Yêu Nữa Được Không

Chương 11: Chương 11




Một ngày mới bắt đầu, Duy lại bộ vòng quanh khu nhà mình. Anh không có thói quen chạy bộ lúc ở nước ngoài nhưng về Việt Nam, cảm giác nóng nực ít làm Duy có thể ngủ ngon giấc. Cộng với công việc mệt mỏi, dù không bị stress nhưng đôi khi anh chàng cũng gặp nhiều phiền muộn. Chạy bộ một hơi vài vòng rồi về nhà, Duy thấy trên cửa sổ bà Quế cũng vừa thức và đang mở cửa sổ ngắm bình minh. Anh chàng mỉm cười chào mẹ, chợt nghĩ tới chuyện tối qua, Duy nhớ chuyện tối qua. Lúc bà Quế say xỉn đã nói những lời không bình thường với anh. Tắm thật nhanh rồi lẻn vào phòng làm việc riêng của ông Đoàn. Mọi thứ vẫn rất sạch sẽ và ngăn nắp, Duy chẳng biết tìm gì ở trong này. Ngồi lên chiếc ghế của ba, ngắm nhìn xung quanh. Căn phòng làm việc chứa rất nhiều sách mà chỉ có doanh nhân lâu năm trong nghề lắm mới có thể ngốn những cuốn sách khô khan này. Duy lật mấy cuốn sổ sách ở trên bàn, chẳng có gì quan trọng. Anh lật trong ngăn kéo, cuốn sổ tay đã cũ nhưng đó là loại hiếm có. Loại sổ tay ngày trông rất lạ, anh định hỏi mẹ nhưng nghĩ gì đó, Duy lại cất nó vào mà không lật ra. Tiếng chuông đồng hồ quả lắc treo ở phía đối diện làm Duy giật mình rơi cuốn sổ tay xuống đất. Rơi ra trong đó là một tấm ảnh. Một tấm ảnh của một người phụ nữ, một người phụ nữ chụp cạnh ông Đoàn lúc còn trẻ. Cả hai ôm ấp nhau rất thân mật, Duy nhìn tấm ảnh mãi rồi lật ra phía sau. Chỉ có một dòng ngắn ngủi “Gia Đoàn, tình yêu lớn của em. Mãi yêu anh! Đà Lạt, 14/2/1982”. Duy ngạc nhiên, chẳng lẽ ba anh có người đàn bà nào khác ngoài mẹ anh. Từ nhỏ tới lớn Duy luôn sống trong một gia đình hạnh phúc kia mà. Càng ngày anh càng phát hiện ra còn rất nhiều uẩn khúc của gia đình sau cái chết của ông Gia Đoàn. Duy lẻn cất tấm ảnh vào túi rồi bước ra ngoài…

Lái xe đi làm, Duy không ngừng nghĩ về chuyện đó. Thật ra thì chuyện một đại gia có thêm nhiều mối tư tình. Duy ngồi suy nghĩ cả buổi trời, tiếng gõ cửa làm anh giật mình :

- Vào đi !

- Đoàn Duy … à không … Chủ tịch, chúc mừng con !

- À, chú Vĩnh. Chuyện gì thế ạ ?

- Kế hoạch xoay trở của con cực hiệu quả. Chúng ta đã có đầu ra cho mớ hàng bị ứ động rồi. Con khá lắm !

- Con may mắn thôi mà chú.

- Phong cách làm việc của con rất giống Gia Đoàn.

- Con là con trai ông ấy mà.

Ông Vĩnh đưa bản kế hoạch rồi định rời khỏi phòng. Sẵn đang tuồng suy nghĩ, Duy gọi với lại :

- Chú Vĩnh, cho con hỏi điều này !

- Sao vậy ?

- Chúng làm việc với ba con đã lâu chưa ?

- Từ lúc Lý Đoàn chỉ là chiếc xe chở thực phẩm đóng hộp dọc từ Bắc vào Nam.

- Ba cháu đã từng làm việc ở Đà Lạt không ?

- Sao cháu lại hỏi vậy ?

Duy nhanh trí :

- À không … Con muốn phát triển thêm chi nhánh ở Đà Lạt. Con muốn hỏi để xem đã từng làm ở đó chưa vì con nghĩ chú đã làm việc với ba con lâu rồi.

