Chuyện có vẻ như đã trở nên căng thẳng. Khiết Nhã tỉnh lại thì thấy cô đang
nằm trong bệnh viện, bác sĩ Khải An vẫn đang ở bên cạnh cô. Trông thấy
Khiết Nhã tỉnh lại, anh chàng mừng như sắp mếu :
- Cô đã tỉnh lại rồi. Mừng quá !
- Tôi nằm bao lâu rồi ?
- Gần một ngày rồi. Hôm qua cô lại trở sốt, tôi phải đưa cô vào bệnh viện ngay khi cô ngất đi.
- Cảm ơn anh.
Khiết Nhã thở dài nằm trằn trọc. Khải An ngập ngừng :
- Anh ấy là gì của cô vậy ? Anh chàng thô lỗ tối đêm qua …
- Người mà tôi cố muốn quên.
- Vì căn bệnh của cô sao ?
- Phải.
Tuệ Lâm thấy biểu hiện lạ ở Tiến Mạnh, anh có vẻ rất nhiệt tình nhưng
cũng rất giả tạo với cô. Đồng ý là hai người đi chung suốt cả tháng qua
nhưng hình như mối quan hệ được Mạnh nhìn nhận vẫn chưa đi xa hơn mức
tình bạn cho lắm. Cùng nhau đi mua sắm, thấy anh chàng trầm tư, Tuệ Lâm
hỏi :
- Sao anh không nói gì hết vậy ?
- Nói gì ?
- Anh có chơi Halloween không ?
- Ở đại học thì có. Nhưng ở Việt Nam không rầm rộ như ở nước ngoài đâu.
- Dù sao thì em cũng muốn mua bí ngô trang trí.
- Ừ. Hôm nào rãnh anh đưa em đi.
- Hôm nay chán. Mình đi đâu anh nhỉ ?
- Lại kem à ?
- Không. Không phải lúc nào em cũng ăn kem đâu.
Tuệ Lâm về nhà, nhìn Bảo Yến đang hí hửng với laptop. Trông thấy Tuệ Lâm, cô nàng gập máy lại ngay :
- Ơ … Không đi chơi với hoàng tử môtô sao?
- Hôm nay trông anh ấy không vui. Mà tớ thì cũng mệt.
- Ừ.
- Này Bảo Yến, cậu cũng có người yêu hả ?
- Sao lại hỏi thế ?
- Trông cậu đi. Suốt ngày ngoài chuyện học hành tiệc tùng thì về tới nhà là cậu ôm cái laptop. Nói ! Là ai ?
- Khùng quá đi. Thôi ! Tối nay bọn mình đi nhảy. Chịu không ?
- Phải cậu không Bảo Yến ?
- Ừ. Là tớ rủ đấy.
- OK ! Đi thì đi. Cậu dư biết vũ trường là sân chơi của tớ mà.
Hẹn là đi. Buổi tối hai cô nàng ăn mặc cực sexy và nóng bỏng cùng nhau đến vũ trường. Bảo Yến nói :
- Hôm nay có cuộc thi khiêu vũ đấy. Tìm anh nào cảm thấy ưng ý với cậu nhất để rinh giải thưởng đi.
- Giải thưởng là gì?
- Chỉ đơn thuần là một kỉ niệm chương và một số tiền đủ để cậu tiêu xài.
- Có thế thôi à ?
- Và hơn hết. Biết đâu cậu sẽ tìm được người lí tưởng ở đây.
Tuệ Lâm và Bảo Yến ngồi cùng nhau và nhìn những cặp đôi say sưa nhảy từ sôi động đến nhẹ nhàng sâu lắng. Cô vẫn chưa tìm cho mình được bạn nhảy nào ưng ý. Bảo Yến đã nhảy xong lượt thứ hai. Cô nàng hối thúc :
- Thi đi ! Nếu không bị loại đấy. Uổng phí lắm !
- Có tìm được người nhảy đâu.
- Tôi thì sao?
Tuệ Lâm quay lại và ngạc nhiên. Đoàn Duy xuất hiện sau lưng cô, lịch
lãm, quyến rũ và cử chỉ như một vũ công chuyên nghiệp. Bảo Yến cũng ngạc nhiên nhìn. Tuệ Lâm hỏi :
- Anh cũng ở đây sao ?
