Mặc Tô nhìn anh vẻ không hiểu, nhưng lại thấy gương mặt tuấn tú của anh đầy sự đau thương: “Chỉ cần cô ấy đồng ý ở bên tôi, cho dù là nhắm vào tiền của tôi cũng chẳng sao. Nếu cô ấy cần, cả công ty ANI sẽ dâng cho cô ấy, không thành vấn đề.”
Đến khi ra khỏi hành lang đó, Mặc Tô mới hoàn toàn phản ứng được, cô vô thức quan sát mấy lần tổng giám đốc ANI đang ở cạnh mình.
Trong ánh mắt mãnh liệt của cô, Niệm Sâm bất giác hỏi: “Cô nhìn gì vậy?”
“Tôi nhận ra nếu có một ngày nào đó Hà tổng không muốn làm tổng giám đốc nữa thì có thể suy nghĩ đi làm diễn viên, ban nãy diễn xuất của anh thực sự quá tuyệt vời.”
Niệm Sâm liếc nhìn cô, tốt bụng nhắc nhở: “Hình như tôi đang giúp cô.”
“Ừm, tôi biết, cám ơn anh nhé.” Mặc Tô nhìn sảnh tiệc đã vắng bóng dần, hỏi: “Sao bữa tiệc đã kết thúc rồi?”
“Ừ.”
Mặc Tô thầm ngạc nhiên, ban nãy cô lại bị Viên Mộ Tây trì hoãn lâu như thế, nên ngại ngùng nói: “Thật xin lỗi, trước kia tôi chưa từng tham gia những bữa tiệc thế này nên không nắm được thời gian.”
“Không sao.” Hà Niệm Sâm khi không cần diễn sẽ luôn có dáng vẻ lạnh nhạt khó tiếp cận: “Chúng ta cũng phải về rồi.”
Ra khỏi sảnh tiệc đến bãi đậu xe, đường về của họ không mấy suôn sẻ, đã có rất nhiều lão tổng của các công ty đứng ở các góc quan sát cử động của Niệm Sâm, đứng bên ngoài chờ đợi, mới thấy anh ra đã ồ ạt kéo tới chào tạm biệt. Thực ra cũng chẳng có cái gọi là trò chuyện, chỉ là nịnh bợ qua lại mà thôi.
Khó khăn lắm mới lên được xe, Mặc Tô cảm thấy như thoát khỏi đại nạn, Hà Niệm Sâm ngồi cạnh vẫn trấn tĩnh như thường, có thể thấy là anh đã quá quen với những tình huống đó.
Đúng lúc xe sắp rời khỏi bãi, trong xe bỗng vang lên tiếp “cộc cộc”, Niệm Sâm quay cửa kính xe, một gương mặt khuynh thành tuyệt sắc hiện ra, cô ta cười yểu điệu với anh, vì mặc một bộ lễ phục trễ ngực nên khe ngực được tạo ra bởi đôi gò bồng đảo to lớn trông hết sức cám dỗ, cô ta đưa danh thiếp ra, nói: “Hà thiếu, đây là danh thiếp của em, nếu có thời gian nhớ liên lạc với em nhé.”
Tấm danh thiếp đó chắc đã xịt mấy lớp nước hoa, từ xa mà Mặc Tô đã ngửi thấy mùi hương nhức mũi.
Vốn tưởng với tính khí ngạo mạn, Hà Niệm Sâm sẽ không nhận, ai ngờ anh tiện tay cầm lấy, đồng thời rất nể mặt mỹ nhân mà hôn lên mu bàn tay cô ta, khiến mỹ nhân cười khúc khích mãi.
Đến khi chiếc xe ra đường chính rồi, Mặc Tô mới không kìm được mà hắt xì, mùi hương trên tấm danh thiếp quá nồng, tuy thơm nhưng ngửi mãi thì mũi cũng không quen được.
“Bị dị ứng nước hoa à?” Hà Niệm Sâm hỏi.
Cô “vâng” một tiếng cho qua, ai ngờ anh lại mở cửa sổ, ném luôn tấm danh thiếp ra ngoài.
Tấm danh thiếp nhỏ bé nhanh chóng bị gió thổi bay mất hút.
“Này...” Mặc Tô thở dài: “Người ta còn đợi điện thoại của anh đó! Sao lại ném danh thiếp đi?”
“Mùi hương quá nồng, ô nhiễm không khí.”
“Thế sao ban nãy anh còn nhận danh thiếp của người ta?”
“Đó là lịch sự.”
Xì! Anh cũng biết thế nào là lịch sự à? Mặc Tô thầm khinh thường anh, cô không quên lần đầu gặp nhau, người đàn ông ngạo mạn kia đã đối xử với cô thế nào. Nếu anh hiểu lịch sự là gì thì loài heo trên toàn thế giới này cũng sẽ biết kính lễ với chủ nhân rồi.
Có lẽ do sự bất mãn trên gương mặt cô quá lộ liễu nên Niệm Sâm nhướn mày: “Không tin à?”
“Không phải không tin, mà vốn là đã không tin.” Cô nói, “Thế ban nãy hôn tay người ta thì sao? Cũng là phép lịch sự à?”
Anh trả lời một câu rất kinh điển của đàn ông: “Bất kỳ người đàn ông thông minh nào cũng sẽ không từ chối những cô gái chủ động dâng hiến, đặc biệt là mỹ nữ.”
Cô nghĩ, Viên Mộ Tây có phải cũng như vậy? Anh ta xưa nay không phải kẻ ngốc, anh ta có thể vì tạo dựng sự nghiệp mà bỏ quên những người xung quanh, dù là với cô, người mà anh ta luôn có tình cảm, thì anh ta cũng có thể khống chế được dục vọng của mình. Thế Vu Nhược Cẩn thì sao? Thực ra là anh ta vốn chưa từng từ chối. Thái độ lúc gần lúc xa đó sẽ chỉ khiến người ta không bỏ đi được, cuối cùng mọi việc vỡ lở, cũng chỉ có thể đổ lỗi cho người khác.
Không hiểu sao lại nghĩ về Viên Mộ Tây, Mặc Tô cảm thấy mình đúng là kém cỏi, đã ra nông nỗi này rồi còn mãi nhớ nhung cái gã đàn ông không đáng để mình yêu.
Nghĩ thế, tâm trạng bỗng sa sút.
Mãi lâu sau mà cô cũng không nói gì. Hà Niệm Sâm cũng im lặng, trong xe sự tĩnh lặng kéo dài, đến khi Mặc Tô nhìn ra ngoài cửa sổ mới phát hiện ra xe đang trên đường chạy ra ngoại ô.
Nếu là trước kia chắc cô đã thấy bất an, nhưng lúc này thì cô thật lòng không muốn về nhà sớm. Mỗi lần một mình đối diện với căn nhà trống trải và con chó kia, sẽ cảm thấy cô đơn vô cùng.
Cô đã quen với cuộc sống hai người, nay lại trở về với cuộc sống độc thân, thực sự là rất khó thích nghi, đặc biệt là khi xem nam nữ chính trong phim truyền hình luôn ra vào có đôi, càng thấy một mình cô đơn quạnh quẽ.
Cô nhìn Niệm Sâm lái xe thẳng tới bờ biển, dừng lại, rồi cuối cùng mới hỏi: “Xuống xe đi dạo nhé.”
Nói xong liền tự mở cửa, xuống xe.
Mặc Tô mở cửa, đang định xuống xe thì thấy một đốm sáng lóe lên, đó là sợi dây chuyền kim dương đang lặng lẽ nằm trên cổ cô. Không hiểu vì sao, nhìn bóng dáng cao lớn càng lúc càng xa dần của Hà Niệm Sâm, cô bỗng thấy người đàn ông này trông có vẻ không hào nhoáng như bên ngoài, thậm chí còn có phần... cô độc.
Hà Niệm Sâm hình như rất quen thuộc với nơi này, nhanh chóng tìm thấy một tảng đá cực lớn, cao bằng nửa người anh, anh thuần thục ngồi lên trên, cởi áo vest khoác ngoài ra, mặc một chiếc sơ mi trắng, gió biển thổi tung mái tóc anh, trông chỉ như một chàng thiếu niên chứ không phải một người đàn ông đẳng cấp tổng giám đốc.
Lúc Mặc Tô đến cạnh anh, anh đang lấy ra một điếu thuốc, châm hút. Ánh lửa lập lòe trên ngón tay thon dài, mỹ nam phóng khoáng ấy ngay cả động tác hút thuốc cũng nho nhã, cao quý.
Nhưng Mặc Tô cảm thấy anh chưa đủ lịch thiệp, nếu là người đàn ông khác thì sẽ hỏi ý phụ nữ, xem có để tâm người ta hút thuốc không. Nên cô luôn cảm thấy người đàn ông này quá cao ngạo, còn có một chút ích kỷ mà người khác không ghét bỏ nổi.