Trời ạ, đó là chiếc váy mới tốn cả hơn vạn tệ để mua, cho dù lắm tiền cũng đừng hoang phí thế chứ?
“Anh đừng...” Tiếng nghẹn ngào của cô bị anh hôn mạnh bạo lấp kín mất. Nụ hôn nồng nhiệt như ngọn lửa ven trời đang bùng cháy điên cuồng trên cơ thể cả hai.
Lý trí cuối cùng của Mặc Tô sắp bị hủy diệt, trong đầu không ngừng vẳng đến một giọng nói, “Thôi bỏ đi, trinh tiết có là gì? Mày giữ cho Viên Mộ Tây bao năm, nhưng người ta vẫn không quan tâm đó thôi? Chỉ là một tấm màng mỏng thôi mà. Quý giá đến mức nào chứ?”
Nghĩ thế, lý trí còn sót lại đã hoàn toàn bị dập tắt. Hai người không ngừng giằng kéo quần áo của nhau, cứ như đó không phải là bộ lễ phục hoàn mỹ mà là một chướng ngại làm cản trở đôi bên vậy.
Đúng lúc này, bên tai vọng đến tiếng bước chân chạy rầm rập.
Trong hoàn cảnh này, tai Mặc Tô cực kỳ nhạy cảm, khó khăn lắm mới thoát khỏi nụ hôn của Niệm Sâm, hổn hển nói: “Có người...”
Hà Niệm Sâm lúc này làm sao rảnh rỗi lo xem có người hay không, đôi môi mỏng di chuyển đến xương quai xanh rất đẹp của cô, rồi dịch xuống dưới, đến khi có một giọng nam nghiêm túc gọi: “Hà thiếu.” Anh ngớ người, động tác cực nhanh quay lại, che chắn Mặc Tô trong vòng tay của mình.
Vệ sĩ kia chạy tới vốn để bảo đảm an toàn của anh, ai ngờ lại thấy cảnh tượng kịch liệt này, anh ta vội quay đi, trên gương mặt vốn lạnh lẽo thoáng vẻ méo mó.
Mặc Tô vùi vào lòng Niệm Sâm không nhịn được ác ý cắn vào ngực anh một cái, Niệm Sâm cúi đầu, thấy cô đang ra sức trừng mắt, trong đôi mắt đẹp là ba chữ “tại anh đó“.
Nếu không phải tên đó không chịu nghe lời cô, cứ ra sức hôn rồi hôn, thì làm sao cô bị người ta nhìn thấy bộ dạng này chứ.
Dáng vẻ đó đúng là... phải nói là, váy bị anh xé mất một nửa, trên vai toàn là dấu hôn đỏ rực. Còn Hà Niệm Sâm cũng chẳng khá hơn, áo sơ bị mi vò nhăn nhúm rất thê thảm.
Cũng may, lúc cô vừa kéo anh chạy, anh đã tiện tay mang theo áo vest trên tảng đá.
Lúc này anh đã chu đáo khoác áo vest lên người cô rồi.
Lúc trở về, Mặc Tô hoàn toàn không còn sức lực, là Hà Niệm Sâm bế cô quay về xe.
Đầu cô choáng váng, đến khi về nhà, bật đèn rồi, nhìn thấy Dior nằm bò trên đất, đói tới mức hai mắt hoa lên, mới quay về hiện thực.
Vừa cho nó ăn xong, cô mới nhận ra áo vest đắt tiền của Hà Niệm Sâm vẫn còn trên người mình, quanh mũi phảng phất mùi hương của anh, hương nước hoa cologne, và cả mùi thuốc lá chỉ thuộc về đàn ông.
Nếu không phải những điểm này thì cô còn tưởng mọi thứ nồng nhiệt ban nãy chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Cô không uống rượu, không bị trúng thuốc mê, làm sao lại dễ dàng mê đắm đánh mất chính mình như vậy?
Cũng may ông trời vào thời khắc cuối cùng đã khiến cô phải dừng lại, nếu không thì cô không biết sau này liệu mình có hối hận không. Nếu xảy ra gì đó với Hà Niệm Sâm, lúc ở công ty cô phải đối mặt với anh bằng thái độ nào đây?
Trước khi cô chưa kịp làm rõ thì Hà Niệm Sâm rõ ràng để bày tỏ thái độ.