- Ừ.
- Anh cũng tham gia à ?
- Không hẳn.
- Anh nghĩ anh có thể giúp tôi thắng cuộc không ?
- Không thử thì làm sao mà biết.
- À, có lẽ tôi chưa cần.
- Không sao. Tôi chỉ cố giúp thôi.
Đoàn Duy vừa quay phắt đi thì Tuệ Lâm đã đứng bật dậy :
- Đợi đã …
Duy quay lại, Tuệ Lâm vừa lùi lại lấy trớn vừa nói :
- Đỡ lấy tôi ! Nhé !
Tuệ Lâm được Duy nhấc lên cao rồi nằm gọn trong vòng tay anh. Mở màn
cho vũ điệu mambo cuồng say và nồng nhiệt của hai người. Từng bước nhảy
được cả hai rất tập trung và thực hiện điêu luyện. Lần đầu tiên Tuệ Lâm
cảm nhận được ánh mắt của Duy cực kỳ lôi cuốn, tim cô đập nhanh hơn ở
mỗi cái nhìn của Duy. Nó đã thay đổi sau cái ôm ấm áp đêm hôm ấy chăng
???...
- Tớ dám cá anh chàng này đã có ý với cậu.
- Đừng đùa nữa Bảo Yến.
- Tớ không đùa. Trên tay cậu là cái gì thế kia ?
- Giải thưởng.
Tuệ Lâm nhoẻn cười khi ôm gọn trong tay cái kỷ niệm chương bằng bạc và
tiền thưởng. Cô và Duy đã chiến thắng trước hàng chục cặp đôi đêm nay.
Bảo Yến nhìn có vẻ tiếc nuối :
- Biết thế chẳng rủ cậu đi làm gì.
- Thì cũng tại cậu đấy thôi.
Duy trở về nhà, anh cảm thấy vui vì ngày hôm nay. Không hiểu vì sao anh cảm thấy bực tức mỗi khi Tiến Mạnh đến gần Tuệ Lâm nhưng lại thực sự
cảm thấy rất dễ chịu mỗi khi đi cạnh cô nàng. Duy nằm trên giường và
nghĩ ngợi điều gì đó. Anh chợt nhớ lại giọng nói của người yêu quá cố
của Tuệ Lâm trong đoạn audio :
- “… Em biết không, anh cảm thấy
mình là đứa hạnh phúc nhất trên đời khi có em bên cạnh. Nếu không được
yêu em, sẽ không ai biết em là cô gái tuyệt vời như thế nào …”
Tủm
tỉm cười một mình. Duy vô tình làm rơi cái gối, lộ ra tấm ảnh của ba anh và người phụ nữ lạ mặt hôm nọ. Duy chợt im lặng ngồi nhìn tấm ảnh đó,
anh đã điều tra gần như là mọi người thân làm ăn với ông Gia Đoàn nhưng
không ai biết đến người phụ nữ bí mật này. Chợt anh nghe tiếng lục lọi ở căn phòng phía cuối hành lang, Duy lẻn đến để xem thử. Là bà Quế, mẹ
của anh. Bà đang lục soát tung cả bàn làm việc của ông Gia Đoàn lên. Duy thấy rõ bà đang cầm trên tay cuốn sổ tay của ba anh, nơi anh phát hiện
tấm ảnh. Mặt bà Quế lộ rõ sự bối rối đan xen chút hoảng sợ. Duy bỏ về
phòng. Lòng nôn nao suy nghĩ. Chẳng lẽ người phụ nữ này có gì đó liên
quan đến gia đình của anh.
Từ hôm bị thất bại trong vụ bị trả lại hàng, Duy và Trần Kiên không còn
thân thiết chú chú cháu cháu như trước. Nhưng anh vẫn dành cho ông sự
tôn trọng bởi ông vẫn là người giúp nhiều hơn phá đối với tập đoàn Lý
Đoàn của gia đình anh. Ông Trần Kiên hỏi :
- Dạo này ít thấy con mời chú uống cà phê ?
