Một cái ôm không nói lên bất cứ điều gì nhưng nó có thể kéo lại gần lại
những cái đầu cứng luôn muốn đối chọi nhau. Cũng khá lâu kể từ sau cái
ôm đó, hai tuần lễ rồi còn gì. Cảm giác vẫn còn đọng lại trong cả người
cho lẫn người nhận. Duy không còn nghĩ Tuệ Lâm là một cô gái khó ưa, và
Tuệ Lâm cũng đã thôi nhìn Duy bằng ánh mắt muốn quăng giày vào người.
Chỉ có điều, cả Duy và Lâm đều ái ngại gặp lại nhau.
Vẫn là một
ngày như mọi ngày, Tuệ Lâm vi vu trên chiếc xe đạp điện để đi trên
M&N tiếp tục công việc. Lúc vừa đến đây đã thấy mọi người đứng tập
tụ ở trước cửa phòng Khiết Nhã. Thấy tò mò, Tuệ Lâm bước vào xem thử,
Tiến Mạnh bước ra ngoài với vẻ mặt hầm hầm. Khiết Nhã cũng với vẻ mặt
giận dữ :
- Anh làm ơn rời khỏi đây dùm tôi đi !
- Tôi đến để làm ăn thôi. Tôi muốn mua giày !
- Ok ! Vậy mời anh xuống chọn lựa, sẽ có nhân viên hướng dẫn anh nhiệt tình. Còn đây là phòng làm việc của tôi.
- Anh Mạnh …
Trông thấy Tuệ Lâm, Tiến Mạnh hơi ngạc nhiên. Rồi mặt anh lại biến sắc, Khiết Nhã vội vã bỏ vào phòng và Mạnh theo Tuệ Lâm bước xuống tầng
dưới. Tuệ Lâm hỏi :
- Anh biết giám đốc của em hả ?
- Không.
- Anh đến đây chọn giày. Anh thích loại nào ?
- Em chọn giúp anh đi !
Tiến Mạnh hơi lạ, còn Tuệ Lâm thì hơi hí hửng và chọn một kiểu giày mà
mình ưng ý đưa cho anh chàng thử. Nhưng tâm trí anh chàng kia thì có để ý đến chuyện kiểu giày đẹp hay là xấu. Tuệ Lâm nói :
- Đây là kiểu giày mới nhập từ Đức. Anh thử đi !
- Kiểu này hả ?
Trở lại với gian phòng chọn giày sau một tràn ấm ức, Mạnh cười gượng :
- Thôi em gói lại cho anh. Kiểu gì em chọn thì anh cũng thích !
- Ôi thế à, vậy thì em cũng có mắt thẩm mĩ nhỉ ?
- Ừ.
Tiến Mạnh vừa định bước vào thang máy thì Khiết Nhã cũng bước vào cùng. Thấy thế anh chàng kéo tay Tuệ Lâm vào và dí sát cô vào người :
- Em đưa anh xuống dưới nhé !
- Ơ … được ạ !
Khiết Nhã vẫn làm mặt lạnh và chú ý vào chiếc điện thoại để nhắn tin.
Thấy không ăn thua gì, Tiến Mạnh làm liều chọc tức cô người yêu. Tiến
Mạnh hỏi :
- Tuệ Lâm, có người trong thang máy. Em có ngại để anh hôn tạm biệt không ?
- Hôn hả ?
Tuệ Lâm hơi ngạc nhiên rồi mỉm cười rồi nhắm mắt để Mạnh hôn lên trán.
Xong rồi anh chàng bỏ ra ngoài không quên để lại một câu :
- Anh sẽ đón em đi ăn kem Fanny vào mỗi dịp rãnh nhé ! Không được từ chối đâu đấy !
Tuệ Lâm mỉm cười vẫy tay chào Tiến Mạnh. Cô quay vào trông thấy Khiết Nhã không được vui, Tuệ Lâm hỏi :
- Chị biết anh ấy à ?
- Không. Là bạn trai em đó hả ?
- Không phải. Chỉ là bạn thôi ạ.
Nhưng vẻ mặt Tuệ Lâm vui lộ rõ. Rồi buổi chiều, đang ra sức đo thể lực
với cái máy đi bộ. Tiến Mạnh kể lại mọi chuyện cho Đoàn Duy nghe. Tiến
Mạnh hả hê :
- Tớ nghĩ tớ có thể làm gì đó để Khiết Nhã ít nhất ngó ngàng tới tớ dù chỉ một lần. Nhưng xem ra, không được Duy ạ !
- Vậy cậu đem Huỳnh Tuệ Lâm ra làm nền cho trò đùa của cậu đó ư ?
- Không phũ phàng như vậy. Nhưng ít ra cô bé vẫn đang mường tượng tớ có ý định với cô bé. Khôi hài quá phải không hả ?
