Yêu Nhau, Rồi Cũng Về Với Nhau

Chương 93: Chương 93: Lén tôi làm chuyện gì có lỗi sao?




Tối đó, Hà Niệm Sâm không hề có hành động gì quá đáng với cô, hình như anh đặc biệt thích ôm cô cùng ngủ, giống như xem cô là con thú bông ngủ cùng mình lúc còn nhỏ vậy.

Mặc Tô cũng mệt, rất mệt. Kỳ lạ là, cô không còn mơ thấy những giấc mơ linh tinh vớ vẩn nữa.

Lúc tỉnh dậy thì đã là buổi trưa, nhớ ra mình đã mấy ngày không đi làm rồi, không rõ người trong công ty sẽ nhìn cô thế nào nữa.

Dù sao cũng muộn rồi, hôm nay cô cũng không định đi. Nhìn Hà Niệm Sâm đang ngủ bên cạnh, anh vẫn đang ngủ say, cô nhẹ nhàng dời cánh tay đang vòng qua eo cô của anh sang bên, rồi rón rén xuống giường.

Trên người cô vẫn mặc áo ngủ mỏng manh, trong phòng ngủ vì mở máy sưởi nên rất ấm, chân cô giẫm trên tấm thảm mềm mại, ra mở máy tính, muốn xem thử trong hộp mail có email đồng nghiệp gửi tới không.

Điều khiến cô thấy thần kỳ là mấy hôm nay cô không đi làm mà cả MSN lẫn hộp mail đều không có bất cứ tin nhắn thúc giục nào, cô vào MSN gọi Tiểu Sảnh, cô nàng có lẽ đang bận nên chưa trả lời ngay.

Cô nhân lúc rảnh rỗi mở weibo đã lâu không vào của mình, xem một ít tin tức, sau đó như sực nhớ ra điều gì, mới viết một đoạn trên đó: Em bắt đầu nhớ lại, giữa em và anh bắt đầu trở thành mối quan hệ mờ ám từ lúc nào. Là từ khi em vô tình phát hiện ra vẻ trẻ con trong anh, hay là ở nơi náo nhiệt lúc nào cũng nhìn thấy bóng lưng lạnh lùng và cô độc của anh. Lúc anh bệnh, tính khí vô cùng khó chịu, thích ra lệnh cho người khác, ngang ngược và vô lý. Nhưng em phải thừa nhận rằng em thực sự rất thích nghe anh nói với em bằng giọng điệu hậm hực: cái cô nàng đáng ghét này!

Viết xong, cô ngẩn ngơ nhìn dòng chữ đó một lúc, rồi đăng lên.

Rất lâu không vào weibo của mình, lật xe những dòng trạng thái cũ, đa phần là liên quan đến Viên Mộ Tây, sến súa và vô vị.

Cô lần lượt xóa hết, nhưng lúc đó lại thấy một đoạn mà mình từng viết: Mình từng hỏi Dao Dao rằng trên thế gian này có tình yêu nào gọi là “tương nhu dĩ mạt” không? Dao Dao hỏi ngược lại, cậu có biết tương nhu dĩ mạt bắt nguồn từ đâu không? Cô ấy nói có một người bạn kể một câu chuyện xa xưa, hai con cá sống ở biển cả, một ngày nọ bị sóng biển đánh vào một rãnh nước nông, chỉ có thể thổi bong bóng trong miệng mình vào miệng đối phương mới có thể cùng sinh tồn, đó gọi là “tương nhu dĩ mạt“.

Nhưng Trang Tử nói, cuộc sống như vậy không phải là điều cốt yếu, tình huống thật sự là: Nước biển cuối cùng cũng dâng lên, hai con cá cũng được quay trở về nơi thuộc về chúng, cuối cùng chúng cũng quên lãng nhau giữa chốn giang hồ.

Lúc đó cô vẫn còn chưa ở cạnh Viên Mộ Tây, cũng chưa từng yêu. Nhưng ở độ tuổi đầy ắp mơ mộng về tình yêu thì câu chuyện này mang lại ấn tượng rất sâu sắc, cô tự nhủ sau này mình phải tìm được một tình yêu có thể “tương nhu dĩ mạt”, nhưng không bao giờ lãng quên nhau.

