Yêu Nhau, Rồi Cũng Về Với Nhau

Chương 94: Chương 94: Mặc Mặc dạo này đào hoa nhỉ?




Chưa thấy ai làm nũng tới mức đó, Mặc Tô thản nhiên vỗ đầu Dior: “Dior, ngoan, dẫn anh trai cưng cùng xuống lầu ăn nào.”

Nhìn Niệm Sâm đờ ra, Mặc Tô quay lưng đi, cố nhịn cười.

Hôm sau, cuối cùng Mặc Tô cũng đi làm đúng giờ, ngồi trong chiếc BMW của Niệm Sâm, cô hỏi: “Sao anh xin nghỉ phép giúp tôi mà không nói tôi biết?”

Niệm Sâm lại nói: “Nể tình hôm qua em biểu hiện tốt nên tôi mới không trừ lương em đó.”

Gì chứ... Cô thầm nghĩ, hình như lúc xin nghỉ phép là ba hôm trước chăng? Thế thì có liên quan gì đến chuyện tối qua cô biểu hiện tốt? Nhưng cô cũng không giận, biết con người anh khẩu xà tâm phật, thực tế thì trong lòng cô cũng thấy vui vì cách làm đó của anh.

Vẫn là trong bãi đậu xe, cô không đợi anh đã xuống xe trước. Cũng không biết có phải là quá có duyên với Tiểu Sảnh không mà lần này, cô nàng không tránh né mà gọi luôn tên cô, Mặc Tô thấy cô thì hơi lúng túng, nhưng thấy cô nàng không để tâm mà theo cô vào thang máy, khẽ hỏi: “Tốt đó, ngày nào cũng có Hoàng thượng đích thân đưa đón.”

Đó hình như đã trở thành ám hiệu của họ, Mặc Tô cười, không nói gì.

Tiểu Sảnh hỏi cô: “Ban hôm nay cùng Hoàng thượng vi hành có vui không?”

“Vui cái gì? Mệt chết được.”

“Ố?” Tiểu Sảnh bắt đầu tưởng tượng, “Không ngờ Hoàng thượng của chúng ta trông yếu ớt thế mà cũng có năng lực ghê, khiến cậu mệt đến mức này hả?”

“Không phải.” Đau đầu, Mặc Tô xin tha mạng: “Bọn mình chẳng có gì hết, mình thấy Hoàng hậu danh chính ngôn thuận tương lai rồi, ấn tượng của cô ấy về mình rất không tốt.”

“Cô Tiêu à?” Thấy sắc mặt cô không ổn nên Tiểu Sảnh lập tức đổi giọng: “Sao cậu lại gặp cô Tiêu?”

“Chuyện rất phức tạp.” Cô nói với vẻ bất lực, “Hơn nữa cũng chẳng phải lần đầu.”

Trong sự truy hỏi của Tiểu Sảnh, Mặc Tô kể hết mọi chuyện xảy ra trong mấy hôm nay. Cuối cùng Tiểu Sảnh rút ra một kết luận: Trong công ty có gián điệp, cô Tiêu rõ ràng là đến để dò xét tình địch.

Không cần cô nàng nói thì Mặc Tô cũng biết. Cô đâu phải kẻ ngốc mà không nhận ra, nên chỉ muốn sau này kín đáo một chút, lúc đi làm nếu không cần thiết thì sẽ không ngồi xe Niệm Sâm đến công ty.

Ra khỏi thang máy, Tiểu Sảnh như sực nhớ ra điều gì mới nhắc cô: “Suýt nữa thì mình quên, mấy hôm cậu không đến công ty, có người cứ tặng hoa suốt, là bó hoa cực lớn như lần trước, chỗ của cậu không bày nổi nữa đâu, cậu mau nhân lúc Hoàng thượng chưa đến mà xử lý nó đi, nếu không Hoàng thượng rất ghen tuông, hậu quả nghiêm trọng lắm!”

Nói xong cô nàng đi về văn phòng mình.

Mặc Tô nhíu mày, đi nhanh đến phòng mình.

Quả nhiên ở chỗ của cô chất một đống những bó hoa to như ngọn núi.

Hoa nhiều như thế, đừng nói là xử lý, một mình cô mang ra ngoài còn khó.

Rốt cuộc là ai tặng nhỉ? Hoa không có danh thiếp hay những thứ tương tự gì cả.

Mặc Tô bất giác nghĩ đến lời Hà Niệm Sâm nói với cô, bảo cô đừng khoa trương, khoe khoang gì trong công ty cả.

Khóe môi nở nụ cười khổ sở, cô cũng đâu muốn thế, cô cũng chẳng biết mình đã làm gì mà lại có người tặng hoa nhiều đến vậy.

Đúng lúc cô đang đờ đẫn thì sau lưng có tiếng bước chân, cô quay đầu lại thì thấy Niệm Sâm và Diệp Phàm đang vừa đi tới vừa nói chuyện.

Nhìn hoa trên bàn cô, ánh mắt Niệm Sâm lóe lên, rồi vẫn bình tĩnh nói chuyện với Diệp Phàm, còn Diệp Phàm lúc đi ngang cô lại vỗ vỗ vai cô, cười bảo: “Hay nhỉ, Mặc Mặc gần đây đào hoa quá?”

Mặc Tô chỉ cười, không biết phải nói gì.

Nhìn hai người vào văn phòng tổng giám đốc, sau đó suy nghĩ xem nên xử lý đống hoa này thế nào? Gọi dì lao công cùng dọn với mình? Liệu có làm người ta bàn tán không?

Bên kia, Niệm Sâm và Diệp Phàm vào văn phòng, đóng cửa rồi, Diệp Phàm mới hỏi: “Đống hoa đó là cậu tặng? Sao tôi không nhận ra Niệm Sâm nhà chúng ta gần đây chỉ số lãng mạn tăng cao nhỉ?”

Niệm Sâm ngồi vào bàn, mở máy tính, vẻ mặt không cảm xúc, lạnh nhạt nói: “Không phải tôi tặng.”

“Ồ? Thế thì xem ra tôi nói đúng, Mặc Mặc đang có vận đào hoa? Một đống hoa thế kia, chắc đối phương không phải tầm thường rồi?” Vừa nói, anh vừa nghiên cứu sắc mặt đương sự.

Người nào đó rõ ràng đang nói chuyện bình thường với anh, khi nhìn thấy bó hoa kia, tuy vẻ mặt không có gì thay đổi, nhưng giọng điệu rõ ràng lạnh nhạt hẳn.

“Ta nói, cậu đừng có suốt ngày kìm nén cảm xúc, không chịu bày tỏ nữa được không?” Diệp Phàm nói thẳng, “Phụ nữ đều cần được yêu thương chiều chuộng, cậu thích người ta mà không biểu hiện gì cả, không nói gì cả, người ta làm sao biết được?”

Niệm Sâm liếc xéo anh: “Ai bảo tôi thích cô ấy?”

“Không thích à?” Diệp Phàm cười: “Nếu không thích một người thì sao phải giúp người ta nhiều như vậy? Người ta mất việc là chuyện riêng, Hà đại thiếu gia từ lúc nào biến thành nhà từ thiện, nằng nặc đòi nhận người ta vào công ty, lại còn cống hiến biệt thự cho người ta ở?”

“Vậy cậu biến thành bà nhiều chuyện từ lúc nào vậy? Tôi bảo cậu tới đây là để bàn luận về chuyện này hả?”

Thấy tâm trạng Hà đại thiếu gia không tốt, Diệp Phàm cười lớn một tiếng, ngừng chủ đề: “Bỏ đi, con người cậu lúc nào cũng thế, thi thoảng tỏ ra yếu thế trước phụ nữ một chút cũng có chết ai đâu.” Nói xong đứng dậy, đến quầy bar gần đó mở nhạc, sau đó lấy một chai rượu vang, một mình ngồi trên sofa nhấm nháp, nghe nhạc.

CD đang mở bài “Mười năm” của Trần Dịch Tấn, những bài tình ca chữa lành nỗi đau đều là Diệp Phàm chọn, Niệm Sâm thì ít khi nghe nhạc, chỉ nghe những bài nhạc giải tỏa sự mệt mỏi. Nên trước đây khi Diệp Phàm mua CD mang về đây suýt bị Niệm Sâm ném xuống từ tầng 23.

Bạn nói xem một người đàn ông đường đường chính chính như vậy lại nghe những bài tình ca kiểu “Đôi mắt thích cười”, “Người qua đường”, “Nếu em cũng nghe nói” v.v... thì chịu nổi không? Ban đầu Niệm Sâm thường giễu cợt ác ý, chẳng trách thích một người mà mãi không cưa được, ai lại thích một người đàn ông nghe tình ca của phụ nữ chứ?

Diệp Phàm thì không hề để bụng, cảm thán: Nỗi buồn của anh đây cậu không hiểu đâu, tôi không khao khát có người hiểu mình, chỉ cần cho tôi nghe nhạc là được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.