Yêu Nhau, Rồi Cũng Về Với Nhau

Chương 51: Chương 51: Làm khó (1)




Bữa tối của Mặc Tô giải quyết tạm ở quán ăn nhỏ trong tiểu khu, về đến nhà, vừa định tắm rửa nghỉ ngơi xong thì điện thoại đổ chuông.

Cầm lên xem, là một số lạ, tưởng ai vớ vẩn gọi đến quấy rối nên cô không nghe, ném điện thoại lên sofa, vào nhà tắm rửa ráy.

Không ngờ lúc tắm xong đi ra thì điện thoại vẫn reo, lúc cầm lên xem thì vừa tắt máy, bên trên hiển thị đến mấy chục cuộc gọi nhỡ. Đều cùng một số.

Tiếng chuông vừa dứt thì nhanh chóng vang lên lại, cô tò mò nghe máy, tưởng ai đó rất cấp bách mới gọi, bên trong vẳng đến những tiếng ồn ào, rồi sau đó một giọng bình thản lạnh lùng vang lên: “Đổng Mặc Tô, đến công ty lấy văn kiện trong tập hồ sơ trong suốt đặt trên bàn lại đây, tôi ở Khuynh Thành.”

Vừa định nói thì điện thoại đã cúp ngang, ngay cả cơ hội cho cô nói cũng chẳng có.

Mặc Tô tưởng là văn kiện gì quan trọng, đành cởi áo ngủ vừa mặc vào, thay đồ rồi cầm chìa khóa ra ngoài.

Tòa nhà ANI buổi tối thật sự quá đáng sợ, trên hành lang đèn rất sáng y như trong phim kinh dị, đặc biệt là phía văn phòng Hà Niệm Sâm, vì có thêm hiệu quả cách âm thì tiếng gió bên ngoài không nghe thấy, một mình ở bên trong như bị nhốt trong một không gian kín.

Mặc Tô ban đầu còn không ngừng an ủi là chẳng có gì phải sợ, nhưng bước chân bất giác nhanh thêm, cuối cùng là co chân chạy luôn.

Chạy thẳng một mạch tới văn phòng Hà Niệm Sâm, mở đèn, đến bàn giấy tìm tập hồ sơ trong suốt kia, tìm mãi không thấy, cuối cùng thấy nó nằm dưới bàn phím. Không dám chậm trễ thêm, cô cầm đồ rồi nhanh chóng bỏ chạy.

Chào bảo vệ bên dưới rồi cô gọi xe chạy tới Khuynh Thành.

Khuynh Thành là quán bar nổi tiếng nhất thành phố, ngay cả cô là người chưa từng đến quán bar cũng nghe danh.

Lần đầu cô vào nơi này, trước kia chẳng phải chưa từng thấy trên tivi, chỉ là tận mắt thấy thì vẫn khác, không biết những thanh niên kia tại sao lại thích nơi ồn ào tạp nham này, cô đứng ở cửa đã không thích nghi nổi tiếng ồn mà nói chuyện với nhau cũng không nghe rõ kia.

Sau khi nói với nhân viên ở đó là cô muốn tìm người, cô được một cậu chàng ngoại hình thanh tú dẫn đến phòng của Hà Niệm Sâm, so với tiếng ồn bên ngoài, trong này xem như yên tĩnh hơn. Có giọng nữ đang lặng lẽ hát bài “Em đồng ý” của Vương Phi.

Cô vừa vào trong thì tất cả đều đồng loạt nhìn cô, đến nỗi cô thấy rất kỳ quặc. Cô nhìn quanh, dễ dàng tìm thấy Hà Niệm Sâm ngồi ở chính giữa. Anh mặc sơ mi kẻ, cổ tay áo xắn lên, trên tay nghịch điện thoại, mái tóc xõa xuống mắt.

Kiểu người như anh mà đến đây chơi đa phần là cơ hội tốt nhất để đám thiếu gia đại gia kia nịnh bợ, ai cũng tôn sùng anh như thần thánh, nơi bắt mắt nhất lúc nào cũng là vị trí của anh.

Cô cắn răng bước lại, nhưng xung quanh anh rất đông, trai xinh gái đẹp đều có đủ. Cô đứng trước đối diện bàn nước, đưa tài liệu cho anh: “Chủ tịch Hà, đồ anh cần đây.”

Hà Niệm Sâm lười nhác giương mắt lên nhìn cô, không nhận lấy, chỉ cúi đầu nghịch điện thoại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.