Mặc Tô bất giác liếc nhìn anh, trong ánh mắt anh có vẻ thấu hiểu mọi thứ, vốn dĩ còn thấy mất mặt, dù sao bị người ta bắt gặp đang cười ngốc nghếch một mình là một chuyện còn ngu ngốc hơn nữa. Nhưng nghĩ kỹ lại thì mất mặt trước mặt anh đâu chỉ là lần đầu? Ngay cả khóc cũng khóc rồi, còn sợ cái gì nữa?
“Chẳng lẽ chủ tịch Hà đã từng gặp người còn ngốc hơn cả tôi?”
“Cô đừng hiểu lầm, tôi không hề có ý cười cô.” Anh ngồi dựa vào ghế, hai chân vắt lên nhau, cử chỉ rất bình thường mà ở anh lại trở nên vô cùng nho nhã, “Tôi có một cô em gái bằng tuổi cô, đúng lúc này nó cũng đang chia tay bạn trai, rõ ràng không nỡ nhưng lại không chịu nhún nhường để làm lành. Mẹ tôi mỗi ngày đều thấy nó ngồi trong nhà, có lúc đau lòng, có lúc cười ngô nghê một mình, rất bất an, nên tôi mới tiện hỏi thôi.”
“Hóa ra phụ nữ trên thế giới này thất tình đều giống nhau. Không giống đàn ông, thất tình có lẽ sẽ không được gọi là thất tình, mà là hành trình đi tìm tình yêu mới, là sự giải phóng khỏi quá khứ đeo bám.”
“Xem ra cô Đổng bị đàn ông làm tổn thương rất sâu, nghe nói cô gái như thế rất khó tin tưởng người đàn ông khác.” Khóe môi anh mỉm cười, “Thế thì, không biết nếu tôi muốn mời cô Đổng đến công ty tôi làm việc, cô Đổng có đồng ý không?”
Không ngờ anh lại đột ngột chuyển chủ đề, Mặc Tô trong khoảnh khắc không phản ứng kịp. Lẽ nào mục đích anh tìm cô hôm nay là muốn bảo cô đến công ty anh làm việc? Anh có Hỏa nhãn tinh tinh hay sao? Buổi trưa cô mới thôi việc, chiều anh đã mời mọc?
“Chủ tịch Hà, có ai nói với anh rằng, trông anh giống một người đàn ông rất nguy hiểm không?”
Câu này khiến Hà Niệm Sâm dở khóc dở cười, trong đôi mắt đen lóe lên nụ cười rõ ràng: “Nói thế nào?”
“Người có thân phận cao quý lại đẹp trai như anh lại quá tốt với một cô gái không thân quen lắm, sẽ dễ khiến người ta có chút hiểu lầm, giống như người ở thành phố G này muốn vào công ty ANI làm nhiều như lông bò vậy, chủ tịch Hà sao phải đích thân mời một luật sư nhỏ mà còn mới thôi việc đến công ty anh làm?”
“Nên, cô đang nghi ngờ tôi có ý đồ?”
Mặc Tô cười khẽ, “Là anh nói đó, chứ tôi không nói gì cả.”
Niệm Sâm cũng không để bụng, ngón tay thon dài gõ nhịp trên bàn, “Ví dụ nhé, một người đàn ông ưu tú muốn tìm bạn gái thì không để ý đến dung nhan, hoàn cảnh gia đình, cũng không quan tâm đến trình độ học vấn, chỉ quan tâm hai người có hợp nhau về tính cách hay không, hoặc đôi bên thấy hợp mắt nhau không, đó là vì điều gì? Tôi tin cô Đổng sẽ hiểu đạo lý trong đó.”
“Tôi hiểu, ý chủ tịch Hà là anh tìm tôi là vì tôi đối với anh sẽ thuận mắt hơn những người khác?”
“Nếu cô hiểu như thế thì tôi cũng không phủ nhận.”
“Nhưng đối với tôi thì chưa chắc đã thấy anh thuận mắt. Tuy chủ tịch Hà vừa đẹp trai lại có tiền, nhưng nói chuyện với anh rất dễ khiến tâm trạng tôi mất bình tĩnh, hay nổi giận. Tôi cảm thấy cách trò chuyện này rất tệ. Nên là...” Cô đứng lên, móc ra một tờ chi phiếu: “Cám ơn ý tốt của chủ tịch Hà, tôi không có phúc hưởng, xin chào tạm biệt.”
Thấy cô giận dữ định bỏ đi, Niệm Sâm không có hành động nào, vẫn bình thản nói: “Tôi hy vọng cô có thể suy nghĩ, giống như cô đã nói, đây là một công việc mà rất nhiều người mơ còn không có được.”