Yêu Nữ Giang Hồ

Chương 10: Chương 10




2 tháng sau, mọi người trong giang hồ xôn xao bàn tán rằng chân của thiếu chủ Âu Dương sơn trang đã lành. Ai cũng biết Âu Dương Tử Minh là nhân vật thanh niên tuấn tài. Mặc dù bị liệt từ bé song 8 tuổi đã bắt đầu tham gia vào các vụ làm ăn của Âu Dương sơn trang. Bề ngoài nho nhã tuấn tú, nếu chân không có việc gì hẳn đã lấy vợ. Không ngờ lần này hắn lại có thể khỏi.

Một tin náo loạn nữa là tứ thiếu gia của Giả Lăng sơn trang lần trước đưa lễ vật hướng Hàn Băng biểu tiểu thư cầu hôn nay lại hủy hôn không lí do. Hàn Băng sơn trang biểu tiểu thư trở thành trò đùa lớn nhất cho mọi người bấy giờ. Giả Lăng sơn trang qua một đợt sóng gió, thanh lí môn hộ thì Giả Lăng Vân chính thức lên làm thiếu chủ. Đây là tin mừng.

Còn một tin động trời nữa là, Vô Ưu sơn trang Vô Ưu Ngọc Linh – giang hồ đệ nhị mĩ nhân, chuyến đi cầu y cùng Âu Dương Tử Minh hai người lưỡng tình tương duyệt, hai đại sơn trang sắp sửa kết thông gia. Điều này sẽ gây bất lợi lớn cho hai nhà kia. Song tin tức vẫn còn rất phong phanh. Đến tột cùng là sao họ cũng không biết.

***

Hàn Băng sơn trang.

Hàn Yên Yên vô cùng ảo não nhìn đường lên sơn trang.

Tại sao mấy sơn trang rộng lớn lại ở trên núi? Hàn Băng sơn trang đệ nhất trang chiếm cả vùng Hỏa Diễm sơn này, không những địa hình hiểm trở, mà còn rộng lớn. Mặc dù có nhiều ưu thế song nghĩ đến việc lên núi là nản.

Hàn Yên Yên nàng leo núi đã 10 năm rồi. Không, phải nói là leo từ đáy cốc lên đỉnh, rồi lại nhảy xuống. Đó là bài học cơ bản của Chiêu Như Ý sư phụ. Mặc dù lên đỉnh cốc nhưng lại chẳng được đi đâu, lập tức bị đẩy xuống. Vậy nên, nhìn mấy ngọn núi nàng thực không có thiện cảm.

- Sao vậy? – Mộ Dung Yến mỉm cười.

- Ta không muốn lên. – Yên Yên nhăn nhó. – ngươi đi tìm xe ngựa đi.

- Thật là… – Mộ Dung Yến mỉm cười. – Ta cõng nàng lên nhé!

- Thật tốt quá! – Yên Yên vui vẻ. – Yến, ngươi thật tốt.

Vì vậy, người lên sơn trang sẽ thấy cảnh tượng như thế này. Một nam tử mặc bạch y cõng một tiểu cô nương. Điều đáng nói là nhìn dung mạo 2 người liền biết thuộc dạng phi phàm. Nam tử khoảng 20, khuôn mặt âm nhu nho nhã với ánh mắt hoa đào. Mái tóc cố định bằng chiếc trâm bạch ngọc tạo nên nét quí phái riêng. Tiểu cô nương khoảng 13, 14. Mái tóc búi 2 bên rất đáng yêu. Nụ cười tươi rạng rỡ với đôi mắt híp lại. Mặc dù cõng người nhưng cước bộ nam tử trầm ổn, không có chút xíu đuối sức nào.

- Đến rồi.

Yên Yên nhảy xuống, tiến lên gõ cửa. Người ra mở là một nam tử trẻ, thấy Yên Yên và Mộ Dung Yến thì mỉm cười hỏi.

- Không biết hai vị công tử và tiểu thư tìm ai?

- Ngươi là a Lục? – Yên Yên vui vẻ hỏi

- Cô nương biết ta? – hắn ngạc nhiên. – Cô nương là…

Hắc hắc hắc, làm sao quên được. Thực ra, trong mấy năm ở sơn trang, người nàng khi dễ nhiều nhất không phải là vị tam ca Hàn Quang mà là a Lục. Hắn lớn hơn nàng 2 tuổi, nhưng thường xuyên bị nàng khi dễ. Nhớ năm đó nàng hỗn thế ma vương ở phủ, cầm trịch lũ trẻ con sơn trang phá làng phá xóm. 2 năm thôi nhưng ai cũng tránh nàng như tránh tà. Chỉ có a Lục ngoan ngoãn nghe lời nhất. Có hơn chục năm không gặp mà hắn đã khác thật. Sở dĩ nàng nhận ra bởi hắn vẫn đeo cái túi hương cũ mèn do nàng khâu hồi đó.

- Cái này, chính ta khâu tặng ngươi, không ngờ ngươi vẫn đeo.

Yên Yên chỉ tay vào cái túi bên hông hắn. A Lục giật mình ngơ ngác một hồi, mới không chắc chắn hỏi

- Ngươi là Yên Yên lão đại?

- A, a Lục thật tốt, ngươi vẫn nhớ ta. Mau mau, chúng ta vào nhà.

- Yên Yên, thật là tiểu thư? – hắn ngạc nhiên mừng rỡ. – A, mau, vào đi, chúng ta đi bái kiến chủ mẫu.

Hàn Yên Yên hí hửng đi theo sau a Lục, bất chợt nhớ tới Mộ Dung Yến đằng sau, quay lại cười.

- Đi thôi….

Lên núi là một chuyện. Muốn đến sơn trang, đi qua cổng chính còn phải vượt qua 200 bậc thang nữa. Lúc a Lục ra mở cửa là lúc hắn đang định xuống núi. Nghe nói, hắn trở thành một trong số đệ tử xuất sắc của Hàn Băng sơn trang.

A Lục tên là Thiếu Lục. Gia đình hắn ba đời làm trong sơn trang nên được ban họ Hàn. Hàn Thiếu Lục năm nay 17. Nghe nói năm nàng đi, hắn cùng đám trẻ con cùng tuổi cũng bắt đầu luyện tập. Hắn là một trong năm người ưu tú nhất đám trẻ cùng tuổi bấy giờ.

- Nghe nói tiểu thư về, chắc chắn lão gia và phu nhân sẽ vui lắm. – hắn cảm thán. – a, tiểu thư có mệt không?

- Không sao… – Yên Yên híp mí cười. – Là hắn sẽ mệt.

Bấy giờ Hàn Thiếu Lục mới để ý nam nhân mà tiểu thư đưa về. Hắn đang cõng tiểu thư, cước bộ nhẹ nhàng. Hẳn là người tập võ, lại còn là không tồi. Không được, Yên lão đại sao có thể bị kẻ khác cướp đi như thế? Nam nhân lai lịch không rõ ràng này…

- Đây là Mộ Dung Yến, hộ vệ của ta. – Yên Yên cười

- Mộ Dung công tử, cảm ơn đã chăm sóc tiểu thư. – Hàn Thiếu Lục mỉm cười

- Đó là điều đương nhiên. – hắn lạnh nhạt cười.

Loáng cái qua hơn 200 bậc cầu thang, lại qua sân trước rộng thênh thang. Mọi người thấy đích thân Hàn Thiếu Lục dẫn người đến thì xì xào bàn tán. Nhân vật như thế nào để đích thân Hàn Thiếu Lục đưa tới nhỉ.

- Lục ca ca… – giọng nói lảnh lót truyền đến

Hàn Yên Yên ngẩng lên. Một thiếu nữ khoảng 15, 16 tuổi đang chạy lại đây. Thân hình nhỏ nhắn, tác phong nhanh nhẹn như 1 tiểu tinh linh. Yên Yên híp mắt cười

- Hoa Dao…

- Ngươi là ai? Sao biết ta? – Hoa Dao nghiêng đầu hỏi

- Hì hì, ta là Yên Yên đây. – nàng cười. – Ngươi không nhớ ta nhưng ta nhớ a…

- Yên Yên? Lão đại a~~~ – Hoa Dao giật mình nhìn nàng. – Sao có thể.

- Dao nhi, đây đúng là Yên nhi. Nàng trở về. – giọng Thiếu Lục nhẹ nhàng mà bất đắc dĩ.

- Thật? – nàng nghi ngờ

- Thật. – Yên Yên gật đầu

Hoa Dao nhìn Yên Yên hồi lâu, bật cười lớn.

- Ha ha ha, ta cao hơn ngươi rồi. Còn dám chê ta là lùn đông qua. Yên lão đại, ngươi lùn hơn ta nha….

- Ngươi… – Yên Yên giả bộ tức giận. – Không cho cười trên nỗi đau người khác.

Trong khi mấy người náo ở đại sảnh, Hàn Quang – vị tam thiếu gia của Hàn Băng sơn trang đang rảnh rỗi muốn đi xuống núi chơi, thấy náo nhiệt liền muốn tham gia.

- Ai nha, ai thế này? Tiểu cô nương nhà ai đi lạc đây?

- Tam ca… – Yên Yên cười hắc hắc. – nhớ ta không?

Nụ cười trên mặt Hàn Quang cứng đờ. Giọng điệu này… 10 năm rồi hắn cũng không thể quên. Thế nào là tổ hợp giữa ác ma và thiên sứ, giữa nũng nịu và đe dọa? Chính là nàng, tiểu ác ma bám lấy cuộc đời hắn, khiến tuổi thơ hắn sống 2 năm trong địa ngục.

- Ngươi là Yên Yên? Không xong, tiểu muội muội, ta chợt nhớ có việc cần đi gấp. Tam ca muội hứa sẽ đem quà về.

Mặc dù nói vậy, hướng hắn chạy đi lại là khu hậu viện. Mọi người phì cười. Hẳn là phải đi báo cho trang chủ đại nhân rồi.

Yên Yên vào đại sảnh. Tất cả cảnh vật đi qua đều quen thuộc đến vậy. Không ngờ nàng rời đi cũng đã 10 năm rồi.

- Yên nhi…

Phía ngoài cửa là 1 nữ nhân hơn 30. Dịu dàng như nước, nhu tình, xúc động. Yên Yên mỉm cười, chạy tới.

- Nương, con đã về…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.