- Không. Chú chưa phải là người lâu nhất đâu con trai !

- Chứ là ai ạ ?

- Người này con biết mà.

- Trần Kiên ư ?

Ông Vĩnh gật đầu. Mặt ông đăm chiêu :

- Trần Kiên giúp đỡ ba con rất nhiều. Nhiệt tình đến nỗi người ta vẫn tự hỏi tại sao ông ta theo Gia Đoàn đã gần 40 năm mà giờ vẫn chỉ an phận ở kẻ dưới quyền.

- Vậy là Trần Kiên cũng có thời gian cùng ba còn ở Đà Lạt hả chú ?

- Gần như là vậy. Thôi có gì con hỏi ông ta đi nhé !

Duy lại che miệng ngồi suy nghĩ kiểu thám tử. Anh càng ngày càng cảm thấy phải đề phòng Trần Kiên mọi nơi mọi lúc. Nhìn sang phía phòng đối diện, hôm nay Trần Kiên vắng mặt không lý do. Duy cũng không quan tâm. Cố hoàn tất xấp hồ sơ, chợt, anh chàng nhận được một dòng tin nhắn. Duy thở dài rồi bỏ dở công việc, lái xe ra sân bay Tân Sơn Nhất. Phương Thy quay lại nở một nụ cười héo hon cho Duy :

Cuối cùng thì anh cũng đến !

Mặt Duy lạnh như băng, anh hỏi :

- Chừng nào em bay ?

- Không lâu nữa đâu. Em muốn tạm biệt anh.

- Em đã là người có gia đình. Không nên đâu. À … Tuấn Phi đâu ?

- Anh ấy đã đi mua sắm vài thứ...

- Chúc em hạnh phúc.

- Anh Duy, có chuyện này em muốn anh biết …

Không thể biểu lộ cảm xúc của mình lúc này. Duy đành nén xuống và lùi lại. Phương Thy hơi buồn nhưng cô chỉ vui vẻ giao cho Duy cái hộp khá to. Cô nói :

- Có thể những vật trong đây sẽ một phần nào làm em hiểu, em không phản bội anh để kết hôn với anh Phi.

- Thy à, em không cần phải giải thích.

- Có chứ. Em không thể yên lòng ra đi mà không để anh hiểu mọi chuyện.

Nói rồi Phương Thy nhắm mắt lại, ôm hôn Duy thật nhanh rồi kéo hành lý mà bỏ chạy. Duy cũng chẳng có lý do gì để đuổi theo. Anh thở dài ôm chiếc hộp ra xe, anh cảm thấy không vui nhưng đau khổ thì có lẽ là không phải. Bởi, trước khi về Việt Nam và nhận được thiệp hồng báo tin vui của Phương Thy, ít ra, Duy đã chấp nhận thực tế. Có một chút bồi hồi cho hoài niệm xưa, anh mở nhạc thật to và lái xe chạy… chạy … và chạy.

Duy dừng chân tại một quán bar. Anh chắc chắn là một quán bar khác với quán bar đã từng sock với cảnh Tuệ Lâm cởi áo quậy tới bến. Anh uống một vài ly rượu nhẹ, để dễ dàng chấp nhận cơn buồn ngủ. Hơn 3 tiếng đồng hồ sau, lưng đã bắt đầu mỏi, Duy đứng dậy và bỏ về. Anh quay lưng tính tiền thì lại trông thấy Tuệ Lâm, cô nàng hôm nay rất lạ, không ồn ào và gây chú ý. Chỉ ngồi một mình ở góc khuất với ly bia lớn. Duy quay lại hỏi cậu bồi bàn :

- Này, cô ta đã vào đây bao lâu rồi ?

- Sau anh vài phút.

- Lâu thế rồi cơ à ? Cô ta uống nhiều không ?

- 8 ly bia rồi. Hơn chục lần vào toilet. Khước từ cũng hàng tá đàn ông.

- Sao mà chú ý nhiều thế hả ?

- Anh à, em là con trai mà. Mê nhìn gái đẹp đâu phải là cái tội.

- Cậu cho là cô ta đẹp hả ?

- Em thấy anh chú ý cô ấy còn nhiều hơn cả em.

Duy đứng dậy và tiến lại bàn của Tuệ Lâm, Duy hỏi :

- Này, sao cô lại ngồi ở đây ?

Ngước lên nhìn, thấy Lâm không có vẻ gì là muốn nói chuyện với Duy. Nhưng có lẽ là cô đang gặp chuyện buồn, Duy hỏi :

- Bị đuổi việc rồi hả?

- Nhìn tôi giống bị đuổi việc lắm hả?

- Không… Thảm hơn cả thế.

Duy nắm lấy tay Tuệ Lâm và nói :

- Về thôi. Tôi đã thanh toán tiền cho cô rồi.

- Ai cần anh ra vẻ ga lăng?

- Tôi không ga lăng. Nhưng ở đây không ai thích nhìn cô cởi áo.

- Tôi rẻ mạc vậy sao ?

Duy hơi ngạc nhiên khi trông thấy mắt Tuệ Lâm ươn ướt. Anh tặc lưỡi nắm kéo Tuệ Lâm rời khỏi quán bar. Lái xe chở cô nàng đi, Tuệ Lâm đột nhiên quay sang ôm hôn Đoàn Duy đắm đuối. Nếu anh chàng phanh không kịp thì cả hai đã đi chầu trời, Duy không phản kháng. Nhưng Tuệ Lâm đã dừng lại, nhìn Duy say đắm rồi hỏi :

- Tôi có đẹp không ?

- Cô say rồi.

- Tôi hỏi anh tôi đẹp hay là tôi xấu ?

- Ừ… thì đẹp.

- Anh nói dối. Anh đã không nhìn vào mắt tôi để trả lời.

- Cô điên hả ? Sao cô phải bắt người khác làm theo lời nói mình muốn. Tôi đã nghe một số người nói cô đẹp.

Tự nhiên Tuệ Lâm khóc nức nở, không hiểu vì lí do gì. Duy hỏi :

- Này, có chuyện gì thế ?

- Không có gì. Cảm ơn vì anh đã nói thật.

- Nói cái gì ?

- Anh là người đàn ông duy nhất không ngó ngàng đến tôi trong quán bar này. Mặc cho hôm nay tôi có mặc bộ cánh mà tôi cho là gợi cảm nhất.

- Cô làm vậy để đi quyến rũ đàn ông hả ?

- Có được không ? Tôi thích như vậy đấy.

Trông Duy không có vẻ gì là hiểu điều mình nói. Tuệ Lâm im lặng, đưa cô đến một bờ sông hóng mát. Duy nói với Tuệ Lâm :

- Cô gặp chuyện buồn à ?

- Phải.

- Cô có muốn khóc không ?

- Không hẳn.

- Tại sao ? Vì muốn cho tôi thấy cô là Huỳnh Tuệ Lâm đáng ghét mà tôi biết à ?

- Vậy là anh ghét tôi ?

- Không. Tôi chỉ nói đáng ghét.

- Duy à …

- Hả ?

- Anh có thể làm điều này không ?

- Điều gì ?

- Cõng tôi về nhà đi.

- Hả ?

- Cõng tôi về nhà.

Duy nhìn Tuệ Lâm lại bằng ánh mắt ngẩng ngơ trông khá buồn cười. Duy nháy mắt :

- Tôi sẽ cõng cô. Với một điều kiện !

- Là gì ?

- Tôi phải biết được chuyện không vui hôm nay của cô.

Không hiểu Tuệ Lâm có từng được ai nghĩ thế không nhưng với Đoàn Duy, trông cô cực đáng yêu trong lúc đắn đo suy nghĩ. Ánh mắt sắc sảo đưa ngang đưa dọc và đôi môi mỏng mím lại làm Duy luôn muốn nhìn. Rồi cái gật đầu của Tuệ Lâm làm anh cảm thấy vui. Đi một đoạn, Tuệ Lâm hỏi :

- Tôi bắt đầu chia sẻ điều đó với anh nhé !

- Ừ. Nói đi. Là gì ?

Tuệ Lâm đặt vào tai Duy một chiếc phone, chiếc còn lại thì cô đặt vào tai mình. Duy hơi bất ngờ nhưng anh vẫn im lặng và tiếp tục đi. Bắt đầu là một giọng nói trong trẻo tràn đầy sinh khí hạnh phúc :

- Hôm nay là ngày 14/2 đầu tiên của em và anh. Anh nói gì đi ?

- Nói gì bây giờ nhỉ … ? … Nói là anh đang đi và cõng một công chúa heo trên lưng à?

- Đáng ghét. Dám gọi em là heo hả ?

- Thế không phải em nói em thích heo nhất trong cái loài động vật à ?

- Em thích heo vì con heo to con giống anh đấy.

- Vậy à?

- Ừ. Thì đã sao?

- Vậy thì …

- Thì sao? Anh nói nhanh đi.

- Vậy thì anh biết một chú heo thường dân như anh có một công chúa heo yêu thương như thế thì anh sẽ giữ công chúa heo mãi mãi bên mình. Không bao giờ để công chúa heo của anh phải buồn và phải khóc. Để ngày nào cũng là ngày Valentine của cặp đôi heo này. Valentine vui vẻ ! Công chúa heo của anh !

Duy ngạc nhiên, anh đang nghe cái gì thế này. Đây không phải một bộ phim, nhưng lời lẽ của chàng trai trong đoạn ghi âm anh vừa nghe thấy dường như còn lãng mạn và ngọt ngào hơn rất nhiều. Nụ cười của cô gái phát ra đủ làm nhiều người ghen tị. Đây là một cặp đôi hạnh phúc nếu chỉ nghe qua đoạn ghi âm nay. Cực kỳ hạnh phúc. Duy định cất lời nói thì đoạn ghi âm lại tiếp tục :

- Có trời đất làm chứng, trải qua bao nhiêu khó khăn Anh mới biết là anh yêu em rất nhiều. Anh hứa, nếu có một điều ước, anh sẽ ước thời gian quay trở lại, để anh có thể yêu em sớm hơn. Em biết không, anh cảm thấy mình là đứa hạnh phúc nhất trên đời khi có em bên cạnh. Nếu không được yêu em, sẽ không ai biết em là cô gái tuyệt vời như thế nào. Hứa với anh điều này em nhé !

- Điều gì ?

- Chấp nhận chiếc nhẫn của anh vào một ngày nào đó ở toàn nhà Empire State.

- Ôi … Anh yêu !

- Baby, hôn em nhé !

Lại một đoạn audio sực nước mùi hạnh phúc. Duy và Phương Thy trước kia cũng yêu nhau, nhưng anh làm gì nói được những lời như thế. Có phải vì thế mà Duy mất người yêu không nhỉ? Dòng suy nghĩ của anh chợt ngừng lại khi thấy gương mặt đang áp vào bờ vai mình chuyển động nhẹ nhàng. Lần này, đoạn audio phát lên lại là một đoạn như là tin vắn :

- Một vụ hỏa hoạn đáng tiếc đã xảy ra ở trường Đại học New York đã làm 1 người thiệt mạng và 5 người khác bị thương. Nguyên nhân bắt nguồn từ một điếu thuốc phát cháy tại phòng thí nghiệm, một nam sinh viên đã phải bỏ mạng lại trong biển lửa khi anh đang cố đưa con trai của một giáo sư ra ngoài. Chúng tôi sẽ tiếp tục cập nhật thông tin …

Mắt Duy bắt đầu ướt vì cảm động, nhưng đó cũng là lúc anh kịp nhận ra vai áo của anh cũng đang ướt. Dòng nước nóng hỏi chảy xuống áo anh, Duy cũng cảm thấy lòng nóng bừng. Thì ra, đằng sau một vẻ ngoài cau có, đanh đá và khó chịu là cả một câu chuyện đau thương. Duy đang cảm thấy mình là nạn nhân của một tình yêu, còn người sau lưng của anh thì sao ? Còn thảm thương hơn thế nhiều.

Duy ngừng lại, đặt Tuệ Lâm xuống. Nhìn thấy cô đang khóc, anh nhăn mặt vẻ đồng cảm. Ôm Tuệ Lâm vào lòng, Duy nhẹ nhàng :

- Em đừng khóc …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.