Khi ấy cô vẫn còn quá ngây thơ, tưởng rằng chỉ cần bản thân cố gắng thì nhất định sẽ làm được.

Về sau cô thực sự đã tìm được tình yêu của mình. Ban đầu còn hoạch định một đống chuyện tương lai, giống như câu đầu tiên khi theo đuổi được anh, không phải là em muốn làm bạn gái anh, mà là Viên Mộ Tây, em muốn làm vợ của anh sau này được không? Đạo lý ngây thơ đó, sau này gặp khó khăn trắc trở trong tình yêu, mới nhận ra tình yêu trong tưởng tượng của cô đã cách quá xa với hiện thực.

Có lần cô và Viên Mộ Tây vì một chuyện mà giận dỗi nhau, cô liền viết mấy chữ lên weibo: Làm sao gọi là “tương nhu dĩ mạt”?

Những dòng chữ trên weibo bị cô xóa sạch, chỉ mỗi đoạn đó là giữ lại, là muốn nhắc nhở về tín ngưỡng từng có, hay là câu chuyện này đã làm cô rung động thực sự? Chính cô cũng không rõ nữa.

Tiểu Sảnh lên MSN trả lời cô, kéo cô về với hiện tại. Cô tắt mạng, đọc tin nhắn thì thấy cô nàng gửi mặt cười tới: “Cậu lo cái gì? Hà tổng đã xin nghỉ phép cho cậu rồi, nói là cậu và anh ấy đi công tác. Ai dám trừ lương cậu chứ?” Xong rồi cô nàng còn gửi một trái tim: “Nắm bắt cơ hội đi nhé, mang thai rồng, địa vị hoàng hậu sau này là của cậu.”

Mặc Tô nhìn mấy chữ đó, phì cười thành tiếng. Đúng lúc cô định trả lời thì nghe một giọng nói vang lên rất gần sau lưng: “Cười gì vậy?”

Cô giật mình, tay run bắn, theo phản xạ tắt màn hình chat của MSN đi.

Quay đầu lại thì thấy Niệm Sâm mặc áo ngủ đang nhướn mày nhìn cô: “Lén tôi làm chuyện gì có lỗi hả?”

“Cái gì mà có lỗi chứ...” Cô lúng túng, “Tôi không có.”

“Không thì sao lại chột dạ tắt mạng nhanh vậy? Không có... thì sao lại lúng túng không dám ngẩng lên nhìn tôi?”

“Ai... không dám ngẩng lên nhìn anh!” Cô tức lên, ngẩng cao đầu, nhưng không ngờ anh đột ngột tiến tới, ôm eo cô, đặt một nụ hôn sâu lên môi cô.

Đến khi anh buông ra, cô lại thở hổn hển, gục trên vai anh ấm ức: “Hôn cũng nghiện được sao?”

Anh không phản đối, chỉ ôm cô mà cười thành tiếng, cách lồng ngực anh chỉ thấy rung đến tai cô.

Đúng lúc này, Mặc Tô lại nghe thấy một âm thanh, cô nghe kỹ, mới nhận ra là ở cửa phòng ngủ.

Niệm Sâm cũng nghe thấy, hỏi: “Tiếng gì vậy?”

Mặc Tô nghĩ ngợi rồi đáp: “Hình như là tiếng Dior cào cửa.” Nghĩ đến đó liền đẩy Niệm Sâm ra, đi ra cửa.

Vừa mở cửa đã thấy Dior lao vào, đi vòng vòng quanh chân cô.

Niệm Sâm lại gần, giữ lấy cơ thể to lớn của nó, hỏi: “Sao nhỉ? Mới sáng sớm cũng bắt đầu động dục rồi hả?”

“Động cái đầu anh!” Mặc Tô lườm, “Nó đói đó, đã trưa rồi.” Nói xong vỗ vỗ đầu con chó, ra hiệu nó đi theo cô, “Dior, theo tao, chị sẽ làm đồ ăn cho cưng.”

Nói xong quay lưng đi, nhưng bị người kia nắm lấy tay, cô quay lại, nhìn anh vẻ khó hiểu, thì Niệm Sâm nhướn mày, vẻ mặt tà ác: “Chị, em cũng đói rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.