“Không cần đâu.” Không bị nụ cười của anh mê hoặc, cô kiên quyết từ chối, “Muộn rồi, tôi muốn về nhà. Tạm biệt.” Nói xong quay lưng định đi, anh cũng không ngăn cản, chỉ nhắc sau lưng: “Chỗ này rất khó gọi xe.”
Mặc Tô đương nhiên biết chỗ này khó gọi xe, nhưng cô cho rằng xe taxi không có thì xe bus cũng phải có một, hai chuyến chứ? Nhưng từ khách sạn đi liên tục mười phút, đừng nói xe bus, ngay cả xe đạp cũng chẳng thấy.
Nhìn bầu trời càng lúc càng tối, cô bắt đầu thấy hối hận, trước kia đến đây đều có xe chở đi, ai ngờ lại chẳng có xe bus chứ. Vừa nghĩ đến chuyện thoát khỏi Hà Niệm Sâm nên không nghĩ nhiều... Khỉ thật, ngay cả chính cô cũng không biết bắt đầu tự bao giờ lại sợ hãi ở cạnh anh đến vậy.
Nhìn con đường kéo dài vô tận, Mặc Tô bắt đầu suy nghĩ xem có cần chặn một chiếc xe nào đó không. Nhưng người đến đây không giàu có thì cũng quyền thế, làm sao lại chịu cho dân thường như cô đi nhờ xe.
Đúng lúc cô liều mạng định đi đến lúc trời tối, gãy chân thì thôi, bỗng có một chiếc xe dừng lại bên cạnh, ấn hai hồi còi.
Cô quay lại, một chiếc BMW đen ngừng lại, người đàn ông trong xe ngồi ở ghế lái, “Lên xe“. Anh lên tiếng, giọng không phải dò hỏi, mà lại ra lệnh.
Mặc Tô đứng tại chỗ, chân đau nhức nhưng không muốn lên xe, anh cũng không vội, giọng vẫn bình thản: “Nếu cô cố chấp muốn đi quãng đường dài trên đôi giày cao gót kia, tôi cũng không phản đối, nhưng tôi có thể nói cô biết rằng nơi này còn cách trạm xe bus 3000 mét nữa.”
Mặc Tô nghe “ba ngàn mét” xong thì chẳng nói chẳng rằng mở cửa xe: “Block 7 Hoa viên Tân Nhai, cảm ơn.”
Nếu anh đã kiên trì đến vậy, cô cũng không ngại xem anh là tài xế taxi.
Niệm Sâm không phản đối, khởi động xe, chiếc BMW đen lao đi như một cơn gió.
Xe chạy rất nhanh, trong xe lãng đãng một ca khúc không rõ tên, Mặc Tô không cố ý tìm chuyện để nói, dù sao anh ngồi phía trước, cô ngồi phía sau, không ai cản trở ai, đương nhiên cũng sẽ không thấy ngượng ngập gì.
Ngồi xe không lâu sau, Mặc Tô đang ngồi dựa ghế thưởng thức âm nhạc bỗng bị chiếc xe thắng gấp làm cho bừng tỉnh, phía trước vẳng đến giọng nói lạnh lùng của Niệm Sâm: “Tới nơi rồi, cô Đổng.”
Mặc Tô quay sang nhìn, ngoài kia là bến xe bus.
“...” Cô câm nín, nghe anh nói tiếp: “Không phải cô cố chấp đòi ngồi xe bus về hay sao?”
Mặc Tô: “...” Xách túi chuẩn bị xuống xe: “Cám ơn chủ tịch Hà.”
Vừa đóng cửa, chiếc xe lao đi như hỏa tiễn.
Tuyệt đối là trả thù! Mặc Tô nghĩ bụng.
Người đàn ông này thật hẹp hòi, cô tưởng anh đã đưa về thì chắc chắn sẽ đưa về tận nhà, thế mà chỉ đưa cô đến bến xe bus, rồi bắt cô xuống xe. Dù sao anh cũng về trung tâm thành phố, đưa cô về thì chết hay sao?
“Đàn ông đều là bọn khốn!” Cô đá hòn đá dưới chân, nghiến răng kèn kẹt. Cô thề sau này dù đi bộ đến gãy chân cũng không bao giờ lên xe anh!
Đúng lúc cô đang phẫn nộ thì tài xế xe bus đã tới trạm bấm còi, tiếng còi cực lớn khiến cô giật bắn mình: “Cô có lên xe không? Đây là chuyến cuối rồi đấy!”
“Ồ, lên!” Mặc Tô vội vàng lấy tiền lẻ đã chuẩn bị sẵn, nhảy lên xe.