Hai người ngồi bên bờ biển hóng gió, chẳng ai nói gì.
Mặc Tô hiếm khi đến đây, là thánh địa của những cặp tình nhân hẹn hò, Viên Mộ Tây chỉ cùng cô đến một, hai lần, còn một mình cô sẽ không bao giờ đến đây.
Lâu rồi không đến đây, nơi này đã có thêm vài căn biệt thự mới, những người sống ở đây đều là đại gia ở thành phố G. Ven bờ biển, đây là nơi rất lãng mạn với mọi người, sáng sớm thức dậy, mở mắt ra đầu tiên là thấy bãi biển bao la, sẽ khiến con người có cảm giác khao khát khó tả đối với cuộc sống.
Đúng lúc cô đang nhìn ngó quanh quất thì vô tình nhìn thấy cách đó không xa, ngay gần xe Hà Niệm Sâm, không biết từ lúc nào xuất hiện thêm hai chiếc xe, cạnh xe có năm, sáu người, vì khá xa nên chỉ có thể nhìn thấy một đám đông màu đen.
Cô run sợ, bỗng nắm tay Hà Niệm Sâm, kéo anh xuống khỏi tảng đá: “Đi theo tôi.”
Niệm Sâm không ngờ cô bỗng có chiêu này, trong lòng hơi ngạc nhiên nhưng bước chân cũng theo cô mà bắt đầu chạy.
Bên tai là tiếng gió biển, lạnh lẽo thổi vào mặt, tay lại có hơi ấm rất dịu dàng. Còn có gì lãng mạn hơn giờ phút này không? Mặc Tô lần đầu kéo tay một người đàn ông chạy thế này, bỗng lại có ảo giác như chạy trốn đến chân trời góc bể. Cô cảm thấy bàn tay đang bị cô kéo đi trong vô thức càng nắm chặt lấy cô hơn.
Cô kéo anh chạy mãi tới một góc khá khuất, mới mệt mỏi dựa vào vách tường thở dốc. Lâu rồi không chạy hết sức thế này, có chút đuối sức, mà cũng mệt tới mức quên cả bi thương.
Đợi cô nghỉ ngơi một lúc rồi mới nhận ra bên cạnh chẳng có chút động tĩnh nào. Tò mò ngẩng lên nhìn thì thấy đôi mắt đen nhánh của Hà Niệm Sâm đang nhìn cô chăm chú, đáy mắt như nửa cười nửa không.
“Này, anh cười gì vậy.” Cô trừng mắt, giọng vẫn đứt quãng vì mệt.
“Cười cô, rõ ràng không giỏi chạy mà còn kéo người ta chạy.”
“Tôi đang giúp anh đó!”
“Giúp tôi?” Niệm Sâm nhướn mày.
Mặc Tô thò đầu ra ngoài nhìn quanh, xác định không ai chạy theo mới kể lại cảnh tượng ban nãy cho anh nghe. Nhân vật đại gia như anh chắc là người mà kẻ khác suốt ngày muốn bắt cóc chăng.
Nhưng không ngờ, Niệm Sâm nghe xong còn cười dữ hơn: “Đổng Mặc Tô, cô là đồ ngốc hả? Mấy người đó đều là vệ sĩ riêng của tôi.”
Thấy vẻ nghi hoặc của cô, anh giải thích: “Chịu thôi, người quá giàu có thì sẽ có rất nhiều người để ý, muốn bắt cóc đòi tiền chuộc, nên đành thế thôi.”
Mặc Tô mới phát hiện hóa ra mình đã làm một chuyện cực kỳ ngốc nghếch, bất giác đỏ mặt. Sao lại thế chứ, lúc nào cũng làm những chuyện mất mặt trước anh, Đổng Mặc Tô, mày đủ chưa hả?!
Niệm Sâm cũng lần đầu gặp chuyện hài hước như vậy, tâm trạng bất giác vui hẳn. Lại nhìn cô gái ngốc nghếch kia, đỏ mặt giống như một nữ sinh bé nhỏ vậy.
Phụ nữ không bao giờ biết mặt đẹp nhất của mình chính là vẻ mặt chân thành nhất mà cô ấy để lộ tâm trạng mình trong vô thức, trong mắt đàn ông, phụ nữ càng đơn thuần thì càng có sức hấp dẫn.
“Tôi muốn hôn em.” Anh bỗng nói.
Mặc Tô chưa kịp phản ứng, ngơ ngẩn “Hả?” một tiếng.