- Mời chú !
Duy khoác tay gọi thêm 1 ly cà phê nữa.Ông Kiên hỏi :
- Sao ? Đã quen với áp lực chưa ?
- Rồi ạ.
- Con phải tập làm quen. Bởi cái chức vụ này sẽ theo con dài dài.
- Con nghĩ chỉ đến một lúc nào đó thôi ạ. Con thích cuộc sống ở Đức của con hơn. Không nhiều áp lực như ở nơi này. Có lẽ khi đó con sẽ nhờ chú
quản lí thay con chẳng hạn ?
Duy chờ vẻ mặt của Trần Kiên lộ rõ sự đắc chí nhưng ông không có chút biểu hiện nào. Chỉ im lặng. Duy hỏi :
- Sao chú không nói gì hết vậy ?
- Chú chẳng biết nói gì trước ý kiến của con.
- Tại sao ?
- Làm cha mẹ rồi thì con mới hiểu … họ là tất cả cũng chỉ vì đứa con.
Nhưng đôi khi nó lại từ chối thì … Mà thôi, chú có việc. Cảm ơn ly cà
phê của con.
Đúng là Trần Kiên cực kỳ khó hiểu. Đôi lúc lại tỏ vẻ
như muốn nuốt chửng công ty còn đôi lúc lại lộ rõ vẻ thất vọng khi thấy
Duy không dành cho Lý Đoàn một nhiệt huyết lâu dài. Làm việc với một
người khó đoán như vậy thật là không hay tí nào. Nhưng không phải vì thế mà Duy không đề phòng Trần Kiên kỹ đến tận răng.
Hôm nay mưa
nhiều, Tuệ Lâm đưa Khiết Nhã đến một tiệm kem Fanny mà cô và Tiến Mạnh
thường hay đi ăn sau cả tuần cô nghỉ ngơi vì bệnh. Khiết Nhã có vẻ trầm
tư chỉ ngồi nhìn kem tan chảy ra. Tuệ Lâm ngạc nhiên :
- Chị làm sao thế ? Kem không ngon à ?
- Không phải. Kem rất ngon.
- Sao chị không ăn ?
- Kem mang lại sự ngọt ngào, những màu sắc tươi đẹp mang lại cho ta
nhiều cảm giác tốt. Thưởng thức kem rồi, nhìn đời cái gì cũng ngọt lịm
và đầy sắc màu. Chị thấy không vui nên chị không muốn ăn kem trong lúc
này.
- Kem mang lại sự ngọt ngào … Em nghe câu này cũng từ một người nào đó. Có trong từ điển hả chị ?
- Chị không biết em nghe ai nói. Nhưng, từ khi chị biết kem là gì thì
chị đã định nghĩa về nó như vậy. Đặc biệt là kem Fanny ngọt lịm.
- Chị biết không ? Người dắt em đến quán kem này chính là anh Mạnh đấy.
Mặt Khiết Nhã biến sắc. Cô ngừng một lát rồi lại cười gượng :
- Thế hả ?
- Ủa ? Chị sao vậy ?
- Chị hơi ngạc nhiên. Trông anh chàng đó mà cũng biết đến mùi vị của kem à?
- Anh ấy ngọt ngào và lãng mạn lắm. Chỉ có điều …
- Điều gì ?
- Em và Mạnh chưa là gì của nhau hết.
Cả hai ngồi đó đến gần tối mà mưa vẫn không tạnh. Khiết Nhã đành đưa
Tuệ Lâm về bằng xe riêng. Trên đường về nhà, Tuệ Lâm mạnh miệng hỏi :
- Chị Khiết Nhã !
- Sao vậy em ?
- Chị đã từng có người yêu chưa ?
- Sao lại hỏi chị ?
- Em nghĩ chị không vui vì chuyện tình yêu. Em có thể là người để chị chia sẻ mà.
- Có những chuyện. Không phải chia sẻ cho nhau là được đâu em. Không
phải chị không muốn nói … Mà vì … Chị không thể nói em à !
