Mặc Tô buồn bực ra khỏi quán ăn, sắc trời bên ngoài đã tối dần, cô thầm rủa một tiếng, không phải mắng Hà Niệm Sâm mà là mắng mình ăn no rảnh rỗi, sao lại đưa loại người đó tới đây ăn chứ, bây giờ hay rồi, nơi hẻo lánh thế này đến tối không thể bắt được xe.
Trước kia mỗi lần đến đây hoặc là Lý Dao có xe hoặc là đi cùng Viên Mộ Tây, trước đó Viên Mộ Tây cũng từng kiến nghị cô đi học lái xe, nếu thi đậu bằng lái, anh ta sẽ thưởng cho cô một chiếc BMW MINI, ban đầu là do việc ở công ty quá bận rộn, nên chuyện đó nhắc rồi thôi, cô cũng không nghĩ nhiều. Về sau hiếm hoi lắm mới rảnh rỗi, cô lại muốn mỗi ngày đều có anh ta đưa đón, đi đâu anh ta cũng vui vẻ lái xe đưa cô đi, cảm giác đó đương nhiên tốt hơn nhiều so với việc tự lái xe, cảm giác được cưng chiều khó tả, nên càng không muốn đi học lái xe nữa.
Nhưng bây giờ...
Cô hối hận rồi, hối hận điên cuồng!
Thế giới này căn bản không có tình cảm nào là vĩnh hằng, những thứ cô tưởng rằng có thể trọn đời trọn kiếp đều là do tự tưởng tượng mà ra. Nếu cô đủ thông minh thì nên đòi vật chất từ Viên Mộ Tây để bù đắp cho mình, chứ không phải tưởng rằng mình siêu phàm thoát tục, không cần gì cả, tổn thương nào cũng tự mình gánh chịu.
Đúng là cô đang buồn bực đi về phía vô định thì một chiếc Benz màu đen chậm rãi đi cạnh cô, lần này không ai mở cửa sổ, nó cũng không dừng, không đi tiếp, cứ đi theo cạnh cô, giống như cô có lên xe hay không cũng không vội.
Thời điểm này ở đây tuy không có nhiều người nhưng các cặp tình nhân đang nắm tay nhau tình tứ đi bộ, nhìn thấy cảnh tượng này cũng quay lại nhìn, còn tưởng cô là đại tiểu thư nhà nào, đang giận dỗi không chịu về nhà, bắt tài xế cứ đi theo mãi.
Mặc Tô không ngừng tự nhủ là vì không muốn bị bao nhiêu cặp mắt quan sát nên cô mới suy xét đến việc lên xe Hà Niệm Sâm, còn nữa, là do chính anh đòi tới đây, thế thì phải có trách nhiệm đưa cô về chứ, đúng không?
Nghĩ thế nên cô dừng lại, chiếc xe bên cạnh cô cũng ngừng lại.
Mặc Tô không nói không rằng mở cửa xe ngồi vào trong, người lái là tài xế của Hà Niệm Sâm, còn anh đang ngồi phía sau, trên tay cầm một tập tài liệu, thấy cô vào cũng không nói gì.
Chiếc xe chậm rãi chạy đi.
Như có phần ấm ức, trong không gian không nóng bức mà cô cứ đòi phải mở cửa sổ, gió từ ngoài thổi vào khiến tài liệu trên tay anh kêu “xoàn xoạt“.
Nữ thư ký thấy thế định lên tiếng nhắc thì bị ánh mắt Hà Niệm Sâm ngăn lại.
Trong xe yên tĩnh, không ai nói gì, bên tai Mặc Tô chỉ có tiếng gió, và tiếng lật giấy sau lưng, như một khúc nhạc thôi miên khiến cô hơi buồn ngủ.
Cứ thế đi về tới nhà, có lẽ do ấm ức nên tuy tò mò tại sao cô không nói địa chỉ mà Hà Niệm Sâm cũng vẫn biết nhà cô ở đâu, nhưng cô vẫn không hỏi.
Vừa định mở cửa xe thì thấy một chiếc xe xuất hiện bên ngoài, và cả bóng dáng quen thuộc kia, toàn thân cô như bị đứng hình, tay đặt trên chốt cửa không thể nhúc nhích nổi.