Yêu Nữ Giang Hồ

Chương 9: Chương 9




Một lần đợi, là đợi mất 3 ngày.

Khi đó, Mộ Dung Yến cùng huynh muội Âu Dương gia xuống núi, ở trọ một trấn gần đấy. Âu Dương Tử Diệp có vẻ không kiên nhẫn. Mấy lần định kéo người bỏ đi, nhưng Âu Dương Tử Minh vẫn ở lại. Vô Ưu Ngọc Linh tuy tức giận trong lòng vẫn không dám nói gì. Với nàng, nhiệm vụ gia tộc quan trọng hơn. Có tức cũng không dám biểu lộ ra, vẫn phải hiền dịu nhẫn nhịn.

Không biết nàng ta chết ở đâu rồi.

Vừa nghĩ ngợi một lúc thì thấy thân ảnh nho nhỏ ở đằng xa đang ôm cái gì đó, cả người một thân xiêm y đỏ rực. Mộ Dung Yến thở phào, lại để ý kĩ đến cái dáng nhỏ bé ấy.

Không ổn.

Hắn lao ra, vừa kịp đỡ lấy nàng. Người Hàn Yên Yên đầy máu. Mấy người Âu Dương cũng ngạc nhiên không kém. Âu Dương Tử Minh bỗng cảm thấy tim như nhói lên. Thân ảnh nho nhỏ với nụ cười tươi rực rỡ, đôi mắt to tròn lúc cười tít lên hệt như con mèo nhỏ, giờ đây toàn thân huyết sắc. Hắn muốn đứng lên, lại chưa bao giờ cảm thấy hận đôi chân mình đến vậy.

Hàn Yên Yên an ổn nằm trong lòng Mộ Dung Yến, trong tay ôm chặt vật nhỏ tròn tròn đỏ đỏ, không rõ thứ gì. Mộ Dung Yến một đường đưa nàng lên phòng, bất chấp sự ngạc nhiên của mọi người.

Lại qua một ngày.

Sáng hôm sau, Hàn Yên Yên tỉnh dậy, xác định mình thực sự bình thường thì cười toe.

Nàng thành công rồi.

- Tỉnh?

- A… – Yên Yên vui vẻ. – Ngươi coi ta hoàn toàn bình thường. Lại nói, tốc độ của nó thật nhanh. A, chết, tiểu bảo bảo của ta?

- Nó? – Mộ Dung Yến chỉ cái “đống” tròn tròn đỏ đỏ ở trong góc chăn của nàng. – ta không có cách đem nó ra.

- Tốt rồi tốt rồi. – Yên Yên bế con vật đỏ đỏ đó lên. – A Li, ngươi còn ngủ a.

Chỉ thấy vật nhỏ khẽ động, rên lên một tiếng bất mãn rồi dụi dụi vào người Yên Yên. Hàn Yên Yên cười híp mắt. Trong lòng không khỏi ngọt ngào.

- Đây là thánh hồ trong truyền thuyết? – Mộ Dung Yến ngạc nhiên

- Ngươi thật có mắt nhìn. – nàng thỏa mãn gật đầu. – Các trưởng lão cho ta thời hạn 5 ngày, ta chỉ dùng có 3 ngày. Ngươi thấy ta có giỏi không?

- Giỏi. – Hắn cười. – nhưng lần sau chú ý bảo vệ mình trước đã. Nhìn nàng bị thương, ta không đành lòng.

- Được. – Yên Yên gật đầu. – Cũng tại nó hết.

Sự việc trong ba ngày qua của nàng có thể tóm tắt như sau. Sau khi phá được trận pháp, xông lên Vân Sơn, các trưởng lão đã ở sẵn để đợi. Bốn vị trưởng lão đại diện cho bốn thánh lực thanh long, bạch hổ, chu tước, huyền vũ. Thanh long thánh giả tên Mạnh Chương, thuộc hệ mộc. Lão là người thận trọng, có nụ cười rất hiền. Bạch hổ thánh giả tên Giám Binh, hệ kim, là người tính cách cứng rắn có hơi cổ hủ, nhưng nhìn chung khá dễ sống. Chu tước thánh giả Lãng Quang, hệ hỏa, là một lão bà nhìn cũng biết đã từng một thời họa thủy nhường nào. Tính tình lại lãnh ngạo, cũng không thèm nhìn nàng lấy một cái. Huyền vũ thánh giả Chấp Minh, hệ nước, tính tình ôn hòa, thoạt nhìn mới chỉ hơn 20.

Họ nói rằng, đã đợi nàng từ lâu rồi.

Thiên Tàm cung chủ chính là thánh thú thứ năm ít được biết trong truyền thuyết Hoàng Lân, thuộc tính thổ. Nhiệm vụ của Thiên Tàm cung là tìm lại ngọc Lưu Ly, thống nhất thiên hạ. Trải qua ngàn năm, ngọc Lưu Ly vẫn chưa thấy tăm hơi. Cho đến nay vẫn chỉ thấy hai mảnh. Nếu để mảnh ngọc rơi vào tay kẻ có dã tâm, rất khó lòng mà chống đỡ. Ngọc Lưu Ly không chỉ giúp người có nó trở nên mạnh hơn người thường, có thể tu tiên đắc đạo, trường sinh bất lão, có được cả viên ngọc thì có thể thực hiện được mọi ước vọng, điên đảo chúng sinh. Mà kẻ có dã tâm nhất định sẽ đi vào ma đạo, khiến đất trời đảo lộn, sinh linh đồ thán. Vì vậy, việc tìm kiếm ngọc Lưu Ly, thu thiên hạ về một mối là nhiệm vụ chính khiến Thiên Tàm cung tồn tại. Không phải ai cũng biết bí mật này, cũng không phải ai cũng biết hình dáng của mảnh ngọc như thế nào. Nhưng phàm là người được chọn của Thiên Tàm cung, đương nhiên có thể cảm nhận linh khí của nó.

Sau khi nghe giới thiệu xong, nhiệm vụ của nàng là bắt thánh hồ. Thánh hồ trong Vân Sơn tính đến nay không phải đời cung chủ nào cũng thuần phục được. Tính tình vật nhỏ này rất không dễ chịu. Thánh hồ là một con hồ li tu hành ngàn năm. Toàn thân đỏ rực cực kì đẹp đẽ. Máu thánh hồ chữa bách bệnh, nhưng răng nanh của nó lại là loại độc dược chí mạng. Thánh hồ thích sống ở những nơi lạnh lẽo. Mặc dù thoạt nhìn nó giống như thuộc tính hỏa, nhưng thánh hồ nhiều đời lại sống nơi chí âm, lạnh lẽo vô cùng. Vậy nên, khi nàng thuần phục a Li, phải mất hai ngày để truyền chân khí cho nó chống nóng.

Cho nên, thoạt nhìn nàng máu me trở về, thực chất là do mệt quá, té lăn xuống 1 đoạn dốc, ngã đúng vào lùm dâu, dập be bét dâu tây mà ra.

Nghỉ ngơi một ngày liền khỏi.

- Vậy bây giờ nàng làm gì nó? Cũng không thể bế nó xuống như vậy được. À, mấy người Âu Dương sơn trang có quan hệ gì với nàng?

- Âu Dương sơn trang? – Yên Yên nhíu mày. – là ai nhỉ?

Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa. Mộ Dung Yến đứng lên, tiến đến mở cửa. Trước mắt, Âu Dương Tử Minh được cõng đang lộ ra khuôn mặt lo lắng. Bên cạnh là hán tử cao to thô kệch được gọi Lưu thúc. Thấy Mộ Dung Yến ra mở cửa, khuôn mặt Âu Dương Tử Minh khẽ cứng đờ, rồi rất tự nhiên hỏi

- Xin lỗi đã làm phiền. Dám hỏi công tử Yên Yên cô nương đã tỉnh chưa?

- Nàng…

- Ai vậy Yến? – Yên Yên đi chân đất, bế vật nhỏ đang cọ cọ vào lòng đi ra

- Kìa, mặc áo vào. Ai cho nàng đi chân đất ra? – Mộ Dung Yến cau mày tiến đến bế Yên Yên lên. – Thất lễ Âu Dương công tử.

- A, là ngươi. – Yên Yên nhớ ra. – Ta tưởng ngươi đi cầu y, sao lại ở đây?

Thấy hình ảnh thân mật của hai người, trong lòng Âu Dương Tử Minh không khỏi có một tia gợn sóng. Nghe nàng hỏi, mới hơi tỉnh lại. Hắn được đưa vào phòng, ngồi xuống ghế. Lưu thúc bên cạnh đỡ lời.

- Chúng ta là đi tìm Trích Diễm thần y, nhưng là ngài từ chối. Công tử nhớ lời hẹn với cô nương, nếu không tìm được thì đến núi Vân Sơn. Hỏi ra mới biết cô nương lên núi mấy ngày, chúng ta liền đợi ở đây. Không ngờ hôm qua trở về, cô nương toàn thân huyết sắc. Công tử hôm qua lo lắng cũng muốn đến xem nhưng bị Mộ Dung công tử ngăn lại. Hôm nay lại đến thăm cô nương.

- Thật sao? – Yên Yên cười. – Cảm ơn, ta không sao.

Chỉ là nàng không nhớ mình hẹn hắn ở Vân Sơn bao giờ. Không phải lúc đó nàng dỗi không thèm xem bệnh sao? Nhưng thôi, nếu mĩ nam đến tận nơi nhờ vả, ai nỡ từ chối.

- Vậy chân ngươi….

- Còn phải phiền cô nương rồi. – Hắn mỉm cười.

- Nhưng chẳng phải mấy người không tin ta sao? – Yên Yên chống nạnh, khuôn mặt ra vẻ hờn dỗi. – Không được không được. Nếu ta chữa không xong, các ngươi cũng sẽ chế nhạo, còn không tha cho ta. Ta không chữa nữa.

Âu Dương Tử Minh nhìn khuôn mặt hờn dỗi đáng yêu kia, trong lòng không khỏi mỉm cười. Nha đầu kia thật đáng yêu. Thế nhưng, hắn lại giả bộ sầu não.

- Là tại hạ đường đột. Cô nương hẳn là còn nhiều việc. Với lại, chân của ta ngay đến Trích Diễm thần y cũng bó tay không chịu chữa, sao có thể trông mong vào cô nương chứ.

- Dừng dừng dừng. – Yên Yên hét lên. – Ta không thích vẻ mặt ảo não này của ngươi. Ngươi không cười, ta sẽ không chữa cho ngươi nữa.

- Thật? – hắn hoài nghi hỏi

- Phải. – nàng trịnh trọng gật đầu. – ta thích ngắm mĩ nam. Ngươi tuấn tú như vậy, lộ ra khuôn mặt sầu khổ kiến mi như vậy, ta sẽ đau lòng.

Nàng nói năng rất nghiêm túc, rất hùng hồn làm mọi người ngẩn ngơ. Sau đó, đồng thời khóe miệng co rút. Duy chỉ có Âu Dương Tử Minh thì bật cười ha hả. nụ cười sảng khoái nhất từ trước đến nay của hắn. Yên Yên thấy vậy cũng cười.

- Tốt, như vậy ta chữa cho ngươi. Nhưng ta không chữa không công.

- Được, chỉ cần nàng chữa khỏi, kể cả lấy thân báo đáp cũng được. – hắn dừng cười, nghiêm túc nói

- Một lời đã định. – Yên Yên cười khanh khách. – như vậy đi. Mai ta bắt đầu xem cho ngươi. Hôm nay ta mệt rồi.

- Nàng nghỉ đi. – hắn lộ vẻ ân cần. – ta về phòng trước. Mộ Dung công tử, cảm phiền chăm sóc Yên Yên.

- Không cần ngươi nhắc. – Mộ Dung Yến lạnh nhạt

Đoàn người đi, căn phòng chìm vào yên lặng. Thỉnh thoảng có tiếng rên ư ử của hồ li, tiếng cười cười của Hàn Yên Yên. Mộ Dung Yến yên lặng không hỏi. Nhưng là, trong lòng hắn không ngừng nổi gió.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.