Thấy mọi chuyện có vẻ bí hiểm, Tuệ Lâm không biết nói gì hơn ngoài việc im lặng. Đêm khuya, lúc Tuệ Lâm đang ngủ thì nhận được cuộc gọi của Tiến Mạnh.
Cô đi Taxi đến nơi Mạnh đang say xỉn và kéo anh lên Taxi đưa anh về nhà. Tiến Mạnh nửa mê nửa tỉnh cười tủm tỉm hôn lên tóc Tuệ Lâm :
- Chào em yêu !
- Sao mà anh uống say thế ?
- Anh không say. Nếu say thì làm sao còn nhớ số của em đúng không?
- Thôi. Em đưa anh về nhà.
- Cũng được.
Vừa về đến nhà, Tiến Mạnh đã lôi Tuệ Lâm và giường và nhẹ nhàng hôn lên môi cô. Lúc đầu Tuệ Lâm còn đứng im chịu trận, nhưng khi Mạnh vừa chạm
tới chỗ nhạy cảm, cô đã vội xô anh ra và ngập ngừng :
- Anh say rồi !
- Nếu anh nói anh yêu em… Em có đồng ý …
- Anh Mạnh, anh buông em ra đi. Anh xem em là cái gì vậy ?
- Anh không buông… Anh yêu em …
Tiến Mạnh đã không còn làm chủ được mình nhưng cánh tay anh đã giữ chặt Tuệ Lâm. Cô nàng đang giãy giụa qua những cái hôn hít cuồng nhiệt của
người tình trong mộng. Đúng lúc Tuệ Lâm hét to thì một cánh tay khác đã
lôi Tiến Mạnh ra. Tuệ Lâm ngồi bật dậy, Tiến Mạnh nằm xuống đất và đang
bị đấm túi bụi. Đó là Lý Đoàn Duy. Anh chàng đúng là xuất hiện một cách
đầy bất ngờ và đúng lúc. Vẫn chưa làm cậu bạn thân tỉnh, Duy lôi Tiến
Mạnh vào Toilet và không ngừng xịt nước :
- Duy, buông tớ ra.
- Đủ chưa ? Hả ? Đã bảo bao nhiêu lần tớ cấm cậu không được đụng tới Huỳnh Tuệ Lâm ?
- Cậu lấy cái quyền gì ? Hả ?
- Tớ không có quyền vậy cậu có quyền gì đụng tới Tuệ Lâm ? Cô ấy không đồng ý cơ mà. Cậu trở nên xấu xa khi nào vậy ?
- Muốn đánh nhau thì nói rõ đi !
- Ừ. OK !
Tuệ Lâm ngồi bật dậy định bước vào toilet thì cô bất chợt phát hiện ra
tấm ảnh bên đèn ngủ. Lâm không tin vào mắt mình, Tiến Mạnh tình tứ ôm
lấy Khiết Nhã trên một bãi biển. Là Trang Khiết Nhã. Giám đốc xinh đẹp
mĩ miều của cô và người bao lâu nay luôn bí ẩn trong chuyện tình cảm.
Thì ra họ là một đôi. Tiếng đấm đá ình ịch trong phòng tắm không làm
nước mắt Tuệ Lâm thôi rơi. Lâm bắt đầu thấy mắt ươn ướt vì những ngộ
nhận quá ngây thơ của mình. Rằng những lần ngồi phía sau lưng Tiến Mạnh
hay đối diện với anh trong quán kem Fanny ngọt ngào là khúc dạo đầu cho
một tình yêu đẹp. Đoàn Duy vừa ở phía trong bước ra, nhìn Tuệ Lâm đang
nhìn tấm ảnh. Trông thấy Đoàn Duy, Tuệ Lâm bỏ chạy. Duy đuổi theo :
- Tuệ Lâm ! Đứng lại …
- Có phải anh đã biết … họ là một đôi không ?
- Tôi …
- Lý Đoàn Duy ! Anh là đồ đáng ghét.
Tuệ Lâm bức xúc hét lớn và tát vào mặt Duy. Cũng như mọi lần, Duy lại phản kháng :
- Tại sao cứ mỗi lần cô tức giận thì người đối diện lại phải lãnh cái
tát tay của cô ? Tôi không đến thì giờ này thằng Mạnh đã làm gì cô rồi ?
- Thì thà anh đừng tới và để tôi biết mọi chuyện. Anh làm vậy tôi chỉ càng thêm ghét anh thôi.
- Được. Tôi làm cô ghét bởi vì tôi nhiệt tình cứu giúp cô không phải là một lần. Nhưng tôi cũng không quá đỗi ngốc nghếch đến nỗi thích một
người mà chẳng hiểu người đó. Cô tự hỏi lại đi, nó để cô ôm eo vi vu
trên con ngựa sắt hay những lần đi cà phê … Cô biết gì về nó ngoài cái
tên ? Cô biết gì về nó khi nó chỉ là người nghe những câu chuyện của cô. Cô quá ngây thơ. Huỳnh Tuệ Lâm à !
Thấy Tuệ Lâm đứng im nhìn Duy. Đoàn Duy nhìn cũng nhìn lại và nói :
- Tôi nói có gì sai hay sao ?
- Lý Đoàn Duy…
- Gì hả ?
- Từ đây về sau, tôi không bao giờ muốn gặp mặt anh nữa. Tôi có bị sao
thì cũng không cần anh phải quan tâm và cũng không cần anh phải giúp.
Đúng là tôi ngây thơ. Tôi rất ngây thơ… Tôi tự trách mình tại sao lại
từng nghĩ anh là người tốt. Thì ra anh cũng hèn hạ như bao gã đàn ông.
Anh tự hào về sự giúp đỡ của mình. Tôi thù ghét anh !
Lần này Tuệ
Lâm không phải là một cái tát tay nữa. Nhưng lại là một thói quen rất cũ khác, Tuệ Lâm đã quăng thẳng vào mặt Duy hai chiếc giày. Cô đã quăng
rất mạnh và trúng trực diện vào mặt anh. Cô đã bỏ chạy trong đêm tối.
Hình như vừa chạy vừa khóc. Trông thấy cảnh đó, Duy tự trách mình tại
sao lại để chuyện này xảy ra. Từ lần trước, khi chứng kiến Tuệ Lâm khắc
khổ nhắc về ký ức xưa, Duy tự hứa sẽ không bao giờ gây chuyện với cô
nữa. Nhưng chẳng có nghĩa lí gì vì lần này anh đã mắc lỗi quá nặng. Mấy
tát tay trước kia có lẽ mạnh hơn lần này nhưng cái nhìn thù ghét thì đây là lần đầu tiên Tuệ Lâm dành cho Duy. Anh chàng bối rối trong sự đấu
tranh nội tâm dữ dội. Nhưng Duy cũng có tính cách của riêng mình, không
ai có thể làm anh nhịn được khi đã chạm đến lòng tự ái của Duy.
- Mình không có lỗi !
Duy tự nói một mình trong không gian vắng lặng. Anh định quay phắt bỏ đi nhưng lại đạp phải một thứ gì đó. Duy nhìn xuống …
Một đôi giày bata màu hồng dễ thương.
Lại một đôi giày của Tuệ Lâm.
Bước một bước…
- Mình không quan tâm. Mình không có lỗi.
Bước hai bước…
Ngoái lại và nhìn..
Lùi lại… Nhặt lên… Tặc lưỡi :
- Cô ta rất yêu thích những đôi giày. Không thể vì thế mà làm ngơ được. Mang về thôi !
Là sao ta? Vì sao khi càng cố lộ rõ ra những gì thể hiện bên ngoài thì
nội tâm bên trong lại muốn thể hiện những điều trái ngược. Đôi giày thứ
hai của Tuệ Lâm nằm yên trên xe của Duy và theo anh về nhà.
Đó là
những vật dụng đầu tiên thuộc về một người khác phái trên xe hơi của
Duy. Là hai đôi giày rất xinh xắn và cá tính. Rất hợp với những mẫu
người như chủ của hai đôi giày này vậy.
Duy tủm tỉm cười liếc nhìn một cái rồi nhấn ga thật mạnh. Chiếc xe lao vụt xuyên màn đêm…