Duy không trả lời. Vẻ mặt nghiêm lên hẳn. Bỏ ra ngoài và tu chai nước ừng ực. Tiến Mạnh cũng bỏ ra theo rồi hỏi :
- Mấy giờ rồi ?
- 2h. Chi ?
- 4h là cô nàng ra khỏi công ty. Bọn tớ đi ăn kem Fanny. Thôi, để về nhà chuẩn bị. Về sau nhé !
Đoàn Duy im lặng không nói gì cả. Nhưng anh chàng cảm thấy không vui
với trò đùa của Tiến Mạnh. Rồi Duy cũng leo lên xe tức tốc ra về ngay
sau đó. Rồi cả buổi chiều, không làm gì hết. Chỉ để bí mật đậu xe ở bên
kia đường nhìn vào quán kem, nơi một chàng trai chỉ ngồi im nghe cô gái
huyên thuyên mọi chuyện. Vẻ mặt cô gái thì tràn ngập niềm vui trong khi
chàng trai đó chỉ im lặng ngồi nghe, thỉnh thoảng cười nhạt đáp lại cái
miệng chúm chím nhiệt thành kia. Đó là Mạnh và Lâm. Hai ly kem đã cạn từ lâu mà cả hai vẫn ngồi đó hàng giờ. Và một người ngồi theo dõi trên xe
hơi cũng vẫn im lặng ngồi đó. Đến lúc chiếc Ducati màu đỏ vụt đi trong
đêm thì chiếc xe này mới bắt đầu chuyển bánh. Duy thấy mình muốn làm một điều gì đó, nhưng anh không biết là cản trở Tiến Mạnh làm như vậy hay
là nói cho Tuệ Lâm biết sự thật rằng đó chỉ là một trò đùa của Tiến
Mạnh. Đấu tranh tư tưởng, Duy không hiểu tại sao mình lại lo lắng cái
chuyện chẳng liên quan gì đến anh. Nhưng không suy nghĩ thì Duy lại cảm
thấy khó chịu làm sao ấy…
Im lặng. Để cho qua chuyện có lẽ sẽ tốt
hơn. Nhiều khi cố muốn làm chuyện tốt thì đâm ra lại là thằng dở hơi.
Nghĩ thế, Duy quay xe, lái một mạch về nhà rồi đi ngủ.
Nhưng những
chuyện sau đó lại càng làm Duy cảm thấy bực tức. Tiến Mạnh ngày càng đùa giỡn một cách quá trớn trong khi Tuệ Lâm thì vẫn ngất ngây với những
lời nói ngọt như mía lùi. Vẫn cố tình không để tâm tới nhưng thực chất
Duy rất giận cậu bạn. Hôm nay cả hai cùng nhau đi uống bia ôm, cả Tiến
Mạnh và Đoàn Duy đều không thuộc tuýp đàn ông thích nơi này nhưng theo
lời Tiến Mạnh là lâu lâu đổi gió. Hai anh chàng đẹp trai bên cạnh cả
chục cô tiếp viên ăn mặc thiếu vải. Tiến Mạnh hỏi :
- Hôm nay vui ! Cậu biết không ? Khiết Nhã đã dần lộ rõ sự khó chịu.
- Cậu làm gì ?
- Tớ đem hoa tới tặng Tuệ Lâm.
- Tặng hoa ? Tại sao lại tặng ? Có dịp lễ gì đâu.
- Đừng cứng nhắc như người Đức. Cậu chỉ là người Việt Nam sống lâu năm
bên đó thôi. Tặng hoa thể hiện sự lãng mạn đàn ông dành cho phụ nữ mà
mình đang theo đuổi.
- Vậy cậu đang theo đuổi Tuệ Lâm à ?
- Gần như thế.
- Tại sao lại là gần như thế ?
Duy hét to làm Tiến Mạnh giật mình đổ cả ly bia lớn vào người. Tiến Mạnh nhăn mặt :
- Cậu say rồi hả ? Sao mà hét to vậy ? Đã bao giờ cậu đá động tới chuyện tình cảm của tớ đâu.
- Cậu làm như thế chỉ để Khiết Nhã chú ý đến cậu. Tuệ Lâm nghĩ gì khi nghe cậu nói điều này.
- Nếu cậu không ghi âm lại thì chả có ai biết ngoài tớ và cậu. Sao vậy ? Yêu rồi hả ? Chơi cái trò yêu đơn phương hả Đoàn Duy ?
Duy im
lặng. Đứng dậy uống hết ly bia rồi quăng vào tường làm cái ly vỡ vụn.
Duy bỏ về. Tiến Mạnh đuổi theo kéo Duy lại và hỏi :
- Sao vậy ? Cậu giận tớ à ?
- Không.
- Duy à, chúng ta biết nhau không phải mới hôm qua. Đập đồ là cái khiếu của cậu khi giận mà.