Sau hôm đó, liên tiếp ba ngày, Mặc Tô không nhìn thấy bóng dáng Hà Niệm Sâm đâu, cô là trợ lý riêng của anh, hành trình của anh tự cô biết rõ, nhưng lịch từ sáng đến tối đều không qua tay cô, trợ lý riêng anh mang theo là Tiểu Sảnh. Trước kia cô còn có thể nhìn thấy anh vào sáng sớm khi sắp xếp văn phòng cho anh, sau này từ sáng đến tối cô và anh không gặp nhau được lần nào.
Chẳng phải anh không đến văn phòng, mà là buổi trưa khi cô đi ăn, trước khi quay lại, anh sẽ đến.
Hoặc là cả buổi chiều, thực tế là anh ở trong văn phòng, đến khi tan sở mọi người về hết, cô cũng bất đắc dĩ phải về, thì đèn trong văn phòng anh mới tắt hẳn.
Có lẽ, thực sự là đang trốn cô chăng.
Đứng ở thang máy chần chừ mãi, cô nghĩ thực ra có gì mà phải trốn tránh đâu? Mọi người đều là người lớn cả rồi, không lẽ anh còn sợ cô vì chuyện hôm qua mà đeo bám anh không buông?
Hóa ra, trong mắt anh, cô chẳng qua cũng không khác gì những phụ nữ bình thường khác.
Thở dài, quay lại, bước vào thang máy.
Không biết là hụt hẫng hay sao mà Mặc Tô cảm thấy hình như mình lại không vui rồi.
Ở ngã rẽ, một bóng dáng cao lớn đứng đó, lặng lẽ nhìn cô rất lâu.
Người ấy uể oải dựa tường, ngũ quan rất đẹp vẫn lạnh nhạt như trước, chỉ khi nhìn kỹ mới nhận ra trong đó có chút u buồn.
Có lẽ, anh quả thực là muốn trốn tránh cô.
Mùa thu ở G trời tối rất nhanh, trên đường phố đã sáng đèn. Bây giờ là giờ cao điểm tan sở, có người vội vã về nhà, cũng có người thay bộ quần áo đi làm ban ngày bằng bộ khác quyến rũ hơn, đến quán bar chơi bời.
Lúc nào cũng vậy, đây là lúc Hà Niệm Sâm cảm thấy cô độc nhất, những người thích về nhà đa phần là do ở nhà có người đang chờ đợi, người không thích về nhà đa phần vì trong nhà quá lạnh lẽo.
Trong đầu anh bỗng xuất hiện bóng một cô gái, nhớ lại đã lâu không đến đó nên tiện tay gọi số, chỉ “tút” một tiếng là bên kia đã nghe máy.
Hình như luôn là thế, anh chỉ gọi vu vơ, chỉ reng một tiếng, bên kia sẽ nghe máy ngay.
“Thư Phi, lát nữa sẽ đến chỗ em.”
“Vâng.” Bên kia cũng không hỏi nguyên nhân, như đã quá quen rồi, “Đến sớm đi, em nấu cho anh ăn.”
“Ừ.”
Cúp máy rồi, Niệm Sâm thong thả lái xe về nhà tắm rửa trước, rồi nghỉ ngơi một lúc mới đến chỗ cô.
Âu Dương Thư Phi là người “bạn gái” quen lâu nhất của anh, lúc họ mới quen nhau, cô vẫn là một sinh viên chưa tốt nghiệp, đơn thuần ngây thơ. Trong một buổi tiệc, cô làm nhân viên phục vụ, bất cẩn làm đổ rượu lên người anh, sợ chết khiếp, không ngừng xin lỗi, van nài anh đừng nói với ông chủ.
Có lẽ chính bộ dạng nhát gan đó đã thu hút anh, về sau trong quá trình cô chủ động theo đuổi, anh cố ý bớt ra chút thời gian chơi trò chơi mờ ám với cô. Nhưng trò chơi cũng chỉ là trò chơi, khi cô chủ động lên giường cùng anh lần đầu, anh đã nói rất rõ.
Cô rất ngoan, chưa từng yêu cầu anh điều gì, cũng chưa từng gây sự vô lý. Lúc anh nhớ cô thì cô sẽ xuất hiện, lúc anh không cần thì cô chẳng bao giờ chủ động tìm anh. Nên Niệm Sâm có ấn tượng khá tốt về cô, cũng là nguyên nhân quen nhau lâu như thế mà anh thi thoảng mới nhớ đến cô.