Chính phản ứng đó khiến Niệm Sâm không còn chịu nổi, lật người lại đè cô vào góc tường, cúi đầu, đôi môi mỏng áp lên môi cô. Cô phản ứng rất chậm, nhưng chẳng sao, anh thích. Niệm Sâm vừa nhẹ nhàng nhấm nháp môi cô vừa tự nhủ như vậy.
Luồn lưỡi vào miệng cô, anh bắt đầu tấn công càn quét, cô đã phản ứng kịp, muốn tránh né nhưng không thể thoát được. Môi cô bị anh cuốn chặt, không có đường lùi nào.
Về khoản hôn thì anh là cao thủ trong cao thủ, điểm này Mặc Tô đã không phải là lần đầu được trải nghiệm.
Nếu nói lần đầu hôn thì hoang mang, vậy thì lần hai đã không còn mơ hồ nữa.
Trong đầu cô không biết vì sao lại xuất hiện một câu nói không rõ đọc được ở đâu: Tôi bắt đầu học được cách đùa giỡn với hoàn cảnh, tuy nhiều khi là tình duyên thật sự, nhưng chẳng sao, làm gì có nhiều tình cảm trọn đời trọn kiếp.
Trong tình cảm không phải chỉ có đàn ông mới có thể thao túng toàn bộ, trò chơi tình ái cũng không chỉ đàn ông có quyền chơi. Nghĩ đến đây, cô bất giác thấy bi ai thay cho mình, hóa ra Viên Mộ Tây đã có thể khiến cô bị tổn thương tới mức hoàn toàn thất vọng về tình yêu sao?
Trong lúc cô đang suy nghĩ lung tung thì bỗng thấy môi đau nhói, giật mình lại thì khóe môi đã bị Hà Niệm Sâm cắn một cái, đôi mắt đen của anh có vẻ giận dữ, như đang trừng phạt cô ngay cả lúc hôn cũng lơ đãng được.
Mặc Tô cười thầm trong bụng, người đàn ông này vẫn là tổng giám đốc uy phong lừng lẫy đó sao? Ánh mắt kia như một cậu con trai lớn xác đang hờn dỗi, cô bỗng vòng tay quanh cổ anh, kéo anh xuống, tuy nhắm mắt nhưng vẫn chạm đến môi anh ngay.
Lần này, là cô hôn anh.
Không ngờ cô gái kia lại can đảm như vậy? Niệm Sâm chỉ ngớ ra một giây rồi chuyển từ bị động sang chủ động, nụ hôn nghiêng sông đổ núi ập xuống cô.
Người lớn đều thích chơi một trò chơi, gọi là kích thích thân thể.
Nụ hôn đó rất dễ khiến cả hai bốc lửa, Niệm Sâm dần thấy cơ thể căng cứng, tay anh nhẹ nhàng chạm vào cổ cô, ve vuốt mấy lần rồi di chuyển xuống dưới, nhẹ nhàng cởi chiếc nút đầu tiên trên váy cô, rồi tiếp nút thứ hai.
Vốn dĩ anh chỉ muốn lợi dụng cô một chút thôi, nhưng bây giờ có lẽ đã chơi với lửa quá tay rồi.
Lòng thầm nghĩ thế, nhưng tay thì không dừng lại. Cơ thể cô ấm áp mềm mại, hai người cứ thế đứng trong bóng tối lộ thiên, khó tránh khỏi cảm thấy kích thích kỳ lạ.
Lồng ngực anh khi ý thức ra điểm này đã lập tức trở nên nóng hực.
Mặc Tô đại khái cũng thấy mình điên rồi, trong đầu vẫn đang tranh đấu, cô biết làm thế này là không đúng. Cô và cấp trên của mình phát sinh quan hệ, trời ạ, đó là chuyện cô chưa bao giờ dám tưởng tượng đến.
Nhưng cứ nghĩ đến Viên Mộ Tây là cô lại thấy tức giận, dựa vào đâu đàn ông có thể làm bậy bên ngoài, còn phụ nữ phải ở trong nhà thủ tiết như một con ngốc? Ngay cả Lý Dao cũng không tin là cô và Viên Mộ Tây sống chung ba năm rồi mà hai người vẫn chưa từng làm chuyện đó.
Cô là người bảo thủ, luôn cảm thấy trao thứ quý giá nhất đời mình cho đêm tân hôn là chuyện hạnh phúc nhất. Thế thì bây giờ cô đang làm gì đây?
Tư duy bắt đầu rối loạn vì nụ hôn của anh càng lúc càng điên cuồng, bên tai chỉ có tiếng thở hổn hển của đôi bên, và cả âm thanh anh thô bạo kéo váy cô.