Duy lại thỉnh thoảng biến mất rồi đột ngột xuất hiện trước mặt Lâm với một
lí do nào đó. Nhưng Lâm là một cô người yêu tuyệt vời, luôn biết thông
cảm và hiểu Duy. Duy ngồi nhìn Tiến Mạnh ngoe nguẩy với xấp thiệp cưới
sang trọng trên tay, anh chàng lắc đầu :
- Phô trương quá rồi đấy !
- Đời người chỉ có một lần mà bạn.
- Chắc chỉ một chứ ?
- Xem thường tớ vừa thôi chứ. Chung thủy lắm đấy !
- Cũng phải thôi …
Duy chép miệng hớp một ngụm cà phê và tiếp tục dán mắt vào laptop khi
đang cùng mạnh ngồi trong một quán cà phê khá lãng mạn. Anh chàng tiếp
tục :
- Sở hữu một cô vợ như Khiết Nhã thì cậu chẳng lấy lí do gì để đi lăng nhăng.
- Vậy lí do gì theo cậu đàn ông sẽ không đi lăng nhăng?
- Giỏi giang, thành đạt và sở hữu một sắc đẹp quyến rũ như hoa hậu.
- Thế thì cậu nghĩ tớ sẽ chung thủy với Nhã chỉ vì cô ấy có những ưu điểm đó à?
- Cậu đừng kể ra là vì Trang Khiết Nhã sở hữu một gia tài kếch sù của ba mẹ nuôi à nha !
- Cậu thật nông cạn, Duy à !
Tiến Mạnh buông lời nghe khá nhạt tai xen lẫn chút điệu thất vọng cho
cậu bạn thân. Duy vẫn nhìn Mạnh như để chờ đợi câu trả lời. Mạnh nói :
- Đúng là tớ may mắn khi mới cưới được Nhã có thể xem là thập toàn thập mĩ như vậy. Nhưng điều quan trọng hơn tất cả mọi ưu điểm của cô ấy để
khiến tớ không phản bội hôn nhân chính là tình yêu tớ dành cho Nhã. Vì
yêu, nên sẽ không làm bất cứ thứ gì có thể làm sứt mẻ tình yêu đó. Tớ
không chỉ sợ mà còn biết quý trọng và giữ gìn, không giống như cậu.
- Tớ làm sao?
Duy nhếch miệng cười đểu, Mạnh nói :
- Cậu kể ra được nhiều ưu điểm của Khiết Nhã thì xét những ưu điểm ấy,
Tuệ Lâm xứng đáng là một thiên thần. Trong trắng, đáng yêu, biết lắng
nghe và thông cảm. Tự hỏi lại đi, cậu đã bao nhiêu lần thất hứa sau gần 4 tháng yêu nhau? Tớ đếm được đấy.
- Ý cậu định đề cập chuyện gì đây?
- Duy à, có lẽ tớ không hiểu cậu. Tại sao cậu quá ngu ngơ dấn thân vào
một mối tình mà tớ đã cảnh báo với cậu là sẽ vất vả với nàng Phương Thy
và lại nhạt nhòa với một cô bạn gái xứng đáng với cậu hơn Phương Thy rất nhiều.
- Không phải chuyện của cậu. Tớ yêu Tuệ Lâm nhiều bao nhiêu thì cô ấy biết.
- Cậu đã từng mất người yêu mà cậu đặt niềm tin nhiều nhất, điều đó khó chịu thế nào chắc tớ không cần phải giải thích. Nhưng nếu cậu để mất
thêm lần này, chắc chắn cậu sẽ hối hận suốt đời đấy. Tớ chơi với cậu từ
nhỏ tới lớn, bạn của cậu tớ biết không sót một ai, và tớ biết ai là
người cậu cần, Duy ạ !
Tiến Mạnh vỗ vai Đoàn Duy rồi đặt tấm thiệp hồng trước mặt anh…
- Tớ mong không lâu sau sẽ đến lượt cậu và Tuệ Lâm.
Duy im lặng nhìn tấm thiệp khắc tên Phạm Nguyễn Tiến Mạnh và Trang
Khiết Nhã. Hai cái tên trở nên đẹp đẽ nằm bên cạnh nhau. Duy cũng từng
ao ước có tên mình ở trong đây. Nhưng bây giờ ngay cả thân thế của mình
vẫn còn đang là một điều bí ẩn, tại sao anh lại chọn đúng ngay cô gái có mối liên hệ mật thiết trong vòng xoay bí ẩn của cái chết của cha làm
người yêu. Chỉ từ một sự thắc mắc mà bây giờ Duy đã moi ra thêm được cả
một bản thắc mắc dài ngoằng. Anh chỉ mới 27 tuổi nhưng đầu óc đã già đi
trông thấy hơn một năm qua vì những chuyện như thế này đây. Cũng như mọi ngày, đón Tuệ Lâm tan học rồi cả hai vi vu tới tận khuya mới về. Cùng
nhau nhìn những tảng lục bình trôi trên sông Sài Gòn, Lâm tựa đầu vào
vai Duy còn anh thì khoác tay lên vai cô thỉnh thoảng lại âu yếm đặt một nụ hôn lên tóc, lên má…
- Ước mơ sau này của em là gì?
Duy phá bầu không gian im lặng. Tuệ Lâm hơi ngạc nhiên, rồi cô mỉm cười:
- Mãi như thế này !
- Chỉ đơn giản thế thôi à?
- Nhiều khi chỉ có một ước muốn đơn sơ như thế mà cũng khó tìm đấy chứ.
- Có lẽ vậy.
- Mẹ anh có chê bánh Donut không?
- Không. Mẹ anh rất quý em kia mà ! Nhiều lúc mẹ còn xem em là con gái ấy chứ.
- Em cũng thích vậy. Mẹ em thì rất nghiêm, không thân thiện và tâm sự với em nhiều như mẹ của anh.
- Đúng rồi… Sao mà không thân được…
Duy lẩm bẩm. Tuệ Lâm đột ngột ngồi dậy rồi xoay mặt Duy lại đối diện với cô và hỏi :
- Tới lượt anh !
- Làm gì?
- Nói cho em biết, anh có ước mơ gì cho tương lai !
- Em muốn nghe thật à?
- Tất nhiên.
Duy mỉm cười :
- Sau khi mọi chuyện xong xuôi, anh chỉ muốn quay về nơi yên bình để
sinh sống. Có thể anh không về Đức nữa nhưng anh sẽ đến một nơi nào đó
đẹp, có bến cảng hoặc cao nguyên, để anh có thể đón bình minh bên thiên
nhiên lãng mạn. Ở nơi đó, sẽ có một tiệm bánh và anh là ông chủ của tiệm bánh ấy.
- Vậy ra anh vẫn muốn thực hiện giấc mơ làm bánh của mình à?
- Em có muốn gắn bó với một người chỉ có đồng lương của một ông chủ tiệm bánh không?
- Em sẽ làm bà chủ tiệm bánh. Em sẽ bưng cà phê và bánh cho khách hàng.
Lâm mím môi cười khi được Duy ôm vào lòng. Anh nhẹ nhàng :
- Anh ước gì chúng ta có thể thực hiện được điều đó ngay lúc này.
- Việc của anh còn lâu lắm mới xong hả?
- Ừ. Chính anh còn không biết khi nào nó kết thúc.
Lặng lẽ trút một hơi thở dài não nề, Duy không biết rồi những giấc mơ
màu hồng trong một tình yêu màu hồng này sẽ trôi dạt về đâu.
Vì Yến đã theo Nam về Mỹ nên Tuệ Lâm cũng đồng ý về sống gần Trần Kiên.
Duy rất khó chịu về chuyện này nhưng anh không thể làm gì được bởi những động tịnh nào sẽ gây bất lợi cho chính anh. Duy nôn nóng muốn trả thù
nhưng anh không cam lòng mất đi Tuệ Lâm, Duy biết rằng hi sinh tình yêu
là điều anh có thể làm được nhưng điều đó tuyệt nhiên anh không bao giờ
muốn nó xảy ra một lần nữa. Con người không thể sống mà không có tình
yêu.
Hi sinh tình yêu hay trả thù cho ba mẹ ????
Tâm trí một
chàng trai đang bị những tác nhân lớn trong đời giằng xé dữ dội. Vẻ
ngoài bình tĩnh cốt chỉ để che giấu đi tâm tư cô đơn mà thôi.
Trong khi đó, tại nhà Trần Kiên :
- Con có ý định tiến tới lâu dài với Lý Đoàn Duy không?
- Bác ơi, bọn con chỉ mới quen nhau thôi mà.
- Cũng phải có suy nghĩ gì cho tương lai chứ. Con đâu còn trẻ nữa.
- Con cũng không biết. Anh ấy rất tốt, con chỉ biết như vậy.
- Con yêu nó thật nhiều chứ?
- Dạ. Có gì sao bác ?
- Không. Bác chỉ hỏi vậy thôi.
Trong tâm trí Trần Kiên, mối thù lớn ngày xưa đã làm người đàn ông tài
giỏi và giàu nghị lực này bị khoảng tối che khuất mặt sáng. Vì trả thù,
ông đã một phút nhẫn tâm nỡ đem đứa con gái bé bỏng sang tận nước Mỹ xa
xôi để mong người phụ nữ hợp tác với mình không thể có thêm phút yếu
lòng nào nữa. Tận sâu trong lòng, Trần Kiên vẫn rất yêu thương đứa con
gái này và ông cũng đang phân vân. Cô đang quá hạnh phúc với tình yêu,
chữ “dạ” mà Tuệ Lâm đáp lại khi hỏi về tình yêu với Đoàn Duy khiến Trần
Kiên chững lại. Nếu một ngày bắt đứa con gái phải chọn lựa giữa tình yêu và oan gia thù hận, lẽ nào chính ông đã cướp đi tình yêu của con gái.
Nhưng chủ động giản hòa thì Trần Kiên không thể nào làm được. Từ lúc Lý
Đoàn Duy trở về, ông Kiên mới tìm được đối thủ thực sự của mình, trong
mắt ông, Đoàn Duy thấu đáo, khó đoán khó lường và đặt biệt luôn gây
những nguy hiểm bất ngờ cho ông. Hơn hẳn ba của anh là Lý Gia Đoàn. Vì
những hận thù quá lớn lao mà cả ông lẫn Đoàn Duy đều không thể chùn bước trước tình cảm. Đàn ông không thể xử sự theo tình cảm được.
Chuyện rồi có lúc cũng phải kết thúc. Dù chiến thắng có nghiêng về bên nào thì chắc chắn bên còn lại sẽ rất đau. Ông Kiên nghĩ ngợi, nhìn Tuệ Lâm đang ăn ngon lành đĩa thức ăn, ông chỉ khẽ vuốt mái tóc cô nhìn trìu mến.