- Ừ. Tớ đang giận đấy.
- Cái quái gì thế ? Cậu yêu Huỳnh Tuệ Lâm ư ?
- Không cần phải yêu mới có thể bất mãn như vậy. Cậu không hiểu nguyên
nhân vì sao Khiết Nhã chia tay cậu thì cậu hãy cố đi tìm hiểu bằng cách
thực tế nhất là hỏi chính cô ấy. Còn dùng cách này thì không ổn đâu. Nếu vì lí do đơn giản là không còn yêu nữa chia tay thì không sao. Còn nếu
vì lí do nào đó mà Khiết Nhã có nỗi khổ tâm riêng thì có thể cậu sẽ mất
người cậu yêu trong cơn hối tiếc cả đời đấy. Chúng ta không phải mới
biết nhau hôm qua. Điều đó đúng. Và tớ cũng biết chính xác cậu yêu Khiết Nhã đến mức nào. Đừng làm thế với Huỳnh Tuệ Lâm. Nếu còn xem tớ là bạn. Tránh xa cô ấy ra !
Tiến Mạnh im lặng nhìn theo. Không biết anh
chàng nghĩ gì nữa. Khiết Nhã lái chiếc mini Cooper màu trắng đến bệnh
viện mắt. Trông mặt cô hơi buồn khi bác sĩ kiểm tra giác mạc cho mình.
Khiết Nhã hỏi :
- Bác sĩ à, tôi có thể không cần phẫu thuật vẫn có thể cứu lại đôi mắt không ?
- Khối u đã lớn rồi. Nếu nó đè lên dây thần kinh lâu quá, có ngày tai
họa sẽ diễn ra. Dù ca phẫu thuật chỉ mang đúng 50% cơ hội cứu lấy đôi
mắt, còn hơn là cô ngồi im chờ bị lấy đi ánh sáng vĩnh viễn. Cô Nhã !
Tôi cũng chỉ có 50% cơ hội thành công bởi tôi cũng chỉ hơn 7 năm làm
việc này. Nhưng mà … Tôi sẵn sàng chăm sóc cô đến suốt đời nếu như tôi
thất bại.
Khiết Nhã ngạc nhiên, đúng là anh chàng bác sĩ này đã
theo dõi bệnh của Khiết Nhã hơn hai năm qua. Nhưng lần đầu tiên cô mới
để ý kỹ gương mặt của anh chàng, rất chân thành và hiền hậu. Khiết Nhã
vội rút tay lại khi bàn tay kia đặt lên, cô đứng dậy và vội vàng bỏ về :
- Xin lỗi. Tôi có việc gấp !
Khiết Nhã buồn bã bỏ đi. Cô biết thời gian nhìn thấy Tiến Mạnh và cuộc
sống xung quanh sắp khép lại. Cô biết rằng tình yêu dành cho Tiến Mạnh
vẫn còn rất mãnh liệt nhưng cũng chính vì lẽ đó mà Khiết Nhã không nở để Tiến Mạnh gắn bó với một người sắp phải bị mù vĩnh viễn như cô. Hoặc
nếu có phẫu thuật thì cũng chỉ có 50% cơ hội nhìn thấy ánh sáng. Cô trở
về công ty và ngồi nhốt mình với công việc. Lặng lẽ nhìn hoàng hôn buông xuống, Khiết Nhã cũng vội vã sửa soạn ra về. Bởi cô không muốn có bất
cứ tai nạn nào xảy ra với mình vào đêm tối. Cả bóng tối của cô lẫn bóng
tối của cuộc sống. Vừa bước xuống cửa công ty thì thấy Tuệ Lâm đang được Tiến Mạnh đội nón bảo hiểm vào một cách âu yếm. Tiến Mạnh hả hê khi
thấy gương mặt không vui của Khiết Nhã. Tuệ Lâm trông thấy vẫy tay chào :
- Chào chị em về nhé !
- Ừ. Chào em !
- Đây là anh Mạnh. Bạn của em.
- Chào !
Mạnh đáp nhanh gọn. Tuệ Lâm cũng cảm thấy có gì đó là lạ khi ánh mắt
hai người này nhìn nhau. Khiết Nhã đột nhiên thấy đầu óc quay cuồng, mặt đất bỗng tối đen làm cô bị choáng. Cô lùi lại vài bước, Tuệ Lâm hỏi :
- Chị Nhã, chị không sao chứ ?
- Không. Không có gì. Chị hơi choáng. Chắc tại vì công việc nhiều quá.
- Từ lúc vào làm tới nay em thấy chị đã choáng nhiều lần rồi đấy. Chị đã đi khám bác sĩ chưa ?
- Chị đi rồi. Thôi chị đi trước. Chúc hai người đi vui vẻ.
