định cô gái trước mặt không hề đơn giản như cô nghĩ. Nếu đổi lại cô là Hà Niệm Sâm, nhìn thấy cô đang ăn cùng bạn gái mình thì sẽ có cảm giác gì?
Một bữa cơm vô vị nhạt nhẽo, lúc về là Tiêu Tiêu đưa cô về, hỏi địa chỉ xong, cô mới sực nhớ hiện tại mình đang ở biệt thự của Niệm Sâm, làm sao trả lời đây?
Lúc cách trạm xe bus không xa, cô liền nói: “Cô Tiêu này, cô đưa tôi đến đây là được, tôi còn phải mua đồ, tạm thời không về nhà sớm.”
Nói xong, cô sợ đại tiểu thư bướng bỉnh này sẽ đột ngột thốt ra câu “Thế chúng ta cùng đi mua sắm“. Cũng may cô nàng không nói gì, nhún vai vẻ bình thản: “Tốt thôi, vậy tôi đưa cô đến đây thôi nhé.”
Mặc Tô vội vàng xuống xe, giống như trên xe có độc vậy.
Người ven đường đều bị chiếc Lamborghini tím thu hút, thấy cô xuống thì bao nhiêu cặp mắt đều chiếu vào cô. Mặc Tô chỉ thấy ngượng ngập, vội vàng đi đến bến xe bus.
Lúc đứng đợi xe bus, loáng thoáng nghe thấy những người xung quanh bàn tán về cô:
“Sao có Lamborghini lại không ngồi, mà đòi đi xe bus nhỉ?”
“Mới nhìn cô ta ăn mặc thế kia đã biết không phải chủ xe đó rồi, có thể chỉ là bạn cô ta. Xã hội này giàu nghèo cách biệt quá, dân thường đều không thích qua lại với đại gia. Thực ra cũng không gọi là không thích, chỉ có điều ở cạnh người giàu sẽ cảm thấy mình tự ti hơn, cảm giác đó cực kỳ tệ, mỗi người đều có tự tôn mà...”
Xe đã tới, Mặc Tô lên xe, không còn nghe những lời dị nghị nữa.
Trên xe chỉ còn một chỗ ngồi, cô bước tới ngồi xuống, bên cạnh là một người ngoại quốc trông có vẻ giống học sinh, vác một túi du lịch lớn trên vai, tay đang cầm bản đồ nghiên cứu.
Mặc Tô ngồi đó, bỗng nhớ lại thời đại học của mình, trong những tháng ngày đơn thuần vô tư đó, cô thích người thiếu niên của mình, dù sinh hoạt phí ít ỏi nhưng mỗi ngày đều rất vui vẻ.
Cô lúc đó chắc không bao giờ nghĩ rằng mình lại biến thành bộ dạng này chăng? Cứ cảm thấy vận mệnh của mình tuy không huy hoàng bằng các ngôi sao, chí ít có thể kết hôn sinh con cùng chàng trai đầu tiên mình thích, sống một đời bình yên. Có lúc thượng đế nhỏ mọn như thế, ngay cả nguyện vọng nho nhỏ của bạn cũng không nỡ cho.
“Chào cô.” Bỗng một giọng nam cất lên làm cô ngưng dòng suy nghĩ.
Cô quay sang, nhìn thấy thiếu niên ngoại quốc tóc vàng mắt xanh, nhìn cô vẻ lịch sự.
“Có chuyện gì không?” Cô hỏi.
“Tôi muốn hỏi cô có biết đại học S phải ngồi xe nào không?” Cậu ta chỉ vào đại học G trên bản đồ: “Hình như tôi lại ngồi nhầm xe rồi. Đây đã là chuyến xe thứ ba tôi nhầm lẫn.”
Ngữ điệu cậu ta nói rất thú vị, giống như một người nước ngoài không mấy thông thuộc tiếng phổ thông, cao thấp không đồng đều, nói những từ phải cuốn lưỡi thì sẽ rất cuốn, ngữ điệu đó phối hợp với gương mặt đẹp trai của cậu ta, kiểu gì cũng thấy không hợp, nhưng lại khiến người ta muốn cười.
Mặc Tô bảo: “Đúng là cậu ngồi nhầm xe rồi, xe bus đến đại học G không phải hướng này.”
Anh chàng kia thở dài, hàng lông mày rất đẹp nhăn lại: “Thành phố này phức tạp quá, đầu tôi sắp choáng rồi.”
Mặc Tô chỉ buồn cười, hỏi: “Cậu là sinh viên đại học G hả?”
“Tôi không phải sinh viên đại học G.” Cậu ta nói, “Tôi đến đại học G thăm bạn gái, cô ấy học thạc sĩ ở đó.”
“Thế sao không để bạn gái cậu đi đón?”
“Tôi muốn mang lại niềm vui bất ngờ, ngày mai là sinh nhật cô ấy, tôi đặc biệt từ Pháp chạy sang đây.”
Mặc Tô nhìn cậu ta buồn bực, trong lòng nghĩ gì cũng hiện lên mặt, rất đáng yêu. Xã hội bây giờ những chàng trai chung thủy như cậu ta rất hiếm có, người này còn là người Pháp, càng thu hút thiện cảm của cô hơn. Cô nói: “Trạm sau chúng ta xuống xe, tôi đưa cậu đến đại học G nhé.”
“Thật không?” Mắt cậu ta sáng lên, vẻ mừng rỡ tràn ngập gương mặt.
“Ừ.” Cô gật đầu, “Tôi tên Đổng Mặc Tô, cậu tên gì?”
“Cô có thể gọi tôi là Jack.” Cậu ta nói, “Thuyền trưởng hải tặc, tôi rất thích anh ta.”
Mặc Tô ngớ người, mới nhớ ra người cậu ta nói là thuyền trưởng Jack vẽ cặp mắt rất đậm, thông minh tuyệt đỉnh trong phim “Cướp biển vùng Caribbe“. Ban nãy không chú ý, giờ cô mới nhận ra túi du lịch cậu ta đeo trên vai, áo pull đang mặc đều liên quan đến vị thuyền trưởng đó.
Đúng là một chàng trai đáng yêu, cô thầm nghĩ.
Đưa Jack đến đại học G, Mặc Tô cũng tiện thể đi dạo trong sân trường, hoài niệm chuyện cũ. Năm đó những nơi từng đi qua với Viên Mộ Tây, ký ức vẫn còn nguyên vẹn, cảnh vật đều còn đó mà người thì đã xa rồi, bất giác khiến cô thấy cảm thương vô cùng.
Jack nói bạn gái cậu đang học thạc sĩ ở Học viện ngoại ngữ, hai người hẹn sau khi cô nàng học xong sẽ về Pháp kết hôn. Thực ra Jack có một nửa dòng máu là Trung Quốc, cũng tức là con lai, chỉ có điều huyết thống bên Pháp nhiều hơn, mới khiến người ta cảm thấy cậu không hề giống người Trung Quốc.
Cậu nói bạn gái là người Trung Quốc, hai người quen nhau ở Pháp, bạn gái cậu một mình đến Pháp du lịch bị lạc đường, trùng hợp gặp cậu, cậu dẫn đường cho cô gái đó và rồi có tình cảm với nhau.
Đúng là một quốc gia lãng mạn, như thế cũng có thể tạo ra một mối tình.
Mặc Tô nghĩ thế.
Hai người cùng đến tòa nhà ký túc của bạn gái cậu, Mặc Tô định ra về, vừa định nói thì thấy Jack nhìn chằm chằm phía trước vẻ khó tin, cô nhìn theo, thấy một cô gái Trung Quốc tóc vàng đang hôn một nam sinh nước ngoài. Vì khá xa nên Mặc Tô không nhìn rõ dung nhan cô ta, chỉ có thể nhìn thấy một bên mặt, là một mỹ nữ!
Từ ánh mắt của Jack, Mặc Tô đã đoán ra cô gái kia chắc là bạn gái cậu ta, khi cô gái đó quay sang nhìn thấy Jack bên này, ánh mắt mơ màng dần chuyển sang sững sờ, sau đó lộ ra vẻ lúng túng và căng thẳng, Mặc Tô hoàn toàn hiểu được đã xảy ra chuyện gì.