Yêu Nhau, Rồi Cũng Về Với Nhau

Chương 95: Chương 95: Phong ba từ bó hoa




Chuyện tình cảm của Diệp Phàm, Niệm Sâm biết hết. Hai người là anh em tốt từ nhỏ đến lớn, nói trần tục một chút là mặc chung tã mà lớn lên, hai người hiểu rõ như lòng bàn tay tính cách của nhau rồi.

Người như Diệp Phàm nhìn bề ngoài thì lúc nào cũng bỡn cợt, không nghiêm túc, lúc nào cũng tràn đầy sức sống, rất vui vẻ, trời sập cũng không khiến anh cau mày được, nhưng trên thực tế thì anh lại là người rất đau khổ, khi không có ai bên cạnh thường đau buồn, ủ rũ. Lúc nào anh cũng bị những nỗi niềm khó tả bao vây, nhưng sẽ không để ai phát hiện. Anh rất sợ bị tổn thương, bị bỏ rơi, cũng sợ làm người khác thấy đau buồn và khó chịu, có lúc dù anh buồn bã cũng gắng chịu đựng tất cả. Nhưng trước mặt Niệm Sâm, anh hoàn toàn không cần che đậy bản thân, sự thần kinh, yếu đuối, dễ dàng bị nhân cách phân liệt, thường xuyên bị Niệm Sâm nhìn thấy, vì anh đã phải chịu đựng quá nhiều.

Đối với Diệp Phàm, nếu bản thân anh là sinh vật kỳ quặc trong mắt Niệm Sâm, thì Hà Niệm Sâm lại còn kỳ quặc hơn nữa.

Điều khó chối cãi rằng thì là mà anh là người đàn ông rất có sức quyến rũ, lần đầu nhìn thấy anh, trong tình huống không nói chuyện với nhau, anh mang lại cảm giác ôn hòa nho nhã, tuấn tú quyến rũ khó tả, nói chuyện xong mới nhận ra thực tế thì anh rất lạnh nhạt, về mặt tình cảm càng quả đoán lạnh lùng, thiếu sự trao đổi thẳng thắn. Đối với suy nghĩ thật sự trong lòng, anh hiếm khi nói với ai, vì trước đó rất lâu anh đã biết rằng im lặng mới là kiên cường, nên ngoài Diệp Phàm ra, không ai có thể hiểu Niệm Sâm thực sự.

Đúng lúc bài “Mười năm” đến đoạn cao trào thì cửa bỗng bị mở ra, hai người nhìn thấy bó hoa to vào đầu tiên, kế đó là một gương mặt nhỏ ló ra, Mặc Tô nói: “Tôi gõ cửa mãi không thấy gì nên mới vào, chắc không làm phiền hai anh chứ?”

Cô nhìn và hỏi Niệm Sâm, anh chỉ liếc nhìn một cái rồi lại bực bội quay sang nhìn máy tính.

Nhưng Diệp Phàm thì đặt ly rượu xuống, bước tới nhiệt tình giúp cô cầm lấy bó hoa: “Uất kim hương đỏ? Lời tỏ tình của tình yêu.”

“Gì ạ?” Mặc Tô cười, sau đó quay sang Niệm Sâm: “À... không biết trong văn phòng anh có cần hoa không? Những bó hoa này vứt đi thì tiếc quá, văn phòng anh to như vậy, để lại trang trí được không?”

“Không được.” Cô vừa dứt câu, anh đã từ chối thẳng thừng, đồng thời còn không thèm quay sang nhìn cô.

Mặc Tô đứng đờ tại chỗ, không biết nói sao, vẫn là Diệp Phàm ôm hoa vào trong: “Kệ cậu ta đi, văn phòng lớn thế này cho người ta bày hoa cũng đâu chết ai, sao mà nhỏ mọn thế.”

Vừa nói vừa liếc xung quanh gian phòng xem có chỗ nào bày được không.

Mặc Tô đành ngượng ngùng theo sau anh.

Bên tai là “Mười năm” rất thâm tình của Trần Dịch Tấn, cô bất giác hỏi nhỏ: “Hà tổng đi làm thích nghe những bài “hot” này sao?” Chẳng giống tác phong bình thường của anh chút nào.

“Suỵt...” Diệp Phàm ra dấu: “Là tôi muốn nghe, đừng để cậu ta nghe thấy, nếu không lại vứt CD của tôi đi đấy.”

“Ôi... không biết anh cũng có sở thích này đó.”

“Tất nhiên, cô không biết người có tâm trạng không vui đều có sở thích nghe nhạc thất tình à?”

Mặc Tô lại cười, “Tôi cứ tưởng lúc không vui, nghe mấy bài buồn bã này sẽ khiến tâm trạng buồn bực hơn chứ.”

“No!” Diệp Phàm cắm hoa vào bình hoa siêu to làm vật trang trí trong phòng, lắc lắc ngón tay: “Người không vui chỉ nghe những bài hoa buồn bã thì mới không ngừng tự nhủ trên thế gian này còn có người thảm hơn mình, tâm trạng mới thấy vui hơn.”

Cái anh chàng này! Mặc Tô cạn lời, rồi thấy anh chỉ vào tác phẩm của mình như kẻ vô sự, hỏi người đang ngồi ở bàn làm việc: “Sao, Niệm Sâm, cậu thấy tác phẩm của tôi thế nào?”

Niệm Sâm không thèm ngước mắt lên: “Bình hoa đó là để trang trí, không phải để cậu cắm vào.”

Diệp Phàm nghe xong cười ha hả: “Tại sao tôi cảm thấy câu này của cậu như đang ám chỉ gì đó nhỉ?”

“Là đầu óc cậu luôn có suy nghĩ bậy bạ.”

“Thế cậu có thể hiểu tôi đang nói gì, chứng tỏ suy nghĩ của cậu cũng không đơn giản.” Anh cười khẽ, hỏi Mặc Tô: “Phải không, Mặc Mặc?”

“...” Câu hỏi này bảo cô phải trả lời thế nào? “Ưm... Tôi thấy chỗ này cũng còn không gian, hay tôi mang hai bó hoa còn lại vào đây luôn nhé?”

“Đừng mơ.” Lần này, Hà đại thiếu gia cuối cùng cũng đứng dậy, bước tới chỉ vào bó hoa cắm trong bình: “Bó hoa này tốt nhất cô cũng mang ra ngoài cho tôi.”

“Tại sao chứ. Bày ở đây chẳng phải rất đẹp sao?” Mặc Tô định thuyết phục, “Anh xem văn phòng anh lớn như vậy mà chẳng trang trí gì, chưng mấy bó hoa không những đẹp mà mỗi ngày đi làm đều có thể ngửi thấy hương thơm, đó là chuyện rất tốt đẹp mà?”

“Đó là em tự tưởng như vậy, nếu đã tốt thì sao không bày trên bàn em đi?”

“Nhưng không rộng bằng văn phòng anh...”

“Đừng nói nhiều nữa.” Rõ ràng ai đó đã hết kiên nhẫn, khoát tay: “Bảo em mang đi thì mang đi, em rảnh rỗi lắm à? Đi làm là thời gian để em nói chuyện hả?”

Mặc Tô chỉ thấy người này thật khó hiểu, cô cũng nổi cáu, bực tức nói: “Không cho thì thôi, đồ hẹp hòi, hoa này tôi cứ để đây đấy, anh thích xử lý thế nào thì tùy.”

Nói xong quay lưng bỏ đi, đóng cửa “rầm” một tiếng.

Vừa hay đi ra ngoài thì đụng ngay Tiểu Sảnh đang đi tới, thấy hành động đó, cô nàng giơ ngón tay cái: Dám đập cửa phòng Hoàng thượng lão gia! Đổng tiểu thư, nàng lợi hại lắm!

Mặc Tô đang bực nên không nói gì, ngồi bên bàn làm việc bày hai bó hoa mà tức tối.

Ai ngờ Tiểu Sảnh lại theo cô vào, cười hì hì hỏi: “Sao thế? Hai bạn trẻ cãi nhau hả?”

“Cái gì mà hai bạn trẻ? Mình và anh ta không liên quan gì.”

“Được được không liên quan, thế thì sao? Không phải buổi sáng còn vui vẻ hay sao?”

Mặc Tô hậm hực kể vắn tắt chuyện vừa xảy ra, chỉ thấy Tiểu Sảnh cười không thở nổi.

Cô nhìn bộ dạng cô nàng, không hiểu chuyện ban nãy thì có gì đáng cười?

Chỉ nghe Tiểu Sảnh nói: “Cô Đổng à, cậu ngốc thật hay giả ngốc vậy, biết rõ Hà tổng giận nhất là người ta tặng hoa cho cậu, mà cậu còn cầm hoa vào bắt bày trong phòng anh ấy? Nếu là mình thì đã sớm ném cả hoa lẫn cậu ra ngoài rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.