Khiết Nhã sải bước rất nhanh. Cố không để Tiến Mạnh phát hiện ra mọi
chuyện, cô rất lo bởi ánh mắt của Tiến Mạnh thông thái hơn vẻ ngoài của
anh rất nhiều. Trên đường về, Tiến Mạnh gạ hỏi :
- Sức khỏe giám đốc của em trông không được tốt.
- Chị ấy hay bị choáng. Lần nào cũng phải sử dụng thuốc.
- Thật vậy à ?
- Phải. À mà sao anh lại thắc mắc thế ?
- Em là người mới. Biết quan tâm cấp trên vậy là tốt. Có cơ hội thăng quan tiến chức đấy.
- Thôi em đói rồi, chúng ta đừng nói chuyện ấy nữa. Đi ăn lẩu kem anh nhé ! Lâu rồi em chưa ăn.
- Ok !
Nói thế chứ lòng Tiến Mạnh cứ hướng đau đáu về đồng hồ. Anh mong sao
trời thật tối để lái xe đến tìm Khiết Nhã. Vừa đưa Tuệ Lâm về nhà thì
anh chàng đã rú ga chạy đến kiểm tra xem. Tiến Mạnh đã dừng lại và không bấm chuông khi có một chiếc xe hơi đậu trước nhà Khiết Nhã. Nhưng anh
vẫn kiên nhẫn chờ đợi để xem người đó là ai. Trời lại đổ mưa. Mặc cho
mưa gió, Mạnh vẫn ở bên ngoài và chờ đợi để thấy được người trên xe. Nào ngờ, trước mặt anh, một đôi người đi cùng nhau dưới cái ô che mưa.
Khiết Nhã ngạc nhiên dừng lại trước mặt Tiến Mạnh, anh chàng bác sĩ hỏi :
- Anh là ai ? Sao lại dựng xe trước cửa nhà Khiết Nhã vậy ?
- Còn anh là ai ?
- Tôi là bạn của Khiết Nhã.
- Bạn thôi thì cớ gì đến giờ này cũng chưa trả tự do cho người ta hả ?
- Anh ăn nói gì kỳ vậy ? Chúng tôi là bạn. Tại sao tôi không có quyền ….
Tiếng nói của anh chàng bác sĩ bị chặn đứng bởi một cú đấm trời giáng
vào thẳng mặt của Tiến Mạnh. Anh chàng bác sĩ ngã xuống làn mưa ướt
sũng. Khiết Nhã hốt hoảng đỡ anh chàng kia :
- Khải An, anh không sao chứ ?
- Không. Không …
Tiến Mạnh bước xuống xe và xách áo bác sĩ Khải An rồi dữ dằn :
- Tránh xa bạn gái tôi ra ! Nghe rõ chưa ?
- Cái gì ? Bạn gái … Khiết Nhã …
- Trang Khiết Nhã là bạn gái của tôi. Tôi yêu cầu anh tránh xa cô ấy ra. Nếu anh …
Đến lượt lời nói của Tiến Mạnh ngắt quãng bởi cái tát Khiết Nhã dành cho anh. Mạnh liếc nhìn Khiết Nhã, cô nàng ấm ức :
- Anh mới là người nên tránh xa tôi ra đấy. Anh cư xử như những tên đầu gấu. Chúng ta chia tay rồi ! Anh nghe rõ không ? Chúng ta không còn là
gì cả. Anh ấm ức vì lúc trước tôi chưa nói. Ok ! Bây giờ thì tôi sẽ nói. Tôi nói giữa chúng ta không còn bất cứ mối quan hệ nào nữa. Dù chỉ là
bạn bè ! Anh làm ơn nghe rõ và đừng đá động gì đến cuộc sống của tôi
nữa. Xin anh !
Tiến Mạnh chết lặng với lời nói đó. Anh biết mình đã cư xử không đúng. Nhưng không ngờ Khiết Nhã lại giận đến như vậy. Nhưng sự việc đã không thể quay lại, Tiến Mạnh đứng dậy nhìn Khiết Nhã, cô
lặp lại thêm một lần nữa :
- Chia tay đi ! Tôi quá mệt mỏi rồi.
- Ok ! Thích thì chiều. Nhớ ! Lời nói ra không rút lại được. Tôn trọng em ! Mãi mãi không phiền đến cuộc sống của em nữa.
Không thèm đội mũ bảo hiểm. Tiến Mạnh lái xe bỏ về. Khiết Nhã đã khóc
nức nở, rồi cô cũng ngất đi. Cơn mưa đêm ấy to lắm. Như khóc cho một
cuộc tình ** le và đầy trắc trở. Nước mưa hòa lẫn nước mắt. Khiết Nhã
khóc. Tiến Mạnh cũng khóc.
Những tiếng khóc ấy nào có ai thấu. Vì nó quá nhạt nhòa so với con mưa to